Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu thật sự là kiệt tác của họa sĩ Nguyễn Gia Trí, vậy người nhà họ Quân đúng là rất hào phóng.”



“Bức tranh này, ông cụ nhà tôi luôn muốn có, nhưng vẫn không có tin tức gì, hôm nay bất luận như thế nào, cũng nhất định giành được, mọi người, làm phiền nhường một chút.”



“Ài, không thể nói vậy, bức tranh này, tôi cũng muốn có, chúng ta vẫn cứ cố gắng cạnh tranh đi.”



Có thể nói bức tranh này của Quân Nhật Đình, đã khuấy động bầu không khí của buổi đấu giá.



Đồng thời những nhà thẩm định cũng đang đánh giá bức tranh này.



“Bức tranh của cậu Quân đáng giá hơn hai mươi tư tỷ.”



Quân Nhật Đình gật đầu, ra hiệu cho Hà Văn Tuấn cất bức tranh đi, bình tĩnh ngồi trên ghế.



Mà lúc này người dẫn Chương trình cũng đọc tiếp tên người quyên góp tiếp theo.



Người tiếp theo quyên góp chính là Hứa Thanh Khê.



Cô đưa món đồ mình chuẩn bị đấu giá cho nhân viên, mỉm cười nhìn quanh, khiêm tốn nói: “Kém cỏi rồi.”



Mọi người đều gật đầu cười, xem như là trả lời.



Chỉ có Lâm Gia Nghi khinh thường liếc nhìn cô.



Cô đã sớm tìm hiểu được con khốn này quyên góp cái gì, chỉ là một sợi dây chuyền mười tỷ mà không thấy xấu hổ còn dám mang ra, thật là làm mất đi danh phận của cô ta.



“Vật mà mợ cả nhà họ Quân đấu giá là dây chuyền Băng Tâm sản phẩm đoạt giải thứ 11 của công ty B&Y, trị giá mười tỷ.”



Người dẫn Chương trình thông báo, đồng thời anh ta cũng công bố người quyên góp tiếp theo.



“Hứa Thanh Tuệ, tôi còn nghĩ cô tặng đồ gì tốt, không ngờ cô lại keo kiệt như vậy, đồ vật chỉ mười tỷ mà cô cũng lấy ra được, thật là mất mặt.”



Quân Phong Lan lợi dụng sự chú ý của mọi người đều đang đặt trên khác đài, đột nhiên ghé sát vào tai Hứa Thanh Khê mỉa mai nói: “Đã nói là cô không hợp với nhà họ Quân chúng tôi, ông cụ còn không tin, những chuyện như thế này, Lâm Gia Nghi còn tốt hơn cô.”



Nói đến đây, đúng lúc người dẫn Chương trình bên kia cũng đang nói đến món đồ quyên góp của Lâm Gia Nghi.



Là một đôi bông tai bằng ngọc, đừng xem thường món đồ này nhỏ bé, nhưng giá lại gấp đôi vật của Hứa Thanh Khê.



“Gia Nghi, đây không phải bông tai mà lúc trước cháu rất thích sao, sao lại lấy ra quyên góp vậy?”



Quân Phong Lan nhìn thấy đôi bông tai này có chút ngạc nhiên.



“Mặc dù cháu rất thích đôi bông tai này, nhưng màu sắc quá đậm, không phù hợp với cháu, vừa đúng lúc lấy ra hỗ trợ cho dì Hồng.”



Lâm Gia Nghi nịnh nọt nhìn về phía bà Kim Hồng.



Tất nhiên bà Kim Hồng sẽ khen ngợi cô ta.



“Gia Nghi thật là quá hiểu chuyện rồi.”



Dường như Lâm Gia Nghi cảm thấy xấu hổ khi được khen, thẹn thùng cúi thấp đầu.



Nhưng lúc mà mọi người không nhìn đến, cô ta nhìn Hứa Thanh Khê với ánh mắt đắc thắng.



Dường như đang nói là cô ta đã thắng vòng này rồi.



Nhưng không ngờ rằng, Hứa Thanh Khê không thèm quan tâm.



Cô không để ý đến Lâm Gia Nghi, cô ngồi cùng chỗ với Quân Nhật Đình, lặng lẽ nghe người dẫn Chương trình công bố giá trị của từng món đồ.



Không ngờ rằng cô nghe được một câu thú vị.



Người đàn ông Hứa Hải Minh keo kiệt kia lại quyên góp một món đồ cổ hơn mười mấy tỷ.



Thật là hiếm có.



Hai tiếng trôi qua, buổi quyên góp cuối cùng cũng kết thúc, bà Kim Hồng lại lên sân khấu nói mọi người cùng nhau ăn uống vui vẻ.



Theo lời của bà ta, mọi người cùng nhau tiến vào sảnh tiệc.



Hứa Thanh Khê đang định rời đi với Quân Nhật Đình, không ngờ bị bà Kim Hồng gọi lại.



“Thanh Tuệ, cô ở lại, đi theo bọn họ để phân loại những món đồ quyên góp, buổi đấu giá sẽ được tổ chức sau, không có người nhìn, tôi không yên tâm, đúng lúc cô không có việc gì, ở lại đây trông đi.”



Bà ta nói xong, cũng không quan tâm Hứa Thanh Khe có đồng ý hay không, quay người bước đi.



Hứa Thanh Khê không có cách nào, chỉ có thể ở lại.



Cô trở lại vị trí, vừa nghịch ngón tay, vừa chờ nhân viên phân loại.



Cũng không biết qua bao lâu, đúng lúc cô đang buồn chán, thì một nhân viên đi tới.



“Mợ cả, việc kiểm kê đã gần xong rồi, mợ có muốn kiểm tra một chút không?”



Để làm tròn trách nghiệm mà bà Kim Hồng đã giao, cô nhìn một chút, không thấy có gì bất thường, lúc này mới quay người đi vào sảnh tiệc.



Cô trở lại sảnh tiệc, vốn dĩ muốn tìm Quân Nhật Đình, nhưng khi cô nhìn quanh hội trường, không thấy người đâu, thì cũng từ bỏ.



Cô đứng ở cửa của hội trường, nhìn vào những mối quan hệ bên trong hội trường, vốn dĩ cô không thích những buổi tiệc như thế này, cho nên cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi một chút.



Lâm Gia Nghi thấy cô ngồi một mình trong góc, trong mắt lóe lên tia ác ý.



Cô ta nhìn Quân Phong Lan cách đó không xa, chỉ thấy cô ta gật đầu, Quân Phong Lan đi vào hội trường.



Không lâu sau khi cô ta rời đi, nhân viên trông coi vật phẩm quyên góp vội vàng chạy vào.



Chỉ thấy cô ta hoảng hốt chạy đến chỗ bà Kim Hồng, không biết nói cái gì, vẻ mặt đang tươi cười của bà Kim Hồng bỗng nhiên trầm lại.



“Mất đồ gì?”



Bà ta lạnh lùng hỏi, cũng không muốn làm to chuyện.



Nhân viên sợ đến mức run rẩy nói: “Là Mỹ Nhân Lệ vật phẩm quyên góp của cô Ngọc Mỹ không thấy nữa, chúng tôi đã tìm khắp hội trường cũng không tìm thấy, có thể là bị trộm mất rồi.”



Vừa nói xong câu này, vốn dĩ những người bị bà Kim Hồng làm hốt hoảng đều thổn thức.



“Vậy mà có người ăn trộm đồ? Đây chính là đồ từ thiện đấy, sao lại có loại người xấu xa như vậy?”



“Không phải là những người trong chúng ta đấy chứ?”



“Đừng nói nhảm, chúng ta là những người có thân phận như thế nào, sẽ để ý những đồ vật đó sao?”



“Đúng vậy, cũng có thể là do nhân viên trộm, loại chuyện này, trước đây cũng có, lại nói, Mỹ Nhân Lệ của cô Ngọc Mỹ là đồ vật trăm năm hiếm có, trị giá hơn hai mấy tỷ, mặc dù là mang đến chợ đen hay là nơi nào đó, đều là đồ vật vô cùng đáng giá.”



Mọi người càng thảo luận càng lớn, nhưng nhân viên này cũng rất lo lắng, vội vã biện hộ.



“Bà Kim Hồng, chúng ta đã hợp tác lâu như vậy, bà nên biết quy tắc của chúng tôi, lấy đồ vật của khách hàng là điều cấm kỵ nhất của chúng tôi.”



Bà Kim Hồng lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ gì đó.



Hứa Thanh Khê đứng phía sau đám đông, đại khái đã nghe hết mọi chuyện, cũng biết rằng đồ vật quyên góp bị trộm mất, tròng lòng đột nhiên lo lắng.



Còn chưa đợi cô kiểm tra lại bản thân, một người đã đi đến.



“Mợ cả, bà Kim Hồng mời cô qua đó.”



Hứa Thanh Khê nhìn cô ta, lại nhìn bà Kim Hồng cách đó không xa, càng cảm thấy lo lắng.



Tuy nhiên dưới ánh mắt của mọi người, cô không thể từ chối, chỉ có thể hít sâu đi qua đó.



“Mẹ, mẹ tìm con?”



Bà Kim Hồng vừa nhìn thấy cô, cau mày: “Vừa nãy chắc cô cũng nghe thấy, đồ quyên góp bị người ta trộm mất, hiện giờ mọi người đều nói họ không lấy, tôi nhớ lúc đó cô cũng ở đấy, nếu vậy, cô cùng bọn họ khám xét một chút, tránh để mọi người nói tôi không công bằng.”



Hứa Thanh Khê nghe thấy lời này, vẻ mặt trầm xuống.



Vốn dĩ cô nghĩ bà Kim Hồng gọi cô đến là để hỏi tình hình lúc đó, nhưng không ngờ rằng bà ta bảo cô khám xét cùng bọn họ.



Đây chắc chắn là muốn làm mất mặt cô, nhưng cô lại không thể phản bác trước mặt nhiều người như vậy.



“Con biết rồi, con sẽ hợp tác.”



Cô mím môi đồng ý, quay người đưa túi xách cho người khác kiểm tra.



Dù sao cô cùng không lấy trộm, cũng không sợ kiểm tra.



Nhưng suy nghĩ này vẫn chưa duy trì được một phút, nó đã bị thực tế phá vỡ.



“Bà Kim Hồng, tìm thấy Mỹ Nhân Lệ, trong túi nhỏ của mợ cả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK