Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Nhật Đình nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ bên trong màn hình, nhìn cô ta rất chật vật, trên mặt còn có vết thương rõ ràng thì lửa giận sôi trào.



"Mày động tay với cô ấy?"



Anh nghiến răng rặn từng chữ ra, mỗi chữ mỗi câu đều tràn ngập lửa giận.



Thiên Lang cũng nghe ra được nhưng không thèm quan tâm, cười nói: "Không phải mới nói rồi sao? Xét thấy anh Quân đây không phối hợp nên tôi không thể không dùng thủ đoạn, hơn nữa cô vợ nhỏ này của anh có tình tình quá nóng nảy, hết cách rồi, đành phải ra tay nặng một chút."



Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ bình tĩnh của gã ta, rất muốn rút gân lột da gã ta.



Nhưng nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ vết thương chồng chất thì anh ép buộc mình phải tỉnh táo lại.



Trước mắt Thanh Tuệ còn đang trong tay đối phương, cho dù anh làm gì thì cũng rất bị động.



"Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?"



Anh cố gắng nhẫn nhịn, đàm phán với Thiên Lang.



Thiên Lang nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt của anh thì trong lòng biết nếu còn kéo dài nữa thì hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại nên nói thẳng: "Tôi biết anh Quân sốt ruột cứu người cho nên sẽ cho anh Quân một cơ hội nữa, đêm nay, trong nhà máy dưới chân núi, tôi sẽ dẫn lấy người tới đó chờ, anh Quân đem đồ mà tôi cần tới một mình, nhớ đó, phải tới một mình. Nếu không đừng trách tôi giết con tin.”



Quân Nhật Đình trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Thiên Lang: "Được!"



Thiên Lang đạt được câu trả lời chắc chắn thì hài lòng cúp điện thoại.



Cúp điện thoại, Quân Nhật Đình gọi cho Hà Văn Tuấn.



Anh vốn dự định gọi Hà Văn Tuấn sắp xếp một chút, nhưng nhớ tới tổn thương của Hứa Thanh Tuệ, còn có hai lần anh hành động thì đều bị bên kia biết được thì vội nói lảng qua chuyện khác.



"Tôi đã có được tin tức của mợ chủ, đêm nay tôi phải tới chùa Nam Sơn, mọi người không cần đi theo, nhưng phải triệu tập người sẵn chờ tin tức của tôi."



Hà Văn Tuấn nghe vậy hơi biến sắc mặt.



"Tổng giám đốc, ngài muốn đi một mình? Quá nguy hiểm!"



Cậu ta rất không đồng ý với chuyện này.



Quân Nhật Đình cũng biết làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng bây giờ chỉ có thể làm như vậy.



"Yên tâm, tôi không sao đâu!"



Anh nói xong thì vội dặn dò công việc tối nay.



Hà Văn Tuấn hết cách, chỉ có thể nghe lệnh làm việc.



Cùng lúc đó, chùa Nam Sơn.



"Thiên Hồ, cô đi chuẩn bị đi, đêm nay Quân Nhật Đình sẽ tới."



Thiên Lang cất điện thoại, dặn dò.



Thiên Hồ không có từ chối, đi qua chỗ Hứa Thanh Tuệ.



"Cô lại muốn làm cái gì?"



Hứa Thanh Tuệ nhìn thấy Thiên Hồ, không biết có phải là do hai bạt tai đó không mà cô ta rất sợ.



"Câm miệng!"



Thiên Hồ không kiên nhẫn quát lạnh, nắm cổ áo cô ta xách vào nhà kho.



Không đến nửa giờ, khi hai người trở ra thì đã thay đổi hình dạng.



Thiên Hồ đã trang điểm thành Hứa Thanh Tuệ, đương nhiên cũng chỉ giống thôi, tỉ mỉ quan sát thì sẽ không gạt được.



Nhưng bọn họ cũng không thèm để ý tới mấy chi tiết nhỏ này!



Bởi vì kế hoạch của bọn họ là gạt Quân Nhật Đình lấy đồ từ công ty ra.



Mà trên mặt Hứa Thanh Tuệ cũng được trang điểm lại, vẻ ngoài xinh đẹp trở nên bình thường, quần áo trên người cũng đổi thành một bộ khác, có vẻ như là mặc không thoải mái nên Hứa Thanh Tuệ không ngừng sửa sang lại, càng thêm giận Thiên Hồ mà không dám nói gì.



Cô ta âm thầm thề, chờ khi cô được cứu ra thì sẽ để cho người phụ nữ này chết không yên lành!



Thiên Hồ không thèm nhìn ánh mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống mình của cô ta, đi thẳng tới trước mặt Thiên Lang.



"Tôi xong rồi, Thiên Sát, cậu có thể mang cô ta đi."



Thiên Sát gật đầu, đi thẳng tới chỗ Hứa Thanh Tuệ.



"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"



Hứa Thanh Tuệ cảnh giác nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.



"Không muốn tôi động tay thì ngoan ngoãn theo tôi đi!"



Thiên Sát lạnh giọng uy hiếp khiến sắc mặt Hứa Thanh Tuệ cực kỳ khó coi, nhưng cũng không dám phản bác.



Đêm xuống, Quân Nhật Đình một mình lái xe đi tới chân núi.



Trong màn đêm, vùng núi này yên tĩnh khiến cho người ta sợ hãi, bốn phía tối mịt.



Quân Nhật Đình dừng xe, đi tới nhà máy bỏ hoang.



Chỉ thấy nhà máy đó có ánh sáng lấp lóe, ánh lửa chớp lóe trong màn đêm.



Anh cảnh giác đi qua, nhìn xung quanh một vòng nhưng cũng không phát hiện ra những người khác trong nhà xưởng.



Bốn phía chỉ có một đống lửa chứng tỏ nơi này từng có người.



Hiển nhiên đối phương cũng là đang đề phòng anh.



"Tôi tới rồi."



Anh bước từng một, đi sâu vào trong nhà máy.



Bốn phía vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.



Quân Nhật Đình đi vài bước thì ngừng lại.



Bởi vì anh nhạy cảm cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đảo qua người anh.



Sắc mặt anh hơi trầm xuống, cũng không lên tiếng nữa.



Ba phút sau, có vẻ như đã xác định xong, lúc này Thiên Lang mới đi ra khỏi chỗ ẩn nấp.



"Cuối cùng anh Quân cũng giữ chữ tín được một lần."



Gã ta tỏ vẻ kiêu căng nhìn Quân Nhật Đình.



Quân Nhật Đình híp mắt nhìn về phía sau gã ta.



"Người của tôi đâu?"



Thiên Lang cũng không có đáp lại mà hỏi ngược lại: "Đồ tôi muốn đâu?"



Quân Nhật Đình thấy thế thì biết gã ta không thấy đồ thì không thả người nên đành lấy nó ra.



"Đồ ở chỗ này, người đâu?"



Anh hỏi lại một lần nữa.



Thiên Lang xác nhận USB một chút, đúng là dáng vẻ ông chủ nói với gã ta thì lúc này mới quay người ôm “Hứa Thanh Tuệ” từ chỗ ẩn nấp ra.



Chỉ thấy “Hứa Thanh Tuệ” cúi thấp đầu, thấy không rõ trạng thái như thế nào.



Quân Nhật Đình lo lắng không thôi.



"Thanh Tuệ!"



Anh sốt ruột kêu, nhưng mà “Hứa Thanh Tuệ” không có phản ứng.



"Mày làm gì cô ấy?"



Anh nghiêm nghị hỏi.



Thiên Lang khẽ cười nói: "Anh Quân yên tâm đi, người vẫn còn sống. Tôi sợ cô ta làm ồn nên sai người đánh ngất xỉu thôi, nếu anh không yên tâm tôi sẽ làm cô ta tỉnh lại ngay."



Dứt lời, cũng không biết gã ta làm cái gì mà “Hứa Thanh Tuệ” vốn im lặng lại rên rỉ một tiếng.



"Nhật Đình."



Cô ta ngẩng đầu, tóc tai rũ rượi khiến người ta không thể nhìn rõ mặt cô ta.



Cũng bởi vậy nên Quân Nhật Đình không có phát hiện ra sự khác thường.



"Được, bây giờ xác định người không sao, giao thứ đó ra đi."



Thiên Lang nói xong thì ra hiệu cho Quân Nhật Đình để USB lên một cái thùng ở bên cạnh.



Quân Nhật Đình híp mắt: "Đồ có thể cho mày, nhưng làm sao tao có thể tin được mày sẽ thả người?"



Dứt lời, anh lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thiên Lang.



"Anh muốn như thế nào?"



Thiên Lang hỏi lại.



"Giao người cho tao trước, chờ tao xác định an toàn thì sẽ giao cho mày."



Quân Nhật Đình không chút nghĩ ngợi mà đưa ra điều kiện có lợi với mình hơn.



Thiên Lang nghe vậy, thì nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, tựa như đang tự hỏi.



Vốn Quân Nhật Đình còn tưởng rằng mình phải đánh nhau với bọn họ một phen, ai ngờ người này chỉ suy tư một lúc rồi đồng ý.



"Được."



Gã ta nói xong thì thả “Hứa Thanh Tuệ” ra.



Mặc dù Quân Nhật Đình cảm thấy quái dị, nhưng nhìn thấy “Hứa Thanh Tuệ” bình an đi đến bên cạnh mình thì tâm trạng đang lo lắng cũng giảm bớt một nửa.



"Thanh Tuệ, em không sao chứ?"



Anh vội vàng đưa tay đỡ lấy “Hứa Thanh Tuệ”, gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng.



Thiên Lang nhìn động tác của anh thì khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị: "Bây giờ người đã trả lại cho anh, có phải anh cũng nên giao thứ tôi muốn cho tôi không?”



Quân Nhật Đình nghe vậy thì liếc hắn ta một cái.



Anh nắm tay “Hứa Thanh Tuệ”, đang định giao USB ra thì phát hiện ra có gì đó không đúng.



Hai mắt anh hơi híp lại nhìn người bên cạnh mình, ngón tay giả vờ như vô ý quẹt qua lòng bàn tay “Hứa Thanh Tuệ”, cảm giác khi chạm vào cũng không phải là sự mềm mại như trong trí nhớ của anh mà thay vào đó thì toàn là vết chai.



Trong lúc nhất thời, anh hơi biến sắc mặt, lập tức kịp phản ứng, người đang ở bên cạnh anh không phải là Hứa Thanh Tuệ mà anh muốn tìm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK