Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác phong mạnh mẽ và dứt khoát của Quân Nhật Đình khiến mọi người đều được mở mang tầm mắt.



Còn Lý Dương Châu và Hà Văn Tuấn sau khi được anh gọi tên giao nhiệm vụ đang định rời đi sau khi nhận lệnh thì lại bị Lâm Gia Nghi gọi lại.



"Đợi đã!"



Cô ta nghiến răng nhìn Quân Nhật Đình và nhấn mạnh lần nữa: "Tổng giám đốc hình như anh đã quên mất chuyện này còn có một người đáng phải chịu trừng phạt nhưng lại không bị trừng phạt."



Quân Nhật Đình nghe vậy nhìn cô ta bằng đôi mắt u ám.



Lâm Gia Nghi cảm thấy trong lòng ớn lạnh nhưng vẫn cố đè nén sự sợ hãi xuống, trầm giọng nói: “Mặc dù trách nhiệm của nhà máy thuốc nhuộm đối với chuyện này là không thể chối bỏ, nhưng lần hợp tác này nói thế nào thì cũng do Hứa Thanh Tuệ giới thiệu, chắc chắn cô ta biết bên trong có vấn đề, cá nhân tôi cho rằng cô ta cũng nên chịu trách nhiệm về sự việc này!"



Ban lãnh đạo cấp cao nghe xong quay sang thì thầm với nhau.



"Trưởng phòng Lâm nói đúng, loại người này nhất định phải nghiêm trị tránh để người khác bắt chước."



"Tôi cũng đồng ý."



Lý Dương Châu và Hà Văn Tuấn nghe bọn họ nói chuyện, không khỏi quay sang nhìn Quân Nhật Đình.



Thấy ánh mắt của Quân Nhật Đình đã mất kiên nhẫn.



"Tôi nhớ là ngay từ đầu việc mua vải đã được giao toàn bộ cho bộ phận thu mua, còn cả cô nữa trưởng phòng Lâm, sao trước đó cô không kiểm tra cho kỹ?"



Dứt lời, anh liếc nhìn quanh phòng họp một lượt, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.



"Nếu truy cứu trách nhiệm sự việc này thì toàn công ty, không ai là không có liên quan!"



Anh nói xong thì đứng dậy lạnh lùng rời khỏi văn phòng.



Thấy vậy, Lý Dương Châu và Hà Văn Tuấn vội vàng đi theo sau.



Các lãnh đạo cấp cao khác ngồi nguyên vị trí ngơ ngác nhìn nhau, cẩn thận liếc nhìn Lâm Gia Nghi sau đó từng người một đều rời đi theo Quân Nhật Đình.



Sau một lúc chỉ còn lại một mình Lâm Gia Nghi tức đến toàn thân phát run trong phòng họp, sắc mặt vô cùng khó coi.



……



Cùng lúc đó, Hứa Thanh Khê ở bên này tuy rằng đang bị đồng nghiệp xa lánh nhắm vào, nhưng cô thì hoàn toàn không quan tâm đến những người này mà chỉ lo lắng về nội dung cuộc họp.



Tuy rằng sự tình lần này rất nghiêm trọng nhưng không phải không có biện pháp khắc phục.



Vừa rồi cô phải đợi cuộc họp kết thúc để xem công ty đưa ra quyết định như thế nào.



Đang suy nghĩ thì nhìn thấy Quân Nhật Đình bước ra khỏi phòng họp, theo sau là Hà Văn Tuấn và Lý Dương Châu.



Sắc mặt của ba người bọn họ không tốt lắm, đặc biệt là Quân Nhật Đình, sắc mặt vô cùng u ám.



Khiến cho Hứa Thanh Khê đang định tiến tới hỏi về kết quả cuộc họp bỗng khựng lại, chỉ có thể sững ra nhìn họ bước vào thang máy rời đi.



Không lâu sau khi bọn họ rời đi, tất cả các lãnh đạo cấp cao cũng bước ra khỏi phòng họp, mặt người nào người nấy đều xanh như tàu lá.



Lâm Gia Nghi là người bước ra cuối cùng.



Cô ta nhìn thấy Hứa Thanh Khê đang đứng một mình, giương đôi mắt hằn học nhìn cô.



Hứa Thanh Khê cũng cảm nhận được ánh mắt tàn nhẫn này.



Ngay khi cô nghĩ rằng Lâm Gia Nghi sẽ tiếp tục gây khó dễ cho mình, thì người phụ nữ này lại chỉ trừng mắt nhìn cô rồi quay người rời đi.



Hứa Thanh Khê nhìn theo bóng lưng rời đi của cô ta, ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.



Cô nhìn thoáng qua phòng họp trống không, nghĩ đến gương mặt u ám vừa rồi của Quân Nhật Đình, dù thế nào cô cũng không yên tâm, rất muốn biết quyết định của công ty.



Vừa định đến văn phòng tổng giám đốc để nghe ngóng tin tức thì điện thoại trên người chợt vang lên.



Là cuộc gọi của Quân Nhật Đình, cô không kịp nghĩ ngợi gì lập tức trả lời.



"Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm đi."



Giọng nói lạnh lùng của Quân Nhật Đình vang lên trong điện thoại.



Hứa Thanh Khê chưa kịp trả lời thì nghe thấy một tiếng bíp, điện thoại đã bị cúp rồi.



Hứa Thanh Khê nhìn điện thoại di động bị ngắt, mím môi đi về phía thang máy.



Chưa đầy năm phút sau cô đã đến ga ra dưới tầng hầm, vừa nhìn thoáng qua đã thấy chiếc xe độc quyền của Quân Nhật Đình.



Cô lon ton chạy tới, Hà Văn Tuấn ngồi trên xe đã nhìn thấy cô.



"Tổng giám đốc, mợ cả đến rồi."



Quân Nhật Đình bị cậu nhắc nhở, ánh mắt dời tệp văn kiện ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cô gái đứng ở cửa xe hơi thở hổn hển.



"Lên xe."



Anh khẽ cau mày ra lệnh.



Hứa Thanh Khê theo lời mở cửa lên xe.



Sau khi ngồi xuống, cô thấy người đàn ông bên cạnh dường như không định nói gì, cuối cùng cô đành chủ động hỏi.



"Sự việc lần này, vừa nãy các anh đã đưa ra cách giải quyết chưa?"



Quân Nhật Đình nghe xong, khẽ liếc nhìn cô và nói ngắn gọn về quyết định được đưa ra trong cuộc họp.



"Tất cả quần áo đều được tái chế, làm lại và gửi cho khách hàng. Đối với nhà cung cấp vải thì sẽ được giải quyết theo các thủ tục pháp lý."



Nói đến đây anh dừng lại cẩn thận quan sát biểu hiện của Hứa Thanh Khê.



Thấy vẻ mặt của Hứa Thanh Khê rất bình tĩnh dường như không quan tâm lắm.



"Cô không có gì muốn nói sao? Hay là không tức giận? Đó là sản nghiệp của cha cô đó."



Hứa Thanh Khê hiểu ý của anh khi hỏi điều này, cô lắc đầu.



"Tôi không có ý kiến."



Cô nói xong, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng: "Vốn dĩ ngay từ lần đầu tiên kiểm tra hàng hóa tôi đã nhắc nhở ông ta, ông ta không biết ăn năn hối cải mới gây ra kết quả như vậy cũng là do ông ta tự mình chuốc lấy thôi."



Quân Nhật Đình nghe những gì cô nói luôn cảm thấy có điểm gì đó không đúng, nhưng anh không thể nói ra được đó là gì.



Không để anh nghĩ quá nhiều về nó, Hứa Thanh Khê ở bên đã bình tĩnh lại và nhìn anh đầy hối lỗi.



"Xin lỗi, lần này tôi đã gây ra phiền phức không nhỏ cho công ty."



Quân Nhật Đình nghe thấy lời xin lỗi chân thành của cô, ánh mắt mập mờ.



"Nếu cô thực sự cảm thấy có lỗi thì chỉ cần sáng tạo thật tốt, nỗ lực mang đến cho công ty những tác phẩm tốt hơn. Về sự việc lần này, cô cũng đừng để trong lòng, tôi sẽ xử lý."



Hứa Thanh Khê thấy anh không trách mình, trong lòng đột nhiên có một cảm giác ấm áp chạy qua.



Dẫu sao sự việc cũng kéo dài như vậy, tất cả mọi người đều oán trách cô, chỉ có anh là nói những lời an ủi. . truyện xuyên nhanh



"Ừm, tôi biết rồi!"



Cô mỉm cười gật đầu.



Nụ cười tươi rói khiến Quân Nhật Đình thất thần một lúc, anh không nhịn được cúi đầu xuống bắt lấy đôi môi đỏ mọng quyến rũ.



Hứa Thanh Khê sửng sốt một phen, chưa kịp bình tĩnh lại đã bị bối rối trước kỹ năng hôn tuyệt vời của Quân Nhật Đình, và vô thức đáp lại anh.



Không biết đã qua bao lâu, hai người mới nhau tách ra thở dốc.



"Cô trở lại công ty đi, tôi còn có chuyện phải xử lý."



Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê với đôi má ửng hồng, nói với giọng khàn khàn.



Hứa Thanh Khê bối rối gật đầu, quay người bước ra khỏi xe.



Đợi cô đi xa rồi, lý trí mê muội mới từ từ quay trở lại.



Cô vừa xấu hổ vừa tức giận vì nụ hôn vừa rồi.



Chỉ vì cô nhớ ra rằng lúc đó trên xe còn có Hà Văn Tuấn!



Cô ảo não trở lại văn phòng nhưng không hề biết rằng Lâm Gia Nghi đang nhìn chằm chằm vào từng cử động của cô.



Lâm Gia Nghi nhìn thấy cảnh xuân trong mắt cô, trong lòng vô cùng tức giận.



Cô ta biết anh Nhật Đình cố ý đè nén chuyện này vì muốn bảo vệ cho con khốn Hứa Thanh Tuệ!



Cũng bởi vì biết nguyên nhân là vậy nên cô ta càng không thể nuốt trôi cơn tức này.



Đợi đến tối khi tan làm, cô ta hẹn với một người bạn cùng lớp là phóng viên ra ngoài.



"Gia Nghi, sao hôm nay lại có nhã hứng gọi mình đến đây vậy?"



Bạn học nhìn thấy cô ta thì vui vẻ hỏi.



Trong mắt Lâm Gia Nghi hiện lên một tia ảm đạm: "Mình biết gần đây cậu đang phải chạy tin tức, đúng lúc trong tay mình đang có một tin hot muốn tiết lộ cho cậu."



Nói rồi cô ta kể lại chuyện Đinh An Nhã phải nhập viện, nghe vậy bạn học vô cùng kích động.



"Tất cả những gì cậu nói đều là sự thật sao?"



"Đương nhiên, nếu không tin cậu có thể đi điều tra nhưng nhất định không được để cho người khác biết được là do mình tiết lộ cho cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK