Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng ho nhẹ của Hứa Thanh Khê, ánh mắt chán ghét quét sang Kiều Nô.

“Cách xa tôi ra một chút, không thấy bà xã tôi bị sặc sao?”

Kiều Nô nghe vậy, nụ cười trên mặt trở nên ngượng ngùng.

Nhưng do phòng khá tối, nên rất nhanh cô đã điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt mình, cười nói: “Là tôi sai, tôi tự phạt ba ly, coi như bồi tội với bà chủ.”

Nói xong cô ta tự rót cho mình ba ly, đứng tại chỗ uống hết.

Giám đốc nhìn không khí gượng gạo đến vậy, lần nữa kéo Quân Nhật Đình tiếp tục bàn về hạng mục hợp tác.

Một lúc sau, Quân Nhật Đình đứng đậy đi WC.

Anh rời đi một lúc thì Kiều Nô cũng đứng dậy rời khỏi bữa tiệc rượu.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy cô ta rời đi, luôn cảm giác cô gái này không phải chỉ đơn giản là ra ngoài. . Truyện Tổng Tài

Dù sao thì Quân Nhật Đình mời vừa rời đi không lâu, thì Kiều Nô cũng ra, điều này khiến cô không khỏi nghĩ nhiều.

Cuối cùng cô vẫn là không nhịn được mà đi theo.

Cô gọi giám đốc Vương báo cho ông ta một câu, sau đó ra khỏi phòng.

Khi cô vừa mới đến hành lang, xung quanh bỗng trở nên tối đi.

Cố Thanh Khê sửng sốt, đợi cô tỉnh táo lại, sắc mặt thay đổi, hoảng hốt chạy về phía trước.

Cùng lúc đó, trong WC đột nhiên tối lại, khiến Quân Nhật Đình yếu ớt nắm chặt lấy bồn rửa mặt.

Cảm giác ngột ngạt như bủa vây lấy anh.

Anh nắm chặt lấy cà vạt, thở hổn hển, như muốn giảm bớt sự khó chịu này, nhưng có vẻ hiệu quả không ổn lắm.

Vào lúc này, không gian phòng vệ sinh yên tĩnh bỗng vang lên tiếng giày cao gót.

“Lộp cộp…”

Bước chân từ xa dần đến gần, âm thanh tiếng mở cửa gấp gáp.

Quân Nhật Đình nghe thấy âm thanh này, cảm giác như phía trước có nguy hiểm.

Nhưng lúc này các quan trên cơ thể anh đều đờ đẫn, theo thói quen anh lui về phía sau trốn vào gian phòng gần nhất.

Vừa lúc anh trốn vào, Kiều Nô bước tới nhà vệ sinh.

Cô ta có vẻ đã quen với sắc tối, quan sát một vòng quanh nhà vệ sinh.

“Ha ha…”

Khi không phát hiện được mục tiêu, cô ta cười khúc khích.

Tiếng cười này trong không gian chật hẹp u ám này quả thật khiến người ta sợ hãi.

Quân Nhật Đình trốn trong trốn trong vách ngăn, cắn chặt môi, trán đầy mồ hôi lạnh.

Anh nghe thấy âm thanh tiếng bước chân càng ngày càng gần, đồng từ bỗng co lại, thậm chí vẻ mặt còn có một chút tuyệt vọng.

Lẽ nào lần này sẽ chết ở đây sao?

Anh hốt hoảng nghĩ, âm thanh bên ngoài vẫn cứ tiếp diễn.

“Tôi biết anh ở bên trong, đêm nay anh chạy không thoát đâu….”

Quân Nhật Đình nghe vậy, trong lòng lại càng gấp.

Hơn nữa chứng bệnh sợ bóng tối của anh ngày càng nghiêm trọng, anh càng ngày càng khó thở, tưởng chừng như sắp chết đến nơi rồi, bỗng bên ngoài có tiếng bước chân hoảng loạn.

“Nhật Đình, anh có trong đó không?”

Hứa Thanh Khê đẩy cửa vội bước vào, hét lớn gọi.

Tuy nhiên, khi bước vào cô chỉ nhìn thấy một hình ảnh mảnh khảnh và mùi nước hoa nồng nặc.

Không cần nghĩ cũng biết người trước mặt là ai.

Khi thấy Kiều Nô vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, Hứa Thanh Khê đã lấy bình cứu hỏa mà cô nhặt ở ngang đường phun tung tóe.

Sự việc diễn ra quá nhanh, đến khi Kiểu Nô ý thức được, thì cô ta đã bị phun đến mức cả người đau đớn.

Mà lực công kích của bình cứu hỏa vẫn tiếp tục phun về phía cô ta, cô ta muốn phản kháng, nhưng Hứa Thanh Khê như thể bật chức năng auto vây, cô trốn đến đâu, chạy đến đâu thì vòi phun đều phun tới cô chuẩn không cần chỉnh.

Cô ta đâu biết rằng Hứa Thanh Khê có thể công kích một cách chính xác như vậy chính là do mùi nước hoa trên cô thể cô ta quá gay mũi.

Trong lúc cô ta đang không ngừng trốn thì Hà Văn Tuấn dẫn người vội vã chạy tới.

Kiều Nô nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, trong lòng liền biết kế hoạch hôm nay thất bại rồi.

Cô ta không dám ở lại lâu, vội chạy ra bên ngoài.

Lại không ngờ rằng đâm trúng Hà Văn Tuấn.

“Là ai?”

Những tiếng hét chói tai vang lến, sau đó là tiếng có người đánh nhau.

“Nhất định phải bắt bằng được người cho tôi.”

Giọng nói của Hà Văn Tuấn truyền tới, Hứa Thanh Khê thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết nếu Hà Văn Tuấn ở đây, cô gái đó chạy không thoát, vội vàng để bình cứu hỏa xuống, đi tìm Quân Nhật Đình.

“Nhật Đình, anh ở đâu?”

“Quân Nhật Đình!”

Cô vừa tìm vừa mở cửa từng gian phòng một.

Quân Nhật Đình nằm trên mặt đất, mơ màng nghe thấy giọng nói quen thuộc, vô thức khẽ đáp lời.

Mặc dù thanh âm khá nhỏ, nhưng cũng đủ để Hứa Thanh Khê nghe được.

Cô vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy trong gian phòng tối và hẹp, Quân Nhật Đình co ro dưới đất, dáng vẻ đau đớn của anh khiến trái tim cô đau xót không thôi.

“Nhật Đình, anh có ổn không?”

Quân Nhật Đình không có phản ứng, chỉ có âm thanh tiếng răng va vào nhau.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy triệu chứng của anh vô cùng nghiêm trọng, vội vàng lấy điện thoại ra bât đèn pin, nhất thời, cả phòng bỗng sáng lến, cô cũng nhìn thấy rõ tình trạng của Quân Nhật Đình.

Nhìn thấy trạng thái của anh không ổn định, sắc mặt trắng bệch không có chút máu, môi thì bị cắn chảy cả máu.

Hai mắt nhắm chặt, miệng mở lớn, không ngừng thở, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi vậy,

Hứa Thanh Khê đau lòng vô cùng.

Cô ôm chặt lấy Quân Nhật Đình, nghẹ giọng an ủi.

“Không sao, có em bên anh rồi.”

“Nhật Đình, anh xem, có đèn rồi.”

Quân Nhật Đình trong lúc mơ hồ nghe được âm thanh quen thuộc, cùng với mùi hương của Hứa Thanh Khê, dần dần cũng bình tĩnh lại.

Khi Hà Văn Tuấn chạy đến thì thấy ảnh tượng như thế này.

“Mợ chủ, tổng giám đốc không sao chứ?”

Anh quan tâm hỏi.

Hứa Thanh Khê khẽ xuỵt ra hiệu anh nói nhỏ, sau đó không để ý tới anh nữa, tiếp tục an ủi Quân Nhật Đình.

Hà Văn Tuấn nhìn thấy vậy, rất ngạc nhiên, cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Dù sao cậu ta cũng đã rất nhiều lần nhìn thấy sự mợ chủ ảnh hưởng của tới tổng giám đốc đến mức nào.

Cậu xoay người vội vàng gọi người đi sửa lại đường dây điện và điều tra nguyên nhân mất điện.

Một lúc sau, rốt cuộc cũng điều tra ra được, có người cố ý cắt điện, trong đó người bị hiềm nghi nhất chính là Kiều Nô người trước đó không ngừng làm phiền tổng giám đốc.

Bởi sau khi sự việc xảy ra, cô ta đã biến mất.

Hà Văn Tuấn nghe vậy, lại nhớ tới người va vào mình ban nãy, lập tức chắc chắn, người ban nãy chính là Kiều Nô.

Nghĩ vậy, anh vội vàng phái người đuổi theo.

Vào lúc anh ta đang gọi người, thì đèn ở đây cuối cùng cũng sáng.

Quân Nhật Đình đang dần bình tĩnh lại, khi thấy đèn sáng triệu chứng cũng đã giảm đi.

Nhưng cả người vẫn còn rất yếu.

Anh nhìn cô gái đang ôm chặt lấy mình, ánh mắt tràn đầy ấm áp.

Mặc dù ban nãy gần như rơi vào hôn mê, nhưng ý thức của anh vẫn còn.

Anh biết Hứa Thanh Khê đã xử lí cô ả kia thế nào, cũng biết Hứa Thanh Khê trong lúc anh bị sốc, đã an ủi anh như thế nào.

“Cảm ơn!”

Anh nắm lấy tay Hứa Thanh Khê, yếu ớt nói.

Hứa Thanh Khê nhìn anh hốc mắt đỏ lên.

“Anh…anh đỡ hơn chút nào không?”

Cô có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt lên được một câu.

“Ừm, anh không sao, đừng khóc.”

Quân Nhật Đình thấy cô khóc, đau lòng giúp cô lau đi.

Hứa Thanh Khê thấy anh có thể an ủi mình, lo lắng trong lòng cũng biến mất, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, nghẹn ngào nói: ”Anh có biết không, nãy anh dọa em sợ chết khiếp!”

Vừa nói cô vừa đánh anh.

Quân Nhật Đình cũng không cảm giác đau, mà ngược lại vô cùng vui vẻ.
Quân Nhật Đình nắm chặt lấy tay Hứa Thanh Khê, đưa lên miệng hôn.

“Là lỗi của anh.”

Thái độ xin lỗi của người này khiến cô sững sờ.

Hà Văn Tuấn lần nữa quay lại, nhìn thấy khung cảnh ấp áp này.

Anh ho nhẹ, khiến hai người họ chú ý ới anh.

“Trợ lí Hà!”

Hứa Thanh Khê giật mình, có chút ngại ngùng chào.

Ngược lại là Quân Nhật Đình, anh vẫn điềm nhiên như không.

“Người đâu?”

Anh lạnh lùng hỏi.

Hà Văn Tuấn biết anh muốn hỏi tới Kiều Nô, cung kính trả lời: “Người đã chạy thoát, nhưng tôi đã cho người đuổi theo.”

Quân Nhật Đình gật đầu.

Hà Văn Tuấn tiếp tục hỏi: “Tổng giám đốc, tôi gọi người đưa anh về nhé?”

Quân Nhật Đình nghĩ lục lúc thì gật đầu: “Đưa tôi về, gọi Dương Minh Triết tới.”

Hà Văn Tuấn gật đầu, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện cậu tới giúp Hứa Thanh Khê đỡ Quân Nhật Đình rời khỏi nơi đây.

Tất nhiên bên phía khách hàng bọn họ cũng phải chào hỏi một câu.

Không đến nửa giờ, bọn họ đã tới hoa viên Ngự Cảnh.

Khi Quân Nhật Đình bước xuống xe.

Bỗng nhiên toàn bộ đèn bật sang, có thể thấy rằng có người đã nhanh hơn bọn họ một bước.

“Cô Hứa.”

Dương Minh Triết nghe thấy có tiếng động, đứng lên khỏi sofa chào hỏi, sau đó nhìn thấy tình trạng suy nhược của Quân Nhật Đình, sắc mặt anh ấy khẽ thay đổi, cho người đỡ anh lên phòng nghỉ ngơi và kiểm tra.

“Anh Dương, Nhật Đình không sao chứ?”

Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh đã kiểm tra xong, vội vàng hỏi.

“Lần này cấp cứu kịp thời, không xảy ra vấn đề gì quá lớn, thậm trí so với lần bị bệnh trước thì đã đỡ hơn rất nhiều.”

Dương Minh Triết nói kết quả một cách ngắn gọn.

Hứa Thanh Khê nghe xong thở phào nhẹ nhõm, khi thấy Quân Nhật Đình mặt cắt không còn giọt máu, trái tim cô đau đớn như thể ngừng đập.

May mà cô chăm sóc tỉ mỉ, ngày thứ hai tinh thần và trạng thái Quân Nhật Đình đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

“Muốn ăn gì không?”

Bởi vì đây là căn hộ, nên không có người hầu đúng giờ đến quét dọn, chỉ có Hứa Thanh Khê chăm sóc Quân Nhật Đình.

“Muốn ăn con heo lười là em.”

Quân Nhật Đình cũng không khách sáo, trực tếp nói ra.

Hứa Thanh Khê gật đầu, nghĩ đến anh đang ốm, vì vậy liền đến phòng ăn nấu một bát cháo, bê cùng với một đĩa dưa chua bước vào phòng.

Cô định sẽ đút Quân Nhật Đình, kết quả bị Quân Nhật Đình trêu.

“Anh chỉ bị hoảng sợ, chứ không phải bị gãy tay.”

Anh cầm bát cháo Hứa Thanh Khê đưa tới bắt đầu ăn.

Vừa ăn anh vừa nhìn sang Hứa Thanh Khê, không biết là nghĩ tới điều gì bèn hỏi: “Em ăn chưa?”

Hứa Thanh Khê vô thức lắc đầu.

Quân Nhật Đình thấy vậy liền muốn đút cô ăn.

Mới đầu, Hứa Thanh Khê từ chối, nhưng sau cùng cô vẫn không từ chối sự nhiệt tình của anh.

Lúc sau, một bát cháo lớn đã bị hai người họ tiêu diệt sạch sẽ.

Hứa Thanh Khê thu don bát đũa, quay lại phòng bếp.

Lúc cô muốn hỏi tình trạng bệnh của Quân Nhật Đình như thế nào thì Hà Văn Tuấn đến, mang theo đủ loại các văn kiện mới nhất.

Hứa Thanh Khê thấy vậy, cũng không hỏi nữa, để lại không gian cho hai người xử lí công việc.

Khi cô rời đi, Quân Nhật Đình mới bắt đầu hỏi Hà Văn Tuấn.

“Đã bắt được người chưa?”

Hà Văn Tuấn xấu hổ lắc đầu: “Xin lỗi, cô ta rất giỏi cắt đuôi người theo dõi, người của chúng ta đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được manh mối.”

Quân Nhật Đình nhíu mày.

Hà Văn Tuấn thấy anh nhíu mày, tiếp tục nói: “Nhưng tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ hỗ trợ chúng ta chặn các lối đi để điều tra.”

……

Cùng lúc này, Kiều Nô ngày đêm chạy trốn đã trở về căn cứ của mình, khi nhận được tin tức mà đàn em báo lên, tức đến mức đập vỡ một chai rượu vang.

“Mẹ nó, con khôn đó, dám phá hỏng chuyện tốt của tao.!”

Cô ta nghiến răng ken két, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn đáng sợ.

Bọn đàn em đã rất lâu không nhìn thấy chủ nhân của mình tức giận đến vậy rồi, nhìn nhau không dám lên tiếng.

Mà Kiều Nô vẫn không ngừng chửi rủa.

“Hứa Thanh Tuệ, mày đợi đấy cho tao, sau này tao bắt được mày, xem tao xử mày như thế nào?”

Bọn đàn em thấy cô trút giận cũng đủ rồi, mới dám hỏi: “ Chủ nhân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

“Đánh rắn động cỏ rồi, hiện nay nếu còn theo kế hoạch cũ, thì chúng ta cũng sẽ không thoát khỏi kết cục như là Đảo Quốc thứ hai.”

Ba tên đàn em mỗi đưa một câu phân tích tình hình hiện tại, càng kiến Kiều Nô nhức đầu.

“Cài gì mà Đảo Quốc thứ hai, sao nào, mới một lần thất bại đã dọa bọn mày chết khiếp rồi à? Tao lại không biết chúng mày lúc nào thì trở thành thỏ đế như vậy?”

Tiếng trách mắng của cô ta rất to.

Ba đứa đàn em bị cô ta chửi đến xanh người, nhưng cũng rất nhanh điều chỉnh lại trạng thái.

“Chủ nhân nói rất đúng, kế hoạch trước mắt thất bại, Quân Nhật Đình hiện tại nhất định có sự đề phòng, chúng ta muốn tiếp cận anh ta lần nữa e rằng rất khó.”

Kiều Nô nghe vậy, ngược lại không mắng chửi nữa.

Bởi cô nghĩ tới một chuyện.

Quân Nhật Đình vốn có tính cảnh giác rất cao, trước đó cô nghĩ cách tiếp cận anh đã bỏ bao công sức, hiện nay kế hoạch thất bại, muốn lần nữa tiếp cận anh lần nữa, chỉ đành phải nghĩ cách khác….

Trong lòng cô bỗng có một suy nghĩ.

“Hiện tại không phải gấp, đợi trận ồn ào này qua đi, chúng ta lại lên kế hoạch lần nữa.”

Bọn đàn em mới đến hai ngày, do cô tạm thời dừng hoạt động, cả thủ đô bỗng trở nên yên tĩnh hẳn.

Về việc Quân Nhật Đình xảy ra chuyện, người lớn nhà họ Quân đều không biết.

Nhưng mà Mạc Ly dưỡng thương ở nhà lại nghe được tin.

Cô ta gấp gáp chạy tới căn hộ kia, vừa lúc gặp phải Hứa Thanh Khê đang mua nước ép cho Quân Nhật Đình trở về ở cửa.

Ngay lập tức, Mạc Ly nhìn thấy Hứa Thanh Khê liền cảm thấy ngứa mắt ngứa mũi.

“Đúng là đồ tai họa, cậu chủ ở bên cô chẳng được ngày yên lành.”

Cô ta chừng mắt nhìn Hứa Thanh Khê và mắng.

Hứa Thanh Khê nghe vậy, sắc mặt liền trầm trọng.

“Cô nói cái gì?”

Cô tức giận chất vấn, Mạc Ly cũng chẳng sợ.

“Tôi nói cô là đồ sao chổi, chỉ mang lại xui xẻo cho cậu chủ, nếu tôi là cô, tôi tự biết xấu hổ mà rời đi rồi, đâu giống cô, mặt dày mày dạn mà ở lại.”

Hứa Thanh Khê bị tức đến bật cười.

“Cô Mạc, cô quan tâm cũng nhiều thật đấy.”

Hứa Thanh Khê giễu cợt nhìn Mạc Ly, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ: “Hơn nữa, cô cũng chỉ là đàn em bên người Nhật Đình, Quân Nhật Đình còn chưa nói gì, cô lại có tư cách gì mà ở đây nói nhăng nói cuội?”

Mạc Ly bị cô nói đến mức tức run, đang muốn phản bác lại vài câu, Hứa Thanh Khê lại tiếp tục nói: “Còn nữa, cô là đàn em đắc lức của Quân Nhật Đình, anh ấy xảy ra chuyện sao không thấy cô đến?”

Mạc Ly bị nghe thấy cô nói vậy, tức điên người.

“Nếu không phải đồ sao chổi cô thì sao lại hết phiền phức này đến phiền phúc khác đến chứ, hại tôi bị thương, nếu không tôi đã có thể ở bên cạnh bảo vệ cậu chủ không để anh ấy bị chút tổn thương nào cả.”

Hứa Thanh Khê mím môi, nhất thời không thể phản bác.

Nếu xét đến cùng thì đúng là do cô.

Đang lúc cô tự trách bản thân, có một âm thanh từ cửa vọng ra.

“Mạc Ly!”

Câu nói này tràn đầy tức giận.

Hiển nhiên là Quân Nhật Đình đã nghe hết đối thoại của hai người.
Mạc Ly nghe thấy tiếng quát chói tai, cả người run rẩy.

Cô ta vô thức nhìn về phía phòng, thấy gương mặt của Quân Nhật Đình vô cùng u ám.

“Nói đủ chưa?”

Mạc Ly mới bị tiếng quát mắng vừa rồi làm cho sợ hãi, lúc này càng không dám nói nữa.

Quân Nhật Đình thấy vậy, nhưng không có ý định bỏ qua.

“Lần này tôi không so đo với cô, nhưng đừng để tôi thấy cô tranh cãi với mợ chủ lần nữa, nếu không thì cô tự cút ra nước ngoài.”

Anh lạnh giọng cảnh cáo, sự kiên quyết trong ánh mắt khiến Mạc Ly rét lạnh, trong lòng lại rất hận Hứa Thanh Tuệ.

Hận đến nỗi mong cô chết!

...

Hai ngày tiếp theo, Quân Nhật Đình nghỉ ngơi ở bệnh viện.

Dưới sự chăm sóc tận tình của Hứa Thanh Khê, anh bình phục rất nhanh.

Đến ngày thứ ba, Quân Nhật Đình đã có thể xuất viện.

Hôm nay, ngay lúc Quân Nhật Đình để Hứa Thanh Khê mang ít đồ về trước, Hà Văn Tuấn đưa tin tức mới nhất tới bệnh viện.

“Tổng giám đốc, đã tìm được tung tích của người phụ nữ kia.”

Quân Nhật Đình nghe vậy, nguy hiểm nheo mắt lại.

“Bây giờ cô ta ở đâu?”

Hà Văn Tuấn cung kính đáp: “Bây giờ người phụ nữ đó đang ở khu ra vào sầm uất nhất thành phố, nếu như chúng ta muốn bắt người, sợ là hơi khó.”

Quân Nhật Đình lạnh lẽo liếc cậu.

Hà Văn Tuấn thấy thế, nhắm mắt giải thích: “Nơi đó là nơi trọng điểm được bên trên nâng đỡ, chúng ta ra tay, không chỉ động đến bên trên, còn có chút liều lĩnh, người phụ nữ kia rất xảo quyệt, không biết cô ta có sắp xếp đường lui khác không.”

Quân Nhật Đình cau mày, không thể phủ nhận, những điều mà Hà Văn Tuấn nói không sai.

Cưỡng ép bắt người, với bọn họ mà nói cực kỳ liều lĩnh.

“Vậy cậu có cách gì không?”

Hà Văn Tuấn suy nghĩ một lúc, thấp thỏm nói: “Mục tiêu của người phụ nữ kia là anh, không bằng chúng ta tung tin giả dụ cô ta vào bẫy?”

Quân Nhật Đình suy nghĩ sâu xa: “Dụ ra là cách tốt, nhưng sợ là tin giả không câu được con cá lớn thật sự.”

Hà Văn Tuấn do dự: “Vậy ý của tổng giám đốc là gì?”

Quân Nhật Đình nâng cằm, đôi mắt sáng lên.

“Thật thật giả giả, có thể khiến lòng người rối loạn nhất, hơn nữa bây giờ tôi vẫn đang nằm viện, chính là lúc phòng thủ yếu nhất, nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

Hà Văn Tuấn hiểu mưu tính của Quân Nhật Đình, đó là muốn dụ nhóm người kia đến bệnh viện.

“Nhưng mà như thế, tổng giám đốc sẽ gặp nguy hiểm.”

Cậu có chỗ không đồng ý.

Quân Nhật Đình vẫn kiên quyết.

“Cái gì gọi là nguy hiểm, không trừ khử những thế lực đang ẩn náu kia, mới gọi là nguy hiểm.”

Ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn Hà Văn Tuấn, gằn từng chữ: “Hơn nữa, tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ thứ nguy hại nào ẩn nấp trong thành phố này!”

Hà Văn Tuấn thấy vậy, trong lòng biết tổng giám đốc nhà mình đã quyết tâm, đành phải làm theo.

Chờ cậu rời đi không lâu, Hứa Thanh Khê cũng quay lại.

“Đã dọn đồ về rồi, em nghỉ ngơi một lúc rồi đi làm thủ tục ngay, gần tối sẽ có thể xuất viện.”

Cô nói dự định của mình, sau đó lại hỏi tình hình của Quân Nhật Đình.

“Yên tâm, không sao rồi.”

Quân Nhật Đình nắm tay Hứa Thanh Khê, mỉm cười trả lời, đột nhiên đổi đề tài, áy náy nói: “Nhưng sợ là hôm nay không thể xuất viện.”

Hứa Thanh Khê sửng sốt, gương mặt lập tức hiện đầy lo lắng.

“Không thể xuất viện? Làm sao vậy? Lại khó chịu sao?”

Cô hỏi liên tiếp làm cho Quân Nhật Đình lo ngại không ngừng.

“Không phải, chỉ là phải xử lý vài chuyện, tạm thời không thể xuất viện.”

Quân Nhật Đình không định nói chuyện anh muốn làm, tránh để cho Hứa Thanh Khê lo lắng.

...

Quân Nhật Đình ở lại bệnh viện nghỉ ngơi, nhưng chuyện cần làm mỗi ngày cũng không thiếu.

Chẳng qua là so với trước đây, hai ngày này anh rất bận bịu, mỗi ngày đều có những người khác nhau đến thăm hỏi.

Hứa Thanh Khê nhìn mà đau lòng.

“Những người đó là ai, không thể đợi tới lúc xuất viện rồi gặp sao?”

Cô đợi Hà Văn Tuấn tiễn người đi, mới từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt tràn đầy không đồng ý.

Tất nhiên Quân Nhật Đình biết cô đang quan tâm mình, gọi người đến trước mặt, ôm an ủi: “Biết em lo lắng cho anh, nhưng mà không sao, hơn nữa chuyện này rất quan trọng với nhà họ Quân.”

Hứa Thanh Khê thấy vậy, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể cố gắng hết sức chăm sóc Quân Nhật Đình.

Nhưng không biết những người đó đều là diễn viên được Quân Nhật Đình mời đến, để làm trò chơi của anh càng giống thật hơn.

Đến khi Hà Văn Tuấn tiễn người xong quay lại, anh mượn cớ bảo Hứa Thanh Khê ra ngoài.

“Tiễn người đi rồi?”

Hà Văn Tuấn gật đầu: “Tiễn rồi.”

“Rất tốt, tiến hành bước tiếp theo.”

Quân Nhật Đình khó lường ngồi trên giường, trong mắt tràn đầy u ám.

Hà Văn Tuấn gật đầu, xoay người đi sắp xếp.

Cùng lúc cậu rời đi, thì có tin đồn nhỏ đã lan khắp thành phố, Quân Nhật Đình muốn giao dịch một chiếc thẻ USB ghi đầy chuyện bí mật với người ta.

Tin này vừa lan ra, có nhiều người ở thành phố đều đang suy đoán tính chất của thẻ USB này, nhưng vẫn khó hiểu, không hiểu Quân Nhật Đình đang chơi trò gì.

Chỉ có mấy thế lực nhắm tới thẻ USB, đã đoán được thẻ USB này chính là thứ họ muốn.

Phía Kiều Nô cũng nhận được tin tức.

“Chết tiệt! Khó trách người đàn ông đó không chịu giao đồ ra, hóa ra đã tính toán riêng rồi!”

Cô ta tức giận đến mức gương mặt xinh đẹp cũng méo mó.

“Lập tức triệu tập đàn em, phải cướp được đồ trước khi người đàn ông đó giao dịch.”

Cô ta lạnh lùng dặn dò, đàn em bên cạnh cũng định đi sắp xếp, Kiền Tam cũng lộ nghi ngờ.

“Khoan đã.”

Anh ta gọi đồng nghiệp lại, quay đầu nhìn Kiều Nô.

“Cô chủ, liệu đây có phải tin tức giả mà Quân Nhật Đình cố ý dụ chúng ta ra không?”

Kiều Nô chần chừ một lúc, cô ta nhìn chằm chằm Kiền Tam, trong mắt hiện u ám.

Dựa vào sự kiêu ngạo của người đàn ông đó, sau khi bị cô ta mưu tính, không thể không làm gì.

Nói không chừng tin tức này là giả.

Co ta nghĩ tới đây, híp mắt nói: “Kiền Tam, nhanh chóng điều tra rõ khoảng thời gian Quân Nhật Đình ở bệnh viện đã tiếp xúc với ai cho tôi.”

Kiền Tam nhận lệnh, lập tức đi điều tra.

Không tới nửa giờ, anh ta đã tra được tin tức rõ ràng.

“Cô chủ.”

Anh ta quay lại phòng.

Kiều Nô nhìn thấy anh ta, dò hỏi: “Thế nào rồi? Có điều tra được gì không?”

Kiền Tam nặng nề gật đầu: “Bên tôi điều tra được hai ngày nay Quân Nhật Đình gặp mấy thế lực bí ẩn, cụ thể là thế lực nào thì vẫn chưa tra được, nhưng có thể khẳng định tin tức này không phải là giả, thật sự là tên đó định bán thẻ USB.”

Kiều Nô nghe được tin này, lập tức ngồi không yên.

“Bọn họ định giao dịch vào lúc nào? Tình hình ở bệnh viện bây giờ ra sao?”

Kiền Tam báo cáo từng việc: “Không biết thời gian cụ thể, nhưng ở bệnh viện không phòng thủ nghiêm ngặt, nếu chúng ta muốn đi cướp, có lẽ sẽ không khó.”

Kiều Nô nghe vậy, sắc mặt lạnh băng.

“Tốt lắm, cậu đi sắp xếp người, tối nay chúng ta sẽ đến bệnh viện, cần phải lấy được thẻ USB!”

Kiền Tam gật đầu, xoay người rời đi.

Mà cùng lúc bọn họ hành động, Hà Văn Tuấn cũng đang báo cáo với Quân Nhật Đình.

“Tổng giám đốc, tôi đã bố trí theo kế hoạch, tiết lộ tin tức cho những người đó biết, bây giờ bọn họ đã tin, đang bắt đầu sắp xếp, có lẽ tối nay sẽ hành động.”
Quân Nhật Đình nghe Hà Văn Tuấn nói xong thì trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

"Có hành động là tốt rồi, cậu sắp xếp người, chơi chiêu gậy ông đập lưng ông, tôi không muốn có bất cứ sai lầm gì. Còn nữa đánh tiếng cho bệnh viện bên đó, dặn dò bọn họ đêm nay cho dù nghe được bất cứ động tĩnh thì cũng không được đi ra."

"Rõ!"

Hà Văn Tuấn trả lời, chợt tựa như nghĩ tới điều gì, chần chờ nhìn Quân Nhật Đình.

"Tổng giám đốc, có cần báo trước cho mợ chủ không?”

Quân Nhật Đình sửng sốt một chút: "Không cần, tôi không có ý định để cho Thanh Tuệ tham dự vào chuyện này."

Đang nói thì cửa phòng bệnh bị bất ngờ bị đẩy ra.

"Không muốn cho em tham dự cái gì?"

Hứa Thanh Khê chỉ nghe được nửa câu sau, cau mày lại nhìn Quân Nhật Đình, sau đó liếc mắt nhìn Hà Văn Tuấn.

"Hai người đang bí mật bàn bạc chuyện gì đó hả?”

Hà Văn Tuấn không biết làm sao, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình khẽ cười một tiếng, ngoắc Hứa Thanh Khê lại.

Hứa Thanh Khê thuận thế đi tới.

"Nếu đã là bí mật thì đương nhiên là không thể nói ra rồi.”

Anh nói xong thì phất tay ra hiệu cho Hà Văn Tuấn.

Hà Văn Tuấn biết là tổng giám đốc đang giải vây giúp cậu ta, gật đầu quay người đi ra ngoài.

Hứa Thanh Khê nhìn cậu ta rời đi, lại nhìn Quân Nhật Đình cười như là hồ ly.

Biết được người đàn ông này sẽ không nói cho cô nên cũng không có dây dưa nữa.

"Được, em mặc kệ hai người đang thương lượng cái gì, dù sao anh phải nhớ kỹ cho em, an toàn là nhất, tuyệt đối không được để cho mình rơi vào nguy hiểm!"

Quân Nhật Đình nghe Hứa Thanh Khê nói vậy thì không hề thấy không kiên nhẫn, ngược lại trong lòng còn rất ấm áp.

"Em biết rồi, sẽ không để cho em lo lắng."

Anh nắm chặt tay Hứa Thanh Khê, nhìn người trong ngực mình.

Cũng không biết là do ánh mặt trời ngoài cửa sổ quá tươi đẹp hay là do bầu không khí trong phòng bệnh.

Hai người ôm nhau, chậm rãi tới gần nhau, hơi thở nóng hổi đan xen vào nhau, sau đó là hai cánh môi chạm nhau.

Không đầy một lát, trong phòng bệnh vang lên tiếng va chạm khiến cho người nghe phải đỏ mặt tim đập nhanh.

Không biết qua bao lâu, tiếng động này mới dừng lại.

Hứa Thanh Khê mất hết sức lực nằm sụi lơ trên người Quân Nhật Đình, vốn là gương mặt mềm mại trắng nõn giờ lại đỏ đến như quả anh đào chín mọng, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái.

Môi đỏ hé mở, phun ra mùi thơm, lại hơi sưng, còn mê người hơn cả tinh linh bóng đêm.

Quân Nhật Đình hít mạnh vào một hơi, lúc này mới không có xúc động xử lý cô ngay tại bệnh viện.

"Thanh Tuệ, mấy ngày nay vất vả cho em, tối nay em không cần ở đây, về nghỉ ngơi cho tốt đi, được không?"

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai Hứa Thanh Khê, còn mang theo chút dụ dỗ.

Bản thân Hứa Thanh Khê còn chưa tỉnh táo sau kích thích mới nãy, lúc này cô còn không nghe rõ lời anh nói, chỉ vô thức lên tiếng: "Được!"

Đợi cô kịp phản ứng thì mới vô thức phát hiện mình đồng ý cái gì.

"Đêm nay không ở đây thì em không yên lòng.”

Cô nhíu mày đổi ý.

Quân Nhật Đình đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, cười nói: "Không sao đâu, hơn nữa ban đêm anh đã sắp xếp Hà Văn Tuấn tới, mấy ngày này em tự mình đi làm cho cậu ta khá nhiều chuyện, vừa rồi Hà Văn Tuấn còn hỏi anh có phải là muốn cho cậu ta nghỉ việc hay không?’”

Hứa Thanh Khê nghe anh nói dí dỏm vậy thì không nhịn được mà cười thành tiếng.

"Trợ lý Hà sẽ không oán trách em như vậy.”

Cô giống như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình cũng không phản bác: "Hoàn toàn chính xác, cậu ta sẽ không nói như vậy, nhưng mà ý cũng không khác mấy, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là annh không nỡ để em bị liên lụy, đồng ý với anh, tối về nghỉ ngơi cho tốt, dù sao anh còn phải nằm viện mấy ngày nữa, anh không muốn anh vừa mới xuất viện thì em lại đổ bệnh."

Hứa Thanh Khê nhìn thấy chân tình trong mắt của anh, cuối cùng cũng không có kiên trì nữa.

Cô trông chừng Quân Nhật Đình ăn hết bữa tối, chờ khi Hà Văn Tuấn tới thì mới dặn dò vài câu rồi đi về.

"Tiễn người đi rồi?"

Quân Nhật Đình nhìn thấy Hà Văn Tuấn trở lại thì dò hỏi.

"Đưa lên xe, chờ người bình an đến nơi thì lái xe sẽ gọi điện thoại báo cáo."

Quân Nhật Đình gật đầu, tiếp tục dò hỏi: "Bên này bệnh viện đã sắp xếp như thế nào rồi?"

"Phòng bệnh hai lầu trên dưới đã được dời đi, bệnh nhân cũng được đổi thành người của chúng ta, bên ngoài cũng có người trông coi, cam đoan bọn họ đi vào được mà không đi ra được."

Quân Nhật Đình nghe vậy thì hài lòng gật đầu.

"Rất tốt, dặn dò bọn họ nên làm gì thì cứ làm, đừng khiến cho người khác nghi ngờ, cậu cũng thế.”

Hà Văn Tuấn gật đầu, xoay người đi sắp xếp.

Mà cậu ta rời đi cũng bị người đang ở trong một tòa cao ốc cách đó không xa nhìn thấy.

"Chủ nhân, đúng là Thượng Đế cũng đang giúp chúng ta, đêm nay bên phía Quân Nhật Đình không có ai gác đêm cả."

Tâm phúc nhếch môi cười, lặp lại cảnh tượng mà hắn ta mới nhìn thấy.

Kiều Nô tựa ở trên ghế salon, nhướng mày hỏi: "Trùng hợp như vậy?"

Cũng không trách sao cô ta lại hỏi như vậy.

Bên này cô ta vừa quyết định hành động thì bên kia Quân Nhật Đình không có ai canh gác, có vẻ như là đang cung cấp cơ hội cho bọn họ.

Kiều Tam cũng nghĩ đến điểm ấy.

"Có phải là âm mưu hay không? Hay là người đàn ông đó biết chúng ta muốn ra tay rồi?"

Kiều Nô nghe nói như thế thì vẻ nghiền ngẫm trên mặt biến thành nghiêm túc.

Dù sao suy đoán này cũng không phải không có khả năng.

Những thân tín khác cũng nhận ra được việc này khác thường.

"Không thì chúng ta lại quan sát thêm nữa?"

Thân tín đề nghị.

Kiều Tam đồng ý, tuy nhiên kết quả sau cùng thì còn phải xem Kiều Nô.

Hắn ta nhìn về phía Kiều Nô, im lặng chờ đợi.

Kiều Nô cũng không có đáp lại trước.

Cô ta rũ mắt xuống, tựa như đang tự hỏi.

Cũng không biết cô ta nghĩ tới điều gì, một lúc sau thì cô ta đồng ý với lời đề nghị của thân tín.

"Đồng thời xuống dưới, đừng vội động thủ, tiếp tục quan sát."

Cô ta nói xong thì ngoắc Kiều Tam tới rót thêm rượu cho cô ta, chậm rãi thưởng thức, nhất cử nhất động đều tràn ngập phong tình, khiến cho một đám đàn em tim đập nhanh không thôi.

Cứ như vậy, hai phe giằng co không ra tay, thời gian từng giây từng phút đi qua.

Mắt thấy đã vào đêm khuya mà bên ngoài bệnh viện vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, trong lòng Hà Văn Tuấn bắt đầu hoài nghi.

"Tổng giám đốc, không phải là đêm nay bọn họ không tới đó chứ?”

Cậu ta nói ra nghi ngờ trong lòng của mình.

Quân Nhật Đình nhìn cậu ta một cái, lại quét mắt màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, cười lạnh nói: "Sẽ không, chắc chắn bọn họ sẽ tới."

Hà Văn Tuấn hơi không tin: "Nhưng mà lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, có gì đó không đúng lắm."

"Hóa ra cậu cũng cảm thấy không đúng, còn tưởng rằng cậu bị tài liệu của công ty làm cho não treo máy rồi chứ?”

Quân Nhật Đình chế nhạo nhìn Hà Văn Tuấn khiến Hà Văn Tuấn xấu hổ một trận, tuy nhiên cậu ta cũng không có phản bác.

Dù sao cậu ta đã hiểu ý của tổng giám đốc nhà mình.

Trước mắt là bọn họ đang so xem ai hết kiên nhẫn trước.

Tuy nhiên, hẳn là người của đối phương không giữ được bình tĩnh.

Khi đồng hộ của bệnh viện chỉ vào số không thì bệnh viện vốn yên tĩnh xuất hiện không ít tiếng động xạt xạt.

Vốn ý của Kiều Nô là cắt đứt toàn bộ nguồn điện của bệnh viện trước rồi mới đi vào, ai ngờ bên chỗ nguồn điện có người canh gác, bọn họ không thể đánh rắn động cỏ, chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ này.

Cuối cùng, bọn họ chia ra ba đường, đi vào từ ba cổng khác nhau của bệnh viện.

Theo chân bọn họ chui vào, ý tá vốn đang trực ban trên hành lang bị người che miệng chụp thuốc mê mang đi vào chỗ tối, không đầy một lát thì có mấy ‘y tá’ có hình thể không phù hợp với quần áo từ đó đi ra.
Kiều Nô nhìn thấy mấy tên đàn em hóa trang vậy thì nhíu chặt lông mày.

Rất hiển nhiên, trừ cô ta ra thì những người khác chỉ cần nhìn một chút là sẽ nhìn ra vấn đề.

"Cho mấy người một phút để tới văn phòng tìm xem có quần áo phù hợp không."

Đám người Kiều Tam vốn có ý kiến với việc mặc quần áo y tá rồi, giờ nghe nói như thế thì vui như được quà, nhao nhao đi tới phòng làm việc của bác sĩ.

Kiều Nô nhìn bọn họ rời đi, đi tới chỗ một y tá đang cúi thấp đầu.

Nhưng lại không biết lúc này mọi cử động của bọn họ bị người theo dõi.

"Tổng giám đốc, bọn họ tới."

Hà Văn Tuấn ở phòng giám sát cầm bộ đàm báo cáo.

"Ừ, toàn bộ làm việc theo kế hoạch."

Mười phút sau, cuối cùng Kiều Nô cũng nhìn thấy một tên đàn em ra hồn một chút, lúc này mới cầm dụng cụ chữa bệnh trên tay đi tới phòng bệnh của Quân Nhật Đình.

"Sao trễ như vậy rồi mà còn kiểm tra?”

Bởi vì thân phận của Quân Nhật Đình nên phòng bệnh của anh được sắp xếp ở tầng cao nhất của bệnh viện, cửa thang máy có sắp xếp người canh gác.

"Kiểm tra đột xuất, xin lỗi."

Kiều Tam giả dạng làm bác sĩ đeo khẩu trang cười lấy lòng đáp.

Bảo vệ đó thấy thế thì ánh mắt lấp lóe, hơi kiểm tra một chút thì cho bọn họ đi vào.

Đám người Kiều Tam đi vào hành lang rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Còn tưởng rằng thủ vệ buông lõng, không ngờ chỗ nào cũng có người."

Một tên đàn em khác lẩm bẩm.

Kiều Nô nhìn hắn ta một cái, tên đàn em đó lập tức im miệng, đi theo sau bọn họ vào phòng bệnh.

"Tổng giám đốc Quân, bệnh viện lâm thời kiểm tra, chúng ta vào được không."

Kiều Nô đổi không dùng giọng nói quyến rũ trước đó, đứng ở ngoài cửa hỏi.

Nhưng mà trong phòng không có đáp lại.

Mấy người liếc nhau một cái, đều cho là Quân Nhật Đình đã ngủ thiếp đi, không chút suy nghĩ đẩy cửa đi vào.

Chỉ thấy trong phòng bệnh sáng như ban ngày, tuy nhiên màn che cản tầm mắt của bọn họ khiến bọn họ không nhìn thấy tình huống cụ thể trên giường bệnh.

Kiều Nô liếc mắt ra hiệu cho Kiều Tam.

Kiều Tam hiểu ý đi lên.

Trong nháy mắt khi tay của hắn ta nắm lấy màn che thì cửa phòng sau lưng bọn họ bỗng nhiên đóng lại.

Đám người vô thức muốn nghiêng đầu đi xem, cũng trong lúc này, xảy ra biến cố.

Kiều Tam còn chưa kịp kéo màn cửa ra thì bỗng nhiên màn cửa bị giật từ bên trong ra, sau đó là một luồng gió mạnh thổi tới, một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.

Nếu không phải Kiều Tam kinh nghiệm phong phú, bản năng sống còn đã ăn sâu vào trong máu thì một chiêu này đủ để cắt đứt nửa cái đầu của hắn ta.

Một kích không thành, người trên giường dứt khoát nhảy xuống, bắt đầu tiến công.

Đồng thời còn có không ít người xuất hiện, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đó chính là mấy người Kiều Nô.

Chỉ một thoáng, toàn bộ phòng bệnh đều hỗn loạn.

Kiều Nô được đàn em bảo hộ ở ở giữa, bọn họ muốn lui về phía sau nhưng mà còn chưa có tới gần cửa thì cửa phòng bệnh bị mở ra tiếp, bên ngoài toàn là người của Quân Nhật Đình.

Hiển nhiên, bọn họ trúng kế.

"Đóng cửa!"

Kiều Nô quyết định, nhanh chóng hạ lệnh.

Chỉ có đóng cửa lại thì người bên ngoài mới không vào được, nguy cơ của bọn họ mới giảm bớt.

"Đáng chết!"

Cô ta vừa chửi mắng vừa tìm cơ hội đột phá vòng vây.

Ngoài cửa, bảo tiêu thấy mấy người Kiều Nô khóa cửa thì gọi người báo lại cho Quân Nhật Đình, đồng thời cũng đang chuẩn bị phá cửa đi vào bắt người.

Lúc này Quân Nhật Đình đã được chuyển tới phòng bệnh khác, nghe Hà Văn Tuấn báo cáo những người đó đều trúng kế thì ánh mắt lạnh lẽo.

"Nói cho bọn họ, một người cũng không được thả đi!"

Hà Văn Tuấn lĩnh mệnh, cũng tiện tay truyền lại mệnh lệnh này.

Cũng bởi vậy, vốn Kiều Nô tưởng rằng bằng chỉ bằng bọn họ thì có thể phá vây từ bệnh viện ra ngoài, nhưng mà bọn họ lại trúng kế của Quân Nhật Đình.

Dù là bọn họ từng có kinh nghiệm đối chiến cực kỳ cao nhưng cũng không chịu nổi chiến thuật biển người của Quân Nhật Đình.

Cũng không biết bọn họ đánh bao lâu, người bên phía Quân Nhật Đình không giảm đi mà người của Kiều Nô thì thương vong ít nhiều.

"Chủ nhân, tiếp tục như vậy không được, bọn họ đang cố gắng tiêu hao thể lực của chúng ta!"

Kiều Tam đã nhận ra kế hoạch của Quân Nhật Đình, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhắc nhở Kiều Nô.

Hiển nhiên Kiều Nô cũng cảm nhận được, nhưng mà trước mắt bọn họ ngoại trừ giết ra một đường máu thì cũng không còn biện pháp nào khác.

"Không được cũng được, nếu không đêm nay toàn bộ chúng ta đều phải hao tổn tại đây!"

Cô ta hung tợn mở miệng, cũng trong lúc này, cô ta nhất thời không có chú ý mà bị người tập kích, người bị đạp một đạp bay vào trong góc tường.

"Chủ nhân!"

Kiều Tam và mấy tên đàn em thấy thế thì giật cả mình, hô to.

Kiều Nô lại như là không nghe thấy, bởi vì một đạp đó đạp rất mạnh khiến cho trước mắt cô ta tối thui.

Đau đớn kịch liệt từ phần bụng dưới truyền tới, đau như bị dao đâm.

Cô ta vùng vẫy cả buổi cũng không đứng dậy nổi, mắt thấy những người bảo vệ đó muốn tới bắt cô ta.

Đám người Kiều Tam cũng không thèm để ý tới cảnh cáo trước đó của Kiều Nô nửa, đều rút vũ khí trên người bọn họ ra.

"Mẹ nó, đứng im hết cho tôi!"

Kiều Tam quát chói tai, đồng thời cũng bắn một phát súng.

Một tiếng như sấm đáng vang lên trong phòng bệnh, cuối cùng khiến những người bảo vệ đó hơi chần chờ một chút.

Đám người Kiều Tam cũng tìm được cơ hội tới gần Kiều Nô.

"Chủ nhân, cô không sao chứ!"

Kiều Nô được bọn họ đỡ dậy, cảm giác đau đớn kịch liệt đã giảm bớt không ít, khi nhìn thấy súng trong tay Kiều Tam thì trong mắt tràn đây sợ hãi.

"Đáng chết, ai bảo mày nổ súng!"

Mà khi cô ta quát lớn thì mấy người bảo vệ cũng giật mình, lần nữa sáp tới chỗ bọn họ.

Kiều Tam nhìn bọn họ, quyết tâm ra lệnh: "Khôn Cửu, các người dẫn chủ nhân thoát qua đường cửa sổ đi, những người khác ở lại cho ông đây.”

Kiều Nô hiểu ý Kiều Tam, cô ta không thể gặp chuyện vào lúc này được.

Bởi vậy cô ta cũng không có phản bác Kiều Tam, quay người nhảy qua cửa sổ.

Bọn bảo vệ thấy thế thì muốn bắt cô ta lại nhưng lại bị đám người Kiều Tam ngăn lại, lớp thì dùng súng, lớp thì vật lộn, đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để cản người lại và thông báo cho người bên ngoài.

Cuối cùng tuy bọn họ bắt được đám người Kiều Tam nhưng lại để cho người quan trọng nhất chạy mất, thủ lĩnh ôm tâm trạng thấp thỏm không yên báo cáo cho Hà Văn Tuấn.

"Chạy? Tôi sẽ báo cáo lại cho tổng giám đốc, cậu đem những người này xuống đi, trông chừng cho kỹ."

Hà Văn Tuấn nhíu chặt lông mày, mặc dù bất mãn nhưng nghĩ tới đối phương không hề cố kỵ gì mà dùng tới súng thì cũng hiểu được.

Thủ lĩnh thấy không có trừng phạt thì mới thở dài một hơi, sai cấp dưới dưới mang người đi, đồng thời dọn dẹp tàn cuộc,

Hà Văn Tuấn nhìn lướt qua, sau đó xoay người đi vào phòng bệnh của Quân Nhật Đình.

"Cô gái đó chạy rồi?"

Quân Nhật Đình cũng không hài lòng lắm với kết quả này.

"Bọn họ không hề cố kỵ nổ súng, cấp dưới sợ kinh động đến cảnh sát nên mới sơ sót một chút."

Hà Văn Tuấn mím môi giải thích.

Chớ nhìn vừa rồi cậu ta không hề trách cứ đàn em nhưng thực chất cậu ta cũng không hề hài lòng với kết quả này.

Chỉ vì chuyện này có nguyên nhân khác, không phải lỗi do bọn họ.

Quân Nhật Đình cũng nghĩ đến đó, mặc dù khó chịu nhưng vẫn chấp nhận.

"Nhớ thẩm vấn mấy người đó cho kỹ, đồng thời sai người đuổi theo cô gái đó cho tôi."

Hà Văn Tuấn gật đầu, Quân Nhật Đình tiếp tục nói: "Còn nữa, mỗi anh em bị thương thì phát cho họ 350 triệu tiền thưởng."

"Rõ!"

Quân Nhật Đình suy nghĩ một hồi, thấy không còn gì cần làm thì vẫy tay ra hiệu cho cậu ta ra ngoài: "Cậu cũng vất vả một đêm rồi, làm xong mấy chuyện này thì về ngủ đi.”

Hà Văn Tuấn gật đầu, chợt quay người rời đi.

Nhưng mà khi bọn họ cho rằng tất cả đã kết thúc rồi thì không biết, một mối nguy cơ khác đang tới gần bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK