Cô trở lại phòng làm việc với vẻ mặt ủ rũ, nhìn chằm chằm vào máy tính trên bàn làm việc, suy nghĩ lung tung.
Cô băn khoăn tại sao máy tính của cô được đặt mật khẩu, không ai biết ngoại trừ cô và hầu hết mọi người sẽ không chạm được vào máy tính của cô.
Hứa Thanh Khê chợt nghĩ ra, Khánh Vy cũng biết mật khẩu máy tính của cô, khi bận quá cũng sẽ cho cô ấy dùng máy tính xử lý một số việc.
Cô không khỏi có chút hoài nghi Khánh Vy, thậm chí còn muốn gọi cô ấy vào để hỏi. Nhưng cuối cùng cô ấy đã không làm vậy.
Chưa kể những suy nghĩ hiện tại của cô đều là suy đoán của bản thân, chưa có bằng chứng xác thực.
Cô nghĩ đến bằng chứng, chợt nhận ra công ty có camera, chỉ cần kiểm tra camera xem hôm qua ai đã đến gần máy tính của cô là biết được thủ phạm.
Nghĩ vậy, cô lập tức bước đến phòng giám sát, tìm lại tất cả video ghi hình của ngày hôm qua, cẩn thận kiểm tra từng cái một.
Từ video cho thấy 10 giờ giờ đêm qua, có vài người ở lại công ty làm thêm giờ, nhưng cô không biết ai đã đến văn phòng của mình.
Bởi vì văn phòng của cô nằm trong điểm mù, điều này gây thêm rất nhiều khó khăn cho cuộc điều tra của cô. Ai có thể đứng đằng sau đổ tội cho cô?
Dù xem đi xem lại băng hình cô cũng không tìm ra manh mối, bên ngoài trời cũng đã khuya, cô phải thu dọn đồ đạc rồi ra về.
Cô mệt mỏi ngồi trong taxi, liên tục nhíu mày. Đã kiểm tra một ngày, nhưng cô không tìm thấy gì, và chỉ còn hai ngày nữa, và cô đã rất lo lắng.
Khi về đến nhà, cô uể oải bước xuống xe và đi về phía ngôi nhà mới. Khi trở lại phòng, Hứa Thanh Khê nhìn thấy Quân Nhật Đình về sớm, đã tắm rửa và mặc quần áo ở nhà. Trong một thoáng, cô đã đứng thất thần.
“Anh về rồi à?” Hứa Thanh Khê mở lời.
Quân Nhật Đình gật đầu, sau đó thấy cô có vẻ mệt mỏi và cau có. Anh biết rằng Hứa Thanh Khê đã tìm hiểu manh mối về bản thiết kế cả ngày, và có vẻ như tiến độ không mấy khả quan.
“Vấn đề còn chưa rõ ràng sao?” Quân Nhật Đình hỏi.
Nghe vậy, Hứa Thanh Khê cân nhắc, đoán được anh đang hỏi về bản thảo thiết kế.
Cô lắc đầu nói: “Không có tiến triển gì.”
Quân Nhật Đình cũng cau mày, vẻ mặt rất khó đoán, không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Hứa Thanh Khê nhìn biểu cảm của anh, rồi nghĩ rằng từ khi vào công ty, cô đã làm mọi việc rối tung. Cô cảm thấy có chút bất lực và tội lỗi.
“Xin lỗi, hình như em lại gây rắc rối cho anh và khiến công ty thành ra thế này.” Hứa Thanh Khê như muốn khóc.
Quân Nhật Đình cảm thấy hơi khó chịu khi nghe những lời tự buộc tội của cô. Ngược lại, anh càng khâm phục tinh thần chiến đấu của cô.
Nghĩ vậy, anh vỗ nhẹ vào vai cô nói: “Em nên hiểu rõ, anh không cần em xin lỗi. Điều anh cần là phải tìm ra thủ phạm càng sớm càng tốt, nếu không sẽ rất rắc rối và ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.”
Hứa Thanh Khê đương nhiên cũng biết, cho nên cô không dám đứng lại đây thêm chút nào nữa.
“Em biết, em đi tắm rửa sạch rồi sẽ tiếp tục điều tra.” Vừa nói cô vừa bỏ túi xách xuống, cầm chiếc váy ngủ bên giường đi về phía phòng tắm.
Quân Nhật Đình nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt lóe lên một tia sáng như nghĩ ra điều gì đó. Anh xoay người đi vào phòng làm việc, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
“Tôi bảo anh điều tra sự việc, đã tra ra chưa?” Quân Nhật Đình nghiêm giọng hỏi.
Trợ lý lập tức báo cáo: “Đã có manh mối, nhưng sẽ cần thêm chút thời gian. Chậm nhất ngày mai chúng ta có thể tìm ra thủ phạm.”
Quân Nhật Đình xác nhận: “Tôi muốn biết kết quả vào ngày mai.”
Trợ lý nhận lệnh, anh ta cúp điện thoại rồi tiếp tục điều tra. Quân Nhật Đình cũng đặt điện thoại di động xuống và bắt đầu công việc của mình.
Hứa Thanh Khê không biết Quân Nhật Đình đang điều tra giúp cô. Cô từ phòng tắm đi ra, không nhìn thấy anh, cũng không chú ý lắm. Dù sao cũng ở bên nhau lâu như vậy, cô cũng biết cho dù Quân Nhật Đình có đi sớm về khuya, anh cũng sẽ tiếp tục giam mình trong phòng làm việc.
Cô lau tóc, đến khi tóc gần khô rồi bật máy tính tiếp tục quan sát và theo dõi các đoạn ghi hình, xem có bỏ sót gì không.
Sau hai giờ cắm mặt vào màn hình, ánh mắt của cô hơi cay cay nhưng cũng không có phát hiện ra điều gì khả nghi.
Hứa Thanh Khê càng trở nên cau kính Cô đứng dậy khỏi bàn làm việc, định ra ban công hóng gió.
Ngay ngoài ban công, tuy trời tối, nhưng khu vườn nhà kín cổng cao tường vẫn sáng rực, ánh đèn mờ ảo và đêm tối tỏa ra hương vị đặc biệt.
Cô lặng lẽ quan sát, hứng một làn gió, tâm trạng nóng nảy của cô dần dần bình tĩnh lại. Và cô nghĩ về bản thảo thiết kế một lần nữa.
Cô nghĩ rằng mình có thể đã đi nhầm hướng. Mặc dù thời gian đăng tải bản thảo lên từ tài khoản của cô là đêm qua, nhưng cũng có thể là ngày hôm kia hoặc thậm chí là vài ngày trước. Đương nhiên, bài đăng trên diễn đàn có thể được hẹn giờ.
Nghĩ đến đây, cô lập tức quay lại bàn làm việc để gọi đến công ty và yêu cầu chuyển đoạn video giám sát trước đó cho cô.
Khi video đến tay cô, cô đã kiểm tra giám sát trong hai ngày trước đó và thấy rằng có rất nhiều người ra vào văn phòng của mình.
Sau khi kiểm tra từng người một, cuối cùng cô cũng tập trung mối nghi ngờ vào một người đang dọn dẹp.
Khi bước vào phòng làm việc của cô, cô ta nhìn trái nhìn phải. Đặc biệt là nhìn vào camera, hành động đó rất khả nghi, rõ ràng là cô ta sắp làm điều gì đó không thể cho người ta biết nên chột dạ. Nhất là khi cô ta bước ra, biểu cảm càng lấm la lấm lét.
Nếu cô ta không làm điều gì khuất tất, tại sao phải thường xuyên nhìn vào camera. Và nếu cô ta chỉ đơn giản là đang dọn dẹp, nhìn cô ta sẽ tự nhiên như bao người khác.
Có thể nói, người này rất đáng nghi ngờ. Hứa Thanh Khê đã khẳng định chắc chắn rằng cô ta có vấn đề.
Nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình và rà soát lại mọi chi tiết. Lúc này, Quân Nhật Đình cũng từ bên ngoài bước vào.
Anh nhìn Hứa Thanh Khê đang chăm chú nhìn vào máy tính, không ngừng kiểm tra hình ảnh trên máy tính ra, anh tò mò được bước tới cúi xuống xem xét.
“Tìm ra được gì rồi?” Hứa Thanh Khê giật mình vì tiếng nói đột ngột của anh.
Cô vô thức nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong tầm tay, mùi thơm của xà phòng tắm cũng xộc vào mũi.
Quân Nhật Đình không nhận thấy cô đang ngây người, anh nghi ngờ nhìn xuống khi thấy cô đã lâu không trả lời câu hỏi của mình.
“Sao thế?” Quân Nhật Đình lại hỏi.
Nghe vậy, Hứa Thanh Khê mới lấy lại tỉnh táo. Cô không thể không nhìn trộm Quân Nhật Đình.
Thấy trên mặt anh không có biểu hiện gì khác, cô mới yên tâm anh không nhận ra vẻ háo sắc vừa rồi của cô.
Lúc này cô mới chỉ vào máy tính và nói phát hiện của mình: “Em đã phát hiện ra. Nhìn này, nhân viên vệ sinh này có dáng vẻ không tự nhiên khi ra vào phòng làm việc của em. So với những người khác, cô ta giống như đang chột dạ sau khi làm chuyện xấu, liên tục nhìn liên qua camera giám sát.”
Vừa nói, cô vừa phóng to bản đồ tiếp tục nói: “Em nghi ngờ chuyện này có liên quan đến cô ta, vì vậy em muốn ngày mai bắt đầu điều tra từ đây.”