Thấy Kiều Nô lại rót rượu, anh cũng không có uống mà quát khẽ lần nữa: "Cách tôi xa một chút."
Kiều Nô còn tưởng rằng người đàn ông này uống rượu là chấp nhận cho cô ta tới gần, giờ nghe quát vậy thì giận không chỗ trút.
Người đàn ông này đúng là âm dương quái khí, không dễ hầu hạ.
Gò má cô ta run rẩy, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ cũ.
Hà Văn Tuấn nhìn thấy vậy thì cuối cùng cũng thở phào.
Cũng may tổng giám đốc nhà mình biết giữ khoảng cách, không thì cậu ta không biết nên làm cái gì.
"Đều là công việc, công việc."
Cậu ta cười cười nhìn Hứa Thanh Khê.
Hiển nhiên Hứa Thanh Khê biết là cậu ta sợ mình hiểu lầm.
Cô nhìn lướt qua tình huống trong phòng, lại liếc mắt nhìn Hà Văn Tuấn, biểu lộ trên mặt khó mà nói nên lời.
Cuối cùng cô cũng không để ý tới Hà Văn Tuấn mà nhìn về phía Lý Dương Châu.
"Giám đốc, có phải chúng ta cũng nên vào phòng không?”
Lý Dương Châu kịp phản ứng, mắt nhìn Hứa Thanh Khê, không biết cô đang nghĩ gì nên đành phải gật đầu.
"Đúng, nên đi."
Bà vừa dứt lời thì Hứa Thanh Khê quay người đi.
Hà Văn Tuấn nhìn bóng lưng cô rời đi thì hơi cắn rắn, đầu lớn như cái đấu.
Cậu ta không biết mợ chủ có ý gì.
Là tức giận hay là không có tức giận.
Cậu ta suy nghĩ một chút rồi quay người đi vào trong phòng.
Trong phòng, mọi người vốn đang nói chuyện, thấy cậu ta đi vào thì ngừng một chút.
"Tổng giám đốc, vừa rồi mợ chủ đi ngang qua."
Cậu ta đến gần Quân Nhật Đình, ghé vào lỗ tai anh nói khẽ.
Quân Nhật Đình ngơ ngẩn, nhất thời không có kịp phản ứng, chuyện này thì có gì mà phải tới báo cáo.
Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt Hà Văn Tuấn liếc về phía Kiều Nô thì anh cũng hiểu đại khái Hà Văn Tuấn muốn nói cái gì.
"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."
Hà Văn Tuấn thấy tổng giám đốc hiểu ý cậu ta rồi thì gật đầu đi ra ngoài.
Quân Nhật Đình nhìn cậu ta đi ra, vẫy tay ra hiệu cho khách hàng nói tiếp.
Thoạt nhìn cũng không quan tâm lắm.
Tuy nhiên trong đầu anh nghĩ cái gì thì chỉ có anh mới biết được.
Nhưng cho dù là như thế thì Kiều Nô vốn giỏi về quan sát vẫn nhận ra anh không kiên nhẫn.
Cô ta nghi ngờ nhìn Quân Nhật Đình, đoán là tâm tình của người đàn ông này thay đổi là có liên quan tới trợ lý mới đi vào lúc nãy.
Mà trên thực tế cũng đúng là như thế.
Mặc dù Quân Nhật Đình không để ý chút nào nhưng cuộc đàm phán vốn nên cò kè mặc cả một phen lại bị anh dùng dăm ba câu là quyết định.
Mặc dù bên phía khách hàng bất mãn nhưng không nhịn được sự cám đỗ của lợi ích nên nhanh chóng ký hợp đồng.
"Vậy thì hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Sau khi ký hợp đồng, Quân Nhật Đình không kịp chờ đợi muốn rời khỏi đây.
Khách hàng cũng nhận ra điều đó, sau một hồi khách sáo thì đưa mắt nhìn Quân Nhật Đình rời khỏi phòng.
Kiều Nô thấy Quân Nhật Đình rời đi thì vội vàng đi theo.
"Ngài, ngài muốn đi đâu?"
Quân Nhật Đình nhìn cố ta cản đường mình, nheo anh mắt nguy hiểm lại.
"Hà Văn Tuấn, tiễn cô ta đi."
Dứt lời, anh không thèm nhìn Kiều Nô lấy một cái, đi thẳng qua chỗ Hứa Thanh Khê nhưng lại được thông báo là trước đó mười phút thì bọn họ đã rời khỏi đây.
Hết cách, anh chỉ đành quay người đi về.
Ngay khi anh đến nhà họ Quân, định lên lầu trở về phòng thì sau lưng có tiếng thắng xe vang lên.
"Cậu chủ."
Mạc Ly nhìn thấy Quân Nhật Đình thì mừng rỡ xuống xe đến gần.
Nhưng khi cô ta tới gần thì ngửi được mùi thơm trên người Quân Nhật Đình.
Mùi hương nồng đậm này khiến cô ta hơi đổi sắc mặt.
Bởi vì mùi hương này không phải loại Hứa Thanh Tuệ thường dùng.
"Cậu chủ vừa đi bàn công việc về sao?"
Cô ta khó khăn lên tiếng hỏi.
Quân Nhật Đình cũng không có chú ý, lạnh lùng gật đầu, hỏi lại: "Cô mới từ bên ngoài về?"
Mạc Ly biết Quân Nhật Đình không muốn nhiều lời, chỉ có thể dằn lời muốn hỏi xuống, gật đầu.
"Trước đó không lâu thì nhận được một chút tin tức, vừa rồi đi kiểm tra lại."
Dứt lời, cô ta nhớ tới cái gì, vội nói: "Nếu cậu chủ không gấp về thì tôi có mấy chuyện muốn báo cáo với cậu chủ, là tin tức liên quan tới những người đó."
Quân Nhật Đình nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, ra dấu cho Mạc Ly đi theo anh đến phòng làm việc.
Hai người tới phòng làm việc, Quân Nhật Đình ngồi xuống, lạnh giọng hỏi: "Cô điều tra được cái gì?"
Mạc Ly thấy thế thì vội vàng báo cáo tin tức nhận được cho anh.
"Cậu chủ, người của chúng ta điều tra được tổng cộng có ba thế lực đến thủ đô, trong đó một phe là tới từ bên phía đảo quốc, có vẻ như là được thuê tới, trước mắt mỗi ngày bọn họ đều vui chơi giải trí ở câu lạc bộ, nhìn như không có việc gì nhưng thám tử của bọn họ vẫn luôn tìm cơ hội."
Quân Nhật Đình rũ mắt xuống, không có cắt lời cô ta.
Mạc Ly thấy thế thì đành phải tiếp tục báo cáo: "Một tổ chức khác thì thoạt nhìn là thuộc về nước Đức phái tới, trước mắt nhân số còn không rõ ràng lắm, bọn họ xuất quỷ nhập thần, làm thuê cho ai cũng không điều tra ra được."
Cô ta nói xong thì cẩn thận nhìn Quân Nhật Đình.
Nhưng mà Quân Nhật Đình vẫn mặt lạnh như tiền.
Hết cách, cô ta chỉ đành nói tiếp.
"Cái tổ chức cuối cùng là thần bí nhất, đến bây giờ người của chúng ta còn chưa điều tra được tin tức cụ thể của bọn họ, tuy nhiên thì chúng ta phỏng đoán rất có thể bọn họ là sát thủ, điều duy nhất không xác định được là không biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì để đến gần chúng ta."
Cô ta vừa dứt lời thì phòng làm việc lặng ngắt như tờ.
Quân Nhật Đình vẻ mặt khó lường gõ mặt bàn.
Mỗi lần tiếng ‘cộc cộc’ đó vang lên như đánh thẳng vào tim của Mạc Ly khiến cô ta lo sợ không yên.
Không biết qua bao lâu, Quân Nhật Đình như đã nghĩ ra, ngước đôi mắt lạnh lẽo nhìn Mạc Ly.
"Hai tổ chức khác còn chưa điều tra rõ được thì ra tay với tổ chức của đảo quốc trước đi."
Anh trầm giọng dặn dò, Mạc Ly gật đầu lắng nghe.
"Hẳn là cô biết rút củi dưới đáy nồi chứ? Không đủ người thì đi tìm Hà Văn Tuấn, nhất định phải hốt gọn một mẻ cho tôi!”
Sau đó hai người bàn kế hoạch đến khuya.
Trong phòng, Hứa Thanh Khê vẫn chờ Quân Nhật Đình trở về.
Nhưng đêm càng về khuya mà ngoài cửa vẫn không động tĩnh gì.
Mà lúc này, trong đầu của cô lặp lại hình ảnh trong phòng mà cô nhìn thấy trước đó.
Có người đẹp như vậy làm bạn, có phải là anh sẽ không trở về hay không?
Cô nghĩ đến đây thì tim đau như bị đâm.
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng mở ra.
"Em chưa ngủ sao?"
Quân Nhật Đình nhìn thấy cô nằm trên giường thì vô thức hỏi thăm, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Bởi vì anh biết cho dù anh có về trễ thế nào thì cô gái nhỏ này cũng sẽ chờ anh về.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên anh rất muốn ôm cô.
Mà anh cũng làm như vậy.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy động tác của anh, trong lòng biết anh muốn làm cái gì, đang muốn đáp lại thì lại ngửi được mùi nước hoa nồng đậm trên người anh, nụ cười yếu ớt trên mặt trở nên rất khó coi.
Đồng thời cô cũng né tránh cái ôm của Quân Nhật Đình.
"Sao vậy?"
Quân Nhật Đình thấy cô làm như vậy thì rất khó hiểu.
Hứa Thanh Khê sụ mặt xuống, lạnh lùng nói: "Thối!"
Quân Nhật Đình sửng sốt một chút, chợt kịp phản ứng lại, hóa ra cô không thích mùi nước hoa trên người anh.
Còn chưa đợi anh kịp nói cái gì thì Hứa Thanh Khê nói tiếp: "Mau đi tắm đi, dơ muốn chết!"
"Em ghen hả?"
Quân Nhật Đình giống như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm cô.
"Ai ghen chứ!"
Hứa Thanh Khê vô thức phản bác, nhưng dưới ánh mắt chế nhạo của Quân Nhật Đình thì cô giống như đang giấu đầu lòi đuôi.
Cô thở phì phì bỏ quay đầu qua một bên, không thèm quan tâm tới anh nữa.
Quân Nhật Đình thấy thế thì bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
"Được, anh đi tắm, chờ anh.”
Quân Nhật Đình tắm rửa xong đi ra, nhìn cô gái nhỏ vẫn nghiêm mặt nằm trên giường thì mỉm cười đi tới.
"Bây giờ không còn mùi nữa chứ?"
Anh nói, thân mật cọ vào người Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê nghe anh nói vậy thì biểu hiện như một con chó săn nhỏ, ngửi ngửi mùi trên người anh.
Chỉ thấy trên người Quân Nhật Đình đã không mùi nồng nặc đó nữa, ngược lại là mùi thơm ngát sau khi tắm.
"Như vậy còn tạm được.”
Cô lầm bầm một tiếng, đang định rời đi.
Cánh tay trên lưng bỗng nhiên xiết chặt, theo quán tính, cả người cô đều nhào vào trong ngực Quân Nhật Đình.
Cảm xúc ấm áp và tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai khiến tim cô cũng đập nhanh hơn, mặt nóng bừng bừng, nhanh chóng đỏ lên, nhìn như một con tôm luộc.
"Còn nói là không ghen, cái mùi chua này sắp ngập hết cả phòng rồi.”
Quân Nhật Đình ghé vào bên tai cô khẽ nói.
Hứa Thanh Khê chấn động, muốn giãy dụa phản bác nhưng còn chưa kịp nói thì đôi môi đã bị người đàn ông trước mắt chặn lại.
Nụ hôn triền miên khiến thần trí Hứa Thanh Khê càng ngày càng tan rã.
Cô theo bản năng nắm lấy quần áo của Quân Nhật Đình.
Cũng không biết qua bao lâu, hai người mới thở hổn hển tách ra.
Quân Nhật Đình muốn làm bước tiếp theo nhưng Hứa Thanh Khê hít một hơi khí lạnh thì cũng tỉnh táo lại một chút.
Cô ngăn Quân Nhật Đình lại, khẽ thở nhẹ, nói: "Chờ một chút."
Quân Nhật Đình nghe vậy thì ngừng tay nhìn người trước mặt mình.
Lúc này anh cũng có chút tỉnh táo lại.
Ánh mắt phức tạp nhìn người quyến rũ dưới người mình.
Trước giờ anh còn không biết anh háo sắc như vậy.
Phải biết ngay từ đầu anh chỉ tiếp nhận cô gái này với mục đích sinh con, nhưng không biết từ lúc nào mà cô khiến cho anh muốn ngừng mà không được, khắc sâu vào trong lòng.
"Sao vậy?"
Anh tập trung ý chí, khẽ hôn nhẹ lên môi Hứa Thanh Khê dò hỏi.
Hứa Thanh Khê để cho anh hôn xong mới lên tiếng kể ra sự nghi ngờ của mình.
"Cô gái đó là sao? Có phải là có mục đích gì không?"
Mặc dù ngay từ đầu cô nhìn thấy cố gái đó thì trong lòng rất không thoải mái, đặc biệt là Quân Nhật Đình không có từ chối cô gái đó tới gần khiến cô không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.
Nhưng hành động sau đó của Quân Nhật Đình khiến cô bỏ đi ý nghĩ này.
Lại thêm cô rất hiểu Quân Nhật Đình, anh không thể nào xem trọng loại phụ nữ như vậy.
Mà sự thật cũng đúng là như thế, tuy nhiên Quân Nhật Đình cũng không muốn thừa nhận nhanh như vậy.
Mặc dù Hứa Thanh Khê cực lực phản bác mình đang ghen nhưng anh vẫn rất thích dáng vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo này của cô.
"Chẳng lẽ em không cảm thấy là đột nhiên anh lại có hứng thú với cô ta sao?"
Anh không nhịn được mà trêu chọc cô, đổi lại là vẻ mặt khinh thường của Hứa Thanh Khê.
"Không thể nào."
Cô không chút nghĩ ngợi phủ nhận: "Nếu như không phải bị ép kết hôn với em thì e là anh sẽ không có hứng thú với ai hết.”
Quân Nhật Đình nghe vậy thì nghẹn lời.
Qua một lúc sau, anh mới đáp lại: "Sợ là thân phận của cô gái đó không đơn giản."
Hứa Thanh Khê nghi hoặc nhìn anh.
"Anh nghi ngờ cô ta là do tổ chức nào đó phái tới."
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế thì hơi đổi sắc mặt, chợt không hiểu hỏi thăm: "Sao anh lại biết được?"
Quân Nhật Đình cười lạnh một tiếng: "Anh luôn không gần nữ sắc, đây là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng cô gái đó bị anh đuổi một lần rồi mà vẫn còn sáp tới, không thể không có mưu đồ."
Hứa Thanh Khê nghe thấy có lý, đang lúc cô suy tư thì Quân Nhật Đình lại nói tiếp.
"Hơn nữa, mấy loại ‘gái’ bình thường, cho chút ngon ngọt thì mang ơn, nhưng cô ta lại tìm tới trong nhà, không thể nói là lớn gan lớn mật nhưng chắc chắn mưu đồ cũng không nhỏ."
Hứa Thanh Khê nghe xong thì nhíu chặt lông mày, trong mắt cũng có lo lắng.
"Nếu như vậy thì không phải là người trong nhà rất nguy hiểm?"
Quân Nhật Đình híp mắt, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.
Hứa Thanh Khê thấy thế thì nói tiếp: "Hơn nữa giữ loại người có ý đồ khác như vậy ở bên người, có phải là không tốt lắm không?"
Quân Nhật Đình cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của cô thì khẽ mỉm cười.
"Yên tâm, anh có chừng mực."
Hứa Thanh Khê thấy anh có kế hoạch, lại không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi thêm nữa.
"Được, vậy anh chú ý an toàn, cần em phối hợp thì báo cho em trước một tiếng.”
Quân Nhật Đình gật đầu, cúi đầu suy tư nhìn cô gái nhỏ bên người, cười khẽ một tiếng.
Khi Hứa Thanh Khê còn không có kịp phản ứng thì cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị đặt xuống giường.
"Bây giờ có thể tiếp tục chưa?"
Quân Nhật Đình tà mị nhếch khóe môi.
Hứa Thanh Khê sững sờ nhìn anh, dưới sự mê hoặc của sắc đẹp của anh, ma xui quỷ khiến gật đầu.
Một đêm ân ái.
...
Hôm sau, toàn thân Hứa Thanh Khê đau buốt, bên người đã trống trơn.
Cô cũng không thèm để ý, xuống giường rửa mặt, dự định đi dùng cơm.
Dưới lầu, Mạc Ly nhìn thấy Hứa Thanh Khê khoan thai xuống lầu thì trong mắt lóe lên vẻ đố kị.
Chỉ thấy trên da thịt lộ ra ngoài của Hứa Thanh Khê hiện đầy dấu vết, không khó để tưởng tượng tối hôm qua cô gái này dây dưa cậu chủ nhà cô ta như thế nào.
Hiển nhiên Hứa Thanh Khê cũng phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của cô ta, tuy nhiên cô đã quen rồi nên cũng không để ý tới.
Cô đi thẳng tới bàn ăn, vừa dùng cơm vừa mở điện thoại di động ra xem tin tức.
Tin tức đầu đề hôm nay là một câu lạc bộ vì có liên quan tới làm ăn phi pháp nên tối hôm qua đã bị thẩm tra.
Hiện trường bắt được không ít người, đương nhiên cũng để chạy không ít người, trong đó có ít người còn đánh lén cảnh sát, trước mắt cảnh sát đang toàn lực truy nã những người này.
Hứa Thanh Khê chỉ nhìn thoáng qua rồi không thèm để ý nữa.
Cô dùng cơm xong thì quay người lên lầu, định bù lại công việc mà trước đó cô còn chưa làm xong.
Mạc Ly nhìn bóng lưng cô rời đi, hừ lạnh một tiếng, cũng đứng dậy đi theo.
Tuy nhiên cô ta đi vào về phòng gọi cho Quân Nhật Đình.
"Cậu chủ, vừa rồi người chúng ta đưa tới tin tức, người đánh lén cảnh sát tối hôm qua là người của đảo quốc, tôi đã tìm được nơi ở mới của bọn họ."
Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn.
Hồi lâu mới thấy anh lạnh lẽo lên tiếng: "Đánh lạc hướng của cảnh sát, cô dẫn người đi bắt bọn họ, nhất định phải bắt sống.”
Mạc Ly gật đầu cúp điện thoại.
Quân Nhật Đình xoay điện thoại, trong mắt tràn đầy toan tính.
...
Vào ban đêm, trong một sòng bạc ngầm ở khu thành cũ xảy ra sự kiện hai phe sống mái với nhau.
Chờ cảnh sát chạy tới thì Mạc Ly đã sai người giải quyết xong hậu quả, rút lui.
Tuy nhiên cũng vì sự kiện lần này mà cô ta bị đạn bắn bị thương.
...
Ngày thứ hai, Quân Nhật Đình cũng đã nhận được tin tức.
Anh bật dậy khỏi giường, Hứa Thanh Khê bị đánh thức.
"Sao vậy?"
Cô mơ mơ màng màng hỏi.
"Mạc Ly bị thương, anh qua đó xem một chút."
Quân Nhật Đình vừa mặc quần áo vừa đáp.
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế thì lập tức tỉnh hẳn ngủ.
"Sao lại bị thương chứ? Cô ta không sao chứ?"
Tuy là Mạc Ly gây ấn tượng không tốt với cô nhưng suy cho cùng thì cô ta vẫn là đàn em của Quân Nhật Đình, cô cũng phải quan tâm một chút.
"Cô ta không sao, tuy nhiên cần nằm viện mấy ngày để theo dõi."
Quân Nhật Đình đáp lại, Hứa Thanh Khê suy nghĩ một lát rồi chủ động đề nghị: "Em đi với anh qua đó xem sao?”
Quân Nhật Đình không có phản đối.
Chờ Hứa Thanh Khê thay quần áo xong, hai người ngồi xe tới bệnh viện tư nhân dưới tay tập đoàn Quân Thị.
Hai người đến bệnh viện, đi tới phòng bệnh dưới sự hướng dẫn của y tá.
"Cậu chủ."
Vốn Mạc Ly đang được bác sĩ kiểm tra, kết quả khóe mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa thì lập tức mừng rỡ kêu lên.
Quân Nhật Đình trầm lãnh gật đầu, đi vào phòng bệnh: "Tình trạng thế nào?"
Mạc Ly cảm nhận được sự quan tâm của anh thì nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.
Còn không đợi cô ta đáp lại thì trong nháy mắt, dáng tươi cười trên mặt cô ta cương cứng lại.
Chỉ vì cô ta nhìn thấy Hứa Thanh Khê đi ra từ sau lưng Quân Nhật Đình.
"Cô tới làm cái gì?"
Gần như là theo bản năng bài xích khiến cô ta vô cùng bất mãn nhìn Hứa Thanh Khê.
"Nghe nói cô bị thương nên ghé thăm cô một chút."
Hứa Thanh Khê không thèm để ý sự bất mãn trong câu nói của cô ta.
Nhưng Quân Nhật Đình đứng bên cạnh cô lại nhíu mày.
Mạc Ly thấy thế thì trong lòng biết vừa rồi phản ứng hơi quá khích, vội vàng che lấp.
"Đúng rồi, cậu chủ, tôi có việc muốn báo cáo cho cậu chủ.”
Cô ta nói xong thì liếc mắt nhìn Hứa Thanh Khê, có vẻ như là cô ta đang cố kỵ Hứa Thanh Khê.
Quân Nhật Đình liếc cô ta một chút, trầm giọng nói: "Không sao, người một nhà."
Mạc Ly thấy thế thì trong lòng hơi buồn phiền, nhưng vẫn nói.
"Tối hôm qua chúng tôi đi bắt người, bởi vì là tập kích nên đánh cho những người đó trở tay không kịp, đa số người đều bị bắt, tuy nhiên có một người đã chạy thoát.”
Quân Nhật Đình híp mắt: "Có phái người đuổi theo không?"
Mạc Ly gật đầu: "Có, tuy nhiên đến bây giờ còn chưa có tin tức, tôi sợ là hắn ta sẽ ẩn nấp đi sau đó chờ cơ hội ngóc đầu trở lại.”
Quân Nhật Đình hơi suy tư gật đầu: "Tôi sẽ cho người chú ý, cô dưỡng thương trước đi.”
...
Cùng lúc đó, bên phía Kiều Nô cũng nhận được tin tức của thuộc hạ đưa tới.
"Không ngờ động tác của người đàn ông này nhanh như vậy, thoáng chốc đã tiêu diệt xong một tổ chức."
Cô ta chống cằm ngồi trên bộ ghế sang trọng, suy tư nói.
Mà mấy tên đàn em bên cạnh cô ta nghe nói như vậy thì trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Chủ nhân, Quân Nhật Đình này tâm tư quỷ dị, thủ đoạn tàn nhẫn, ngài ở bên cạnh người này sẽ rất là nguy hiểm."
"Đúng vậy đó, chủ nhân, không bằng chúng ta đổi một cách khác đi."
Mấy tên đàn em khuyên lơn, Kiều Nô nhìn chằm chằm bọn họ không nói.
Lại một tên đàn em đưa ra suy đoán của mình.
"Hơn nữa từ trước giờ Quân Nhật Đình này đều từ chối tất cả mọi cô gái đến gần, ngược lại là lại như gần như xa với chủ nhân, tôi cảm thấy hẳn là người này đã phát hiện ra cái gì.”
Kiều Nô nghe nói như thế thì khinh thường, cười nhạo một tiếng.
Cô ta kiêu ngạo hất cằm lên, lạnh lùng nói: "Làm nghề ám sát bao năm, có lần nào tôi thất bại? Lần này cũng tuyệt đối không thể, chỉ là một thằng đàn ông thôi, đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người bên dưới.”
Mấy tên đàn em hai mặt nhìn nhau, nhất thời nói không nên lời phản bác.
Kiều Nô lại nói tiếp: "Hơn nữa, tôi còn điều tra được người đàn ông nay có bệnh sợ tối... Chỉ cần nắm được điểm yếu này thì còn sợ kế hoạch của chúng ta không thành công sao?”
Đàn em nghe nói như thế thì sự lo lắng trong mắt cũng nhạc đi, ngạc nhiên hỏi lại.
"Người đàn ông này còn mắc loại bệnh quái dị như vậy à?”
Kiều Nô tà mị nhếch miệng: "Dù sao đến lúc đó các người phối hợp tôi hành động là tốt rồi."
Mà Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê cũng không biết mấy chuyện này.
Bọn họ tới thăm Mạc Ly một chút rồi đi ngay.
"Cậu chủ..."
Mạc Ly thấy thế vội vàng gọi lại.
Cô ta không muốn để cho anh đi.
"Làm sao?"
Quân Nhật Đình không biết, còn tưởng rằng cô ta còn có chuyện khác.
Ngay cả Hứa Thanh Khê cũng nhìn sang.
Mạc Ly nhìn cũng không biết nên nói như thế nào, u oán nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.
Cô ta cảm thấy chắc chắn là vì người phụ nữ này nên cậu chủ nhà mình mới không muốn ở lại.
Hứa Thanh Khê nhìn ánh mắt như oán như hận của cô ta thì không biết nói gì.
Nếu như nói ngay từ đầu cô ta còn không biết tại sao cô ta có địch ý lớn với cô như vậy thì giờ cô đã hiểu rõ.
Nhưng cho dù như vậy thì cô cũng tuyệt đối không mở miệng ra giữ Quân Nhật Đình lại.
Dù sao cô đã quyết định phải sống cho tốt khoảng thời gian cuối cùng này với Quân Nhật Đình, vậy thì cô chắc chắn không thể nhượng bộ.
Quân Nhật Đình không có phát hiện được cuộc đấu tranh ngầm giữa hai người phụ nữ, thấy Mạc Ly lên tiếng nhưng lại không nói lời nào thì hơi nhíu mày lại.
"Nếu như không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước, cô muốn làm gì thì cứ sai cấp dưới đi làm, dưỡng thương cho tốt.”
Mạc Ly nghe vậy thì biết mình hoàn toàn không thể ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
"Ghê tởm!"
Mạc Ly nhìn bọn họ đi ra khỏi phòng bệnh, tức giận tung chăn, đồng thời cũng làm động tới vết thương, đau đến cô ta sắp khóc.
Lại nói, sau khi Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê rời đi, hai người đón xe trở về.
Trên đường, Hứa Thanh Khê nhớ lại những gì Mạc Ly đã nói lúc nãy, gương mặt căng thẳng.
"Nhật Đình, có phải là bây giờ rất nguy hiểm không?"
Quân Nhật Đình biết ý cô muốn nói cái gì, đưa tay vỗ vỗ cô, trấn an: "Yên tâm, không sao đâu, anh sẽ sắp xếp tốt.”
Hứa Thanh Khê mím môi, có vẻ như cô cũng không tin tưởng lắm.
Quân Nhật Đình bật cười: "Được rồi, em không yên lòng thì anh sẽ gọi Mạc Truy điều một ít người nữa tới đây.”
Hứa Thanh Khê cũng có ấn tượng với Mạc Truy, nghĩ đến người đàn ông thẳng thắn đó thì sự lo lắng trong lòng của cô mới vơi đi một chút.
Cô không nói gì nữa, chỉ căn dặn Quân Nhật Đình khi đi ra ngoài thì phải cẩn thận.
Quân Nhật Đình gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người đến nhà họ Quân.
Quân Nhật Đình đưa cô về phòng, sau đó đi tới phòng làm việc xử lý công việc.
Mạc Ly đã nói là để cho một người chạy mất, có tỷ lệ lớn là hắn ta sẽ ngóc đầu trở lại nên anh phải tính toán cho kỹ, bảo đảm an toàn cho người nhà mới được.
"Mạc Truy, cậu cũng biết chuyện bên phía Mạc Ly rồi chứ?"
Anh gọi cho Mạc Truy, dò hỏi.
Mạc Truy nói sơ về những gì cậu ta biết cho anh nghe.
"Anh, nếu không thì em về trước bảo vệ anh một thời gian?”
Cuối cùng, cậu ta đề nghị.
Quân Nhật Đình không chút nghĩ ngợi từ chối.
"Không cần, cậu ở bên đó tiếp tục làm chuyện trước đó đi, phái thêm một số người tới bên này cho tôi là được.”
Mạc Truy còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị câu nói kế tiếp của Quân Nhật Đình cắt ngang: "Dặn dò những người mà cậu phái tới không cần qua đây báo cáo, điều bọn họ thẳng tới nhà họ Quân, và cả chỗ của mợ chủ nữa, nặc danh bảo vệ."
Mạc Truy đành phải đồng ý.
Sau đó hai người lại nói về kế hoạch khác rồi mới kết thúc trò chuyện
Hai ngày sau đó trôi qua rất bình tĩnh.
Dường như là yên tĩnh trước cơn giông bão.
Cũng nhờ hai ngày bình tĩnh này mà lo lắng trong lòng Hứa Thanh Khê cũng vơi đi một chút.
Nhất là theo lượng công việc càng ngày càng nhiều thì cô cũng dần dần quên chuyện này.
Chỉ là bên phía bọn họ thì bình tĩnh nhưng bên chỗ Mạc Ly lại không hề bình tĩnh chút nào.
Cô ta vốn tưởng rằng mình bị thương thì cậu chủ nhà mình sẽ đến thăm mình mỗi ngày.
Nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên thì cậu chủ nhà cô ta chưa bao giờ xuất hiện.
Đương nhiên cô ta biết cậu chủ bộn bề công việc nhưng trong nội tâm cô ta vẫn cảm thấy không công bằng.
Dù sao cô ta tận mắt nhìn thấy cậu chủ vì ở bên cạnh chăm sóc người phụ nữ đó mà đã xử lý công việc như thế nào.
Vì sao đến lược cô ta thì cậu chủ lại không đối xử với cô ta giống như vậy?
Nghĩ đến đây thì trong lòng cô ta rất ghen tị, còn đổ hết tội lỗi lên đầu Hứa Thanh Khê.
Chắc chắn là người phụ nữ đó bám lấy cậu chủ nên cậu chủ mới không rảnh tới thăm mình.
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, trong lòng càng thêm nhớ nhung cậu chủ nhà mình.
Ngay hôm đó, Mạc Ly gọi cho cậu chủ của mình.
“Có chuyện gì?”
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói lạnh lùng của Quân Nhật Đình vang lên.
Mạc Ly nghe giọng điệu xa cách như vậy, trong lòng có chút tủi thân.
“Cậu chủ…”
Cô thì thầm, nhưng lại chẳng nói ra điều muốn nói.
Quân Nhật Đình nghe thấy đầu bên kia im lặng, mày nhíu lại.
“Sao thế?”
Anh hỏi lại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn rồi.
Mạc Ly hoàn hồn, hỏi anh: “Tôi muốn hỏi là đã bắt được kẻ cuối cùng đã chạy hay chưa?”
Quân Nhật Đình không phát hiện giọng điệu bất thường của cô, vừa xử lí công việc vừa trả lời: “ Vẫn chưa, những chuyện này cô không cần lo, nghỉ ngơi cho tốt.
Mạc Ly nghe thấy anh đang quan tâm mình, nỗi chua xót trong lòng đã giảm bớt, lời cảm ơn vẫn chưa nói ra thì Quân Nhật Đình đã cúp máy.
“Tôi còn có việc, có chuyện gì thì gọi điện cho Hà Văn Tuấn, cậu ta sẽ giúp cô xử lí.”
Nghe anh nói một cách hững hờ như vậy, lại nhìn lại màn hình điện thoại đã bị ngắt kết nối, trong lòng vô cùng khó chịu.
Tại sao cậu chủ luôn đối xử với cô ta như vậy?
Không phải!
Chắc chắn là con khốn kia đã ly gián quan hệ của cô với cậu chủ trong lúc cô bị thương.
Nếu không ngày trước khi cô bị thương, cậu chủ luôn hỏi han ân cần, chẳng bao giờ lạnh nhạt với cô đến như vậy.
Cô ta không cam tâm, cô nhất định phải lấy lại sự quan tâm của cậu chủ dành cho mình.
Nghĩ vậy, cô bèn ấn chuông gọi y tá.
“Tôi muốn ra viện!”
Đến khi y tá tới, cô kiên quyết đòi ra viện.
“Nhưng vết thương của cô vẫn chưa lành, cần phải ở lại tiếp tục quan sát!”
Y tá trực ban biết cô gái này có quan hệ với giám đốc của bọn họ, không dám quá gắt với cô, chỉ đành nhẹ nhà khuyên bảo.
Nhưng vẫn không lay chuyển được ý nghĩ muốn ra viện của Mạc Ly.
Y tá hết cách rồi, chỉ đành liên hệ với người phụ trách là Hà Văn Tuấn.
“Cô đợi chút, tôi đi hỏi tổng giám đốc, sau đó sẽ trả lời cô sau.”
Hà Văn Tuấn cũng không dám tự ý quyết định, sau khi dặn dò y tá xong mới đi tìm Quân Nhật Đình xin chỉ thị.
“Tổng giám đốc, cô Mạc muốn ra viện, nhưng bác sĩ nói vết thương của cô ấy chưa lành, anh xem bây giờ phải giải quyết như thế nào?”
Quân Nhất Đình nghe vậy mày nhíu lại.
“Đang yên lành cô ta lại làm sao?”
Hà Văn Tuấn lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Quân Nhất Đình thấy vậy, càng thêm đau đầu: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Trong bệnh viện lúc này, Mạc Ly khi biết được bác sĩ đã gọi cho Quân Nhất Đình, trong lòng không ngừng lo lắng, cũng có chút chờ mong.
Khi mà Quân Nhất Đình gọi tới hỏi cô ta, trái tim cô cứ đập thình thịch không chịu ngừng.
Xem đi, giám đốc vẫn còn rất quan tâm cô ta.
Quân Nhật Đình không biết suy nghĩ này của Mạc Ly, vì vậy khi điện thoại kết nối với Mạc Ly, anh trực tiếp hỏi: “Tại sao muốn ra viện?”
Mạc Ly cười nói: “Lúc này Mạc Truy vẫn chưa phái người sang, trong nhà không có người trông coi, tôi không yên tâm.”
Quân Nhật Đình cau mày.
Mạc Ly không biết hành động này của anh, nhưng thấy anh im lặng, cũng biết anh đang không hài lòng.
“Đương nhiên, còn là do tôi không thích mùi của bệnh viện, cậu chủ, anh đồng ý cho tôi ra viện nhé.”
Nói câu cuối, giọng cô mang theo một chút nũng nịu của mấy cô bé.
Chỉ là Quân Nhật Đình không hề nghe ra,
Anh im lặng một lúc, nhưng vẫn đồng ý.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp người đón cô.”
Mạc Ly nghe được anh đồng ý, nự cười trên mặt càng tươi.
“Cảm ơn cậu chủ.”
Quân Nhật Đình không nói gì, cúp máy, đi gọi người sắp xếp.
Bưởi chiều ngày hôm đó, Mạc Ly xuất viện về nhà.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy Mạc Ly đứng trước cửa, có chút kinh ngạc
“Sao cô lại quay lại rồi?”
Mạc Ly nghe cô hỏi, có chút khó chịu, hẵng giọng nói: “Làm sao, tôi không thể trở về sao?”
Hứa Thanh Khê nghe giọng cô ta tức giận đến vậy, cau mày.
“Tôi không có ý đó, ý của tôi là, vết thương trên người cô, bác sĩ đồng ý cho cô ra viện à?”
Mạc Ly nghe vậy, có vẻ như nhớ đến cái gì, đắc ý hếch cằm khoe khoang: “Bác sĩ không đồng ý, nhưng tôi nói với cậu chủ tôi không thích ở bệnh viện, nên cậu chủ đồng ý cho tôi về.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy giọng điệu khoe khoang của cô, dù khó chịu nhưng cũng không quan tâm.
Bởi cô biết Quân Nhật Đình không hề có hứng thú với cô ta.
“Ồ, vậy cô ở nhà cố gắng dưỡng thương đi nhé”
Cô nhạt nhạt nói một câu, xoay người vào phòng,
Mạc Ly thấy cô điềm nhiên rời đi như vậy, tức lắm.
Cô ta đều đã nói như vậy rồi, con nhỏ này cũng không giận, xem ra cô ta cũng chẳng quan tâm cậu chủ, thật sự chỉ vì tiền nên mới gả cho cậu chủ.
Nghĩ đến đây, cô lại càng quyết tâm muốn đuổi con nhỏ này đi.
Hứa Thanh Khê trở lại phòng của mình, tiếp tục làm việc.
Đợi đến tối, Quân Nhật Đình về, hai người cùng ăn cơm tối.
Vừa mới ngồi xuống, thì thấy Mạc Ly đi xuống
“Cậu chủ.”
Mạc Ly chịu đựng cơn đau, ngồi xuống bàn ăn.
“Sao cô lại ra đây? Không phải bảo cô nằm trên đó dưỡng thương hay sao?”
Quân Nhật Đình nhìn cô ta, nhíu mày lại.
Vè mặt cô ta phút chốc cứng đờ.
“Một mình trong phòng rất tẻ nhạt, nghe thấy cậu chủ về, nên tôi muốn xuống cùng cậu ăn cơm.”
Cô nói rất cẩn thận, sợ Quân Nhật Đình sẽ lộ ra vẻ mặt phản cảm.
May mà Quân Nhật Đình cũng chỉ gật nhẹ đầu không nói gì.
Cũng vì vậy, vẻ mặt Mạc Ly càng thêm vui vẻ.
“Đúng rồi, tôi đã bảo nhà bếp hầm canh dưỡng sinh, cậu chủ mỗi ngày đều làm việc rất vất vả, nên tẩm bổ mới phải.”
Cô ta nói xong, ra vẻ như nữ chủ nhân của gia đình gọi quản gia tới.
“Quản gia, mang canh lên cho cậu chủ.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, nhíu mày.
Cô nhìn về phía Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình lại không nhận ra điều gì, chỉ thấy cô nhìn sang bèn hỏi.
“Sao thế?”
Hứa Thanh Khê lắc đâu không nói gì.
Có vẻ như anh không nhận ra hàm ý trong lời nói của Mạc Ly.
Mà lúc này, quản gia đã bê canh lên.
“Cậu chủ, anh nếm thử, đây là canh mà tôi bảo nhà bếp hầm từ chiều.”
“Cảm ơn.”
Quân Nhật Đình nhàn nhạt trả lời, nhưng không có định uống nó, mà quay sang nói với quản gia: “Mang một bát lên cho mợ chủ thử.”
Quản gia gật đầu, nhanh nhẹn rời đi.
“Em uống nhiều một chút, trước đó bị thương mất nhiều máu, sợ là thân thể sẽ tổn thương.”
Hứa Thanh Khê nhìn bát canh trước mặt, trong lòng vô cùng cảm động.
Cô mỉm cười bê bát canh lên uống, một ngụm hết sạch.
Khi đặt bát xuống, cô khẽ nhìn về phía Mạc Ly.
Nhìn thấy vẻ mặt Mạc Ly đang nhăn nhó khó coi vô cùng.
Con khốn này vậy mà dám uống bát canh cô ta cố ý chuẩn bị cho cậu chủ.
Có vẻ như ở bên cạnh Quân Nhật Đình lâu, Hứa Thanh Khê thấy sắc mặt Mạc Ly khó chịu như vậy, cô đột nhiên muốn chơi cô ta một vố.
“Hương vị rất ngon, xem ra tay nghề của nhà bếp rất khá.”
Cô không ngừng khen quản gia, khiến Mạc Ly tức đến mức vẻ mặt tươi cười cũng sắp rớt luôn rồi.
Quân Nhật Đình không nhận ra điều gì, chỉ thấy Hứa Thanh Khê vui vẻ uống canh, cười nói: “Nếu như em thích, ngày mai lại bảo phòng bếp tiếp tục hầm, cũng nên bồi bổ thân thể em.”
Hứa Thanh Khê đơ rồi,
Mặc dù cô thích uống canh, nhưng ngày nào cũng uống, lại nhớ tới canh mà trước đó nhà chính mang sang, đột nhiên muốn đánh trống lảng.
Mấy hôm sau, Mạc Ly đều ở nhà dưỡng thương.
Kể từ bữa ăn hôm đó, không biết Mạc Ly học được kĩ năng mới ở đâu, mà ngày nào cũng luẩn quẩn trước mặt Quân Nhật Đình thể hiện sự tồn tại của mình.
Thậm chí ở nhà họ Quân cũng ra vẻ là bà chủ, kêu quản gia làm hết việc này đến việc khác.
Và tất nhiêu là Quân Nhật Đình đều không chú ý tới.
Mỗi ngày anh đều bận từ sáng tới tối muộn.
Hứa Thanh Khê đều nhìn thấy hết, ánh mắt cô hiện lên giễu cợt, nhưng cô cũng mặc kệ.
Bởi vì trong mắt cô những hành động của Mạc Ly là đang tìm chết.
Cứ như vậy hai người sống cùng trong nhà, chẳng ai quan tâm đến ai.
Hứa Thanh Khê cho rằng hai người cứ sống mãi như vậy, nhưng trong nhà lại xuất hiện một vị khách bất ngờ.
“Thanh Tuệ, tôi đến thăm cô.”
Lê Ngọc Mỹ được quản gia dẫn vào trong phòng khách.
“Cô Lê.”
Ngược lại với sự nhiệt tình của Lê Ngọc Mỹ, Hứa Thanh Khê lại vô cùng lạnh nhạt.
Dù trước đó quan hệ của hai người không tệ, nhưng đó chỉ là trên phương diện công việc.
Chuyện cá nhân, quan hệ của họ cũng không thân thiết lắm.
Cũng chính vì vậy, cô không thích ứng được sự nhiệt tình của Lê Ngọc Mỹ
“Cô chủ Lê, cô đến tìm Quân Nhật Đình à?”
Cô bước đến sofa, ngồi xuống và hỏi.
“Không, tôi tới tìm cô.”
Lê Ngọc Mỹ lắc đầu phủ nhận.
Hứa Thanh Khê nghe vậy trong mắt có chút ngạc nhiên,
“Có dự án mới à?”
Đối với cô mà nói, lý do duy nhất mà Lê Ngọc Mỹ đến tìm cô chính là vì công việc.”
Vậy mà Lê Ngọc Mỹ lại lắc đầu, lại còn ra vẻ bạn bè thân thiết.
“Thanh Tuệ, tại sao cô nghĩ tôi tới tìm cô chỉ vì công việc chứ?”
Hứa Thanh Khê mím môi, dù không trả lời nhưng vẻ mặt của cô đều viết rõ.
Lê Ngọc Mỹ thấy vậy, ánh mắt lóe lên, giả vờ ra vẻ tủi thân lắm: “Tôi còn cho rằng chúng ra gặp nhau nhiều lần như vậy cũng được tính là bạn bè rồi chứ.”
Hứa Thanh Khê mỉa mai: “Cho nên, lần này cô Lê tới là để…”
“Tôi muốn hẹn cô cùng đi dạo phố, không biết cô có thời gian rảnh không.”
Lê Ngọc Mỹ cười đáp lại, ánh mặt hiện lên sự tính toán.
Hứa Thanh Khê không hề phát hiện, nhưng cô cũng chẳng muốn đi cùng Lê Ngọc Mỹ.
Bởi cô cảm thấy, cô gái này hôm nay đến đây cũng quá là ân cần rồi, mục đích không đơn giản đâu.
“Sợ rằng phải khiến cô Lê thất vọng rồi, gần đây công ty giao cho rất nhiều việc, vì vậy tôi không có thời gian rảnh.”
Cô mượn cớ từ chối, khiến Lê Ngọc Mỹ không có cơ hội nào để kì kèo nữa.
Cuối cùng Lê Ngọc Mỹ cũng không nghĩ ra được cớ gì cả vì vậy đành rời đi.
Mà đoạn này, Hứa Thanh Khê cũng không để ý.
Cô về phòng tiếp tục công việc dang dở.
Chờ đến tối, Quân Nhật Đình trở về hai người cùng ăn tối.
Khi hai người chuẩn bị ăn thì Hà Văn Tuấn gọi tới.
“Cậu nói với giám đốc Trần, nửa tiếng sau tôi đến.”
Quân Nhất Đình nói xong, liền cúp điện thoại.
“Sao vậy?”
Hứa Thanh Khê quan tâm hỏi han.
Quân Nhất Đình giải thích một cách đơn giản: “ Có một cuộc xã giao, cần anh đích thân ra mặt, anh đi sửa soạn một chút rồi đi.”
Không nghĩ tới, anh vừa nói xong, sắc mặt cỏ Hứa Thanh Khê liền thay đổi.
Bởi hai chữ “xã giao” này thật sự đem lại cho cô những ấn tượng không hề tốt đẹp.
Trước đó mỗi một cuộc xã giao bọn họ đều gặp xui xẻo.
Thậm chí Quân Nhật Đình mấy lần xém chút bị thương.
Càng nghĩ cô sàng sợ, cuối cùng đề nghị: “Em đi cùng với anh nhé.”
Cô không muốn Quân Nhật Đình bị thương, dù cô cái gì cũng không biết, nhưng cô có thể giúp Quân Nhất Đình đỡ đạn, hoặc chăm sóc anh.
Quân Nhật Đình không biết suy nghĩ này của cô.
Anh nghĩ bữa ăn này cũng chỉ là bữa ăn đơn giản giữa các khách hàng với nhau nên cũng không có nguy hiểm, bèn đồng ý.”
Hai người sửa soạn một cách đơn giản ngồi xe rời đi.
Trên đường, Quân Nhật Đình nhắc nhở một số chi tiết để cô chú ý, nói đến cuối, anh nghĩ tới Kiều Nô, chớp mắt nói tiếp: “ Người phụ nữa này hẳn là sẽ tới, mặc kệ cô ta làm gì hay nói gì, em đừng để ý cô ta là được.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, trong lòng có chút phản cảm, nhưng cô tiếp tục im lặng, tỏ vẻ đã hiểu.
Mà sự thật đúng như là Quân Nhất Đình đã nghĩ.
Kiểu Nô thật sự là có đến phòng xã giao của bọn họ,
Lý do chính là mấy ngày hôm nay cô ta đã quá nổi tiếng ở Sky Lounge, chính là vì cô ta biết chiều khách, có rất nhiều người chỉ mặt điểm tên muốn tới tìm cô ta chơi.
Có thể nói, tên tuổi cô ta hiện giờ nổi tiếng không khác gì hoa khôi thanh lâu ngày xưa.
Mà đêm nay, cô ta cũng xuất hiện, là do khách hàng bao cả phòng, muốn để cô ta dỗ dành Quân Nhật Đình.
“Tổng giám đốc Quân.”
Khách hàng nhìn thấy Quân Nhất Đình vội vàng đứng dậy tươi cười chào hỏi.
Kiều Nô thấy anh cũng vội vàng đứng dậy.
“Cậu chủ!“
Âm thanh mềm mại của cô ta vừa nói ra, thực sự là khiến người ta xương cốt mềm nhũn.
Cô đêm nay biết sẽ được hầu hạ Quân Nhật Đình, vì vậy cố ý ăn mặc vô cùng gợi cảm, trang điểm thật tinh tế, nếu nói vẻ đẹp của cô ta được coi là nghiêng nước nghiêng thành cũng không sai.
Quân Nhật Đình híp mắt liếc nhìn cô ta, khách hàng đều hiểu, càng cảm thấy lần này mình mang theo cô ta là đúng đắn.
Mặc dù có nghe nói Quân Nhật Đình không thích nữ sắc, nhưng giai nhân tuyệt sắc như vậy, làm gì có thằng đàn ông nào không mê cơ chứ.
Lúc ông ta đang định gọi Kiều Nô ngồi bên cạnh hầu hạ Quân Nhất Đình, giọng nói của một cô gái xen ngang làm hỏng cơ hội tốt của ông ta.
“Nhật Đình sao lại đứng ở cửa, khách hàng vẫn chưa tới sao?”
Câu này là Hứa Thanh Khê cố ý nói cho người khác nghe.
Cô bị Quân Nhất Đình kéo ra sau, không có người phát hiện ra cô.
Nhưng ở góc của cô có thể nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng.
Tất nhiên, cô cũng có thể nhìn thấy giám đốc Vương, ông ta đang muốn đẩy người cho Quân Nhật Đình.
Không nói người phụ nữ này nguy hiểm như thế nào, cô cũng không muốn người phụ nữ như vậy ở cạch Nhật Đình.
Dù cô biết Quân Nhật Đình không có hứng thú với cô ta.
Nhưng cô vẫn thấy khó chịu.
“Cô đây là?”
Sự xuất hiện của Hứa Thanh Khê khiến giám đốc Vương ngỡ ngàng, ngập ngừng nhìn về phía Quân Nhật Đình.
“Đây là phu nhân của tôi.”
Quân Nhật Đình biết Hứa Thanh Khê cố ý.
Anh vui vẻ nắm lấy tay Hứa Thanh Khê, mười ngón nắm chặt, giới thiệu cô với mọi người.
Giám đốc Vương nghe xong, nụ cười trên mặt cứng đờ.
“Hóa ra là quý phu nhân, thất lễ, thất lễ rồi.”
Ông ta cười gượng xin lỗi.
Trước mặt chính thất phu nhân đẩy người cho chồng người ta, không phải là muốn chết sao?
Hứa Thanh Khê nhìn ra ông ta chột dạ, chẳng nói chẳng giằng đứng bên cạnh Quân Nhật Đình.
Ngược lại cô Kiều Nô bên cạnh lại nhìn Hứa Thanh Khê với một thái độ không thiện lành gì cho cam.
Cô dù trước đó đã có thông tin của Hứa Thanh Khê, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy người thật, nhớ tới những việc mà Quân Nhật Đình làm cho cô gái này, cô ta nhịn không được mà híp mắt.
Xem ra kế hoạch tối nay càng thêm chắc chắn.
Lúc sau có vẻ như mọi người đã quên hết sự gượng gạo ban đầu, vui vẻ ngồi xuống.
Quân Nhật Đình và giám đốc Vương bắt đầu bàn về chuyện hợp tác lần này.
Hứa Thanh Khê ngồi bên cạnh im lặng ăn, đồng thời cũng không ngừng gắp thức ăn cho Quân Nhật Đình.
Không khí bữa ăn đang rất tốt, thì Kiều Nô bưng một chén rượu tới ngồi bên cạnh Quân Nhất Đình.
“Cậu chủ, Kiều Nô mời ngài một ly, nếu không phải anh thu nhận Kiều Nô, thì Kiều Nô cũng không có ngày hôm nay.”
Nói xong, cơ thể hơi nghiêng về phía Quân Nhất Đình, mùi hương trên người cô ta cũng trở nên vô cùng gay mũi.
Quân Nhất Đình nhíu mày, Hứa Thanh Khê thực sự không thể ngửi nổi mùi hương gay mũi này.