Tập đoàn Phong Quân nằm ở ngay đối diện quán cà phê, Hứa Hải Minh có mặt rất sớm, chọn vị trí sát bên cửa sổ, ngồi xuống, ở vị trí này tầm nhìn khá bao quát, có thể thuận tiện nhìn thấy khách khứa ra vào.
Thấy hai người còn chưa đến, ông ta dứt khoát bấm điện thoại gọi cho Hứa Thanh Tuệ, kể sơ lược tình hình gần đây cho cô ta biết.
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một lúc, sau đó mới nói, "Ba à, như vậy ba thấy cũng được sao? Hứa Thanh Khê biết thiết kế, còn con căn bản không biết tí gì. Sau này đến lúc con trở về, nếu lỡ lộ tẩy thì làm thế nào?"
Vừa nghĩ đến đến chuyện con chị mình còn phải thay thế mình sống thoải mái an nhàn ở nhà họ Quân thêm một thời gian nữa, Hứa Thanh Tuệ cũng có chút không thoải mái.
Nghe cô nói, Hứa Hải Minh cười hà hà một tiếng, "Cái này có gì đáng nói, một năm sau con trở về, chúng ta vẫn có thể lợi dụng điểm yếu của nó để uy hiếp nó. Đến lúc đó ba sẽ bắt nó âm thầm sáng tác sau lưng, vậy thì những bản thiết kế đó còn không phải là của con sao?"
Chẳng cần nhúng tay bất cứ thứ gì, lại có người chịu làm lao động miễn phí, danh lợi song toàn.
Chủ yếu nhất là thần không biết quỷ không hay, còn có thể được người khác thừa nhận năng lực.
Đây là chuyện tốt không còn gì tốt bằng nữa.
Hứa Thanh Tuệ cười ha ha một tiếng, gật gù nói, "Ba đúng là suy nghĩ rất chu đáo."
Hai người còn đang vui vẻ nói chuyện, Hứa Hải Minh liền thấy Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê từ bên ngoài đi vào.
"Hân à, ba cúp trước đây, bọn nó đến rồi!"
"OK ba, chúc ba thành công mỹ mãn! OK, Muah, bye."
Hứa Hải Minh lập tức cúp điện thoại, ông ta đã nhìn thấy hai người ở xa xa.
Xuyên qua lớp kính thủy tinh, hiện lên gương mặt trẻ tuổi anh tuấn, lạnh lùng xa cách, đôi mắt phượng dài hẹp tản mác hơi thở lạnh như băng, tựa như hết thảy đều không lọt vào mắt hắn.
Đúng là tuổi trẻ khí thịnh.
Hứa Hải Minh có chút đắc ý với con mắt tinh tường biết nhìn người của mình, khi chọn cho con gái một chàng rể quý tiềm lực vô biên như vậy.
Hiện giờ khi báo chí hay dư luận đề cập đến, ai nấy đều biết ông ta là bố vợ của chàng trai đắt giá nhất thủ đô này, có chỗ tốt gì cũng không ai quên được ông ta vài phần.
Ánh mắt lại quét qua Hứa Thanh Khê, lúc này cô mặc quần tây đen lửng trang nhã, mặc một chiếc blazer nhẹ màu xám tro, đeo một chiếc túi xách thiết kế đơn giản, không lòe loẹt phô trương, mà lại toát ra thần thái đoan trang mà khoáng đạt.
Hứa Hải Minh không kiềm được liền tưởng tượng người trước mặt là Hứa Thanh Tuệ.
Hai người một trước một sau, đi cách nhau không xa lắm.
Người đàn ông vóc dáng cao ráo, thâm trầm như con báo đang rình rập săn mồi chậm rãi bước đến, phảng phất bóng dáng một vị vua thiện chiến, bao bọc hắn là bầu không khí tự tin nhất quyết không chịu thua trên thương trường, khiến cho con cáo già nhiều năm lăn lộn như Hứa Hải Minh cũng phải kiêng dè vài phần.
Hứa Hải Minh tán thưởng một tiếng, bày ra nụ cười từ ái của người bậc trên, giơ tay vẫy vẫy hai người, lại đi lên trước mấy bước, dáng điệu không khác những bậc trưởng giả tầm thường khác.
"Hai đứa cùng đến sao?"
Hứa Hải Minh hết sức khách khí chào hỏi với Quân Nhật Đình, còn thuận tiện thân mật vỗ lên đầu Hứa Thanh Khê một cái, bày ra dáng vẻ cha con thân thiết, "Ngươi con bé này, lâu lắm rồi con không về thăm ba đó nha."
Bị lão cáo già lợi dụng diễn tuồng cha hiền con thảo, Hứa Thanh Khê có chút mất tự nhiên, ánh mắt không kiềm được nhìn sang Quân Nhật Đình.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái, trước kia mặc dù hắn đã từng gặp Hứa Hải Minh mấy lần, nhưng mà cũng không coi là quá quen.
Hôm nay mới tính là chính thức gặp mặt lần đầu tiên.
Quân Nhật Đình ngồi đối diện với Hứa Hải Minh, đôi con ngươi lạnh lùng như mắt chim ưng lóe ra tia sáng lạnh người, thong thả mở miệng, "Nghe nói cha vợ muốn chia cổ phần công ty của con?"
Bị hắn hỏi có phần hơi trực tiếp như vậy, sắc mặt Hứa Hải Minh hơi cứng lại một chút.
Rõ ràng là ông ta không ngờ, Quân Nhật Đình thậm chí ngay cả khách sáo chừa cho ông ta một chút mặt mũi cũng không buồn làm.
Hứa Hải Minh cũng không phải dạng thấy khó mà lùi bước, giọng nói của ông ta vẫn nho nhã trầm ổn, "Không sai, ba rất coi trọng tương lai phát triển của công ty con. Dĩ nhiên còn có năng lực của Thanh Tuệ, có con bé cùng với thiết kế xuất sắc của nó thì công ty này mới có thể phát triển khả quan được."
Hứa Thanh Khê cau mày, cô không thích dáng vẻ Hứa Hải Minh khen vống cô lên như thế.
Thậm chí còn có chút bài xích, giống như bài xích một con cóc ghẻ người đầy mụn nhọt.
Quả nhiên, vì những lời này của ông ta, Quân Nhật Đình nhàn nhạt quét mắt nhìn Hứa Thanh Khê một cái, "Cha vợ cứ nói đùa, sự tồn vong của một công ty, mấu chốt là ở sự vận hành của toàn bộ guồng máy. Chỉ với một người không thể tạo nên ảnh hưởng đến sự phát triển của cả một công ty."
"Đó là đương nhiên, bất quá bản lĩnh của Thanh Tuệ vẫn không thể phủ nhận. Bới việc được công nhận ở diễn đàn thời trang Milan, đủ để thấy được tài năng và tiềm lực của con bé."
Hứa Hải Minh nói tiếp tục, như muốn làm tăng giá trị cổ phần đặt cọc vào đó.
Đôi mắt của Quân Nhật Đình hơi nheo lại một chút, trong ánh mắt dâng lên vẻ nguy hiểm, giọng nói cũng lạnh lẽo như băng, "Cha vợ đã lăn lộn với công ty nhiều năm như vậy, chắc hẳn đối với những việc này sẽ có kinh nghiệm hơn con nhiều. Dĩ nhiên, năng lực của Thanh Tuệ con không cách nào chối cãi, tuy vậy mặc dù công ty rất cần người mới có tài năng, nhưng cũng không đến nỗi không phải cô ấy thì không được."
Trong lòng Hứa Thanh Khê hơi xấu hổ.
Hứa Hải Minh muốn dùng con gái uy hiếp Quân Nhật Đình, căn bản là không thể nào.
Bây giờ chắc chắn Quân Nhật Đình cũng cảm thấy, cô là thứ tiểu nhân chỉ biết đến lợi ích.
Cô có thể diện nào, vai vế gì, năng lực đâu mà đòi đến tập đoàn Phong Quân làm việc?
Bàn tay nhỏ bé vẫn buông thõng một bên của cô không biết từ lúc nào đã nắm thành quả đấm, cô nhếch môi, hai người đàn ông trước mắt cô tùy tiện coi cô như quân cờ để đấu đá lẫn nhau.
Đôi mắt cô nhìn trừng trừng gương mặt tuấn tú mang vẻ giễu cợt của Quân Nhật Đình bên này, bên kia thần sắc Hứa Hải Minh cũng biến đổi, gương mặt vốn đang tươi tắn cũng trầm xuống, "Lời này của con rể là có ý gì?"
Ông ta không tin Quân Nhật Đình có thể không nể mặt mà từ chối thẳng thừng mình như vậy.
Người trẻ tuổi ngồi đối diện vẫn duy trì khuôn mặt giễu cợt, thần thái cao cao tại thượng, ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống.
Cái kiểu trực tiếp cự tuyệt không thèm kiêng nể này, nhất thời khiến cho Hứa Hải Minh cảm thấy gian nan, không xuống thang được.
Dù gì ở thủ đô, ông ta cũng coi như một nhân vật có máu mặt, ông ta cảm thấy vừa mắt công ty mới của Quân Nhật Đình, cũng coi như giữ cho hắn chút thể diện.
Không ngờ một đứa trẻ ranh, lại dám đùa giỡn với ông ta như vậy.
Hứa Hải Minh có chút thẹn quá hóa giận, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình vẫn giữ vẻ thản nhiên điềm tĩnh, hắn phì cười ra tiếng, ngón tay gõ gõ trên bàn, lạnh nhạt nói với Hứa Hải Minh, "Suốt một năm nay, những lợi ích mà tập đoàn Phong Quân cho nhà họ Hứa cũng không phải là ít, cha vợ vẫn nên thực hiện mấy dự án đang nắm trong tay cho tới nơi trước đã, những thứ khác chúng ta bàn lại sau đi."
Hứa Hải Minh lập tức đứng bật dậy, sắc mặt ông ta giận dữ tái xanh, ông ta không ngờ Quân Nhật Đình lại nghi ngờ năng lực của ông ta như vậy.
Cái gì gọi là thực hiện mấy dự án đang nắm trong tay cho tới nơi trước đã?
Cho dù là Quân Thanh cha hắn, cũng chắc chắn không dám không nể mặt ông ta như vậy.
Giống như bị dội cho một gáo nước lạnh, Hứa Hải Minh sực tỉnh, thầm nói Quân Nhật Đình sở dĩ muốn nói chuyện trực tiếp với ông ta, chỉ sợ ngay từ đầu đã muốn từ chối thẳng mặt với ông ta rồi.
Sắc mặt càng khó coi như nước đọng ao tù, ông ta lạnh lùng nhìn về phía Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình cũng không tỏ ra yếu thế, hai ánh mắt giao nhau nảy lửa trong không khí.
Rất nhanh, Hứa Hải Minh thua trận, ông ta hừ lạnh một tiếng, tức giận nện gót rời đi.
Hứa Thanh Khê cũng không ngờ, chuyện cứ như vậy nói xong là xong, theo bản năng nhìn về phía Quân Nhật Đình, ánh mắt phức tạp.
Sau đó, Quân Nhật Đình cũng không nói thêm lời nào nhanh chóng đứng lên, đi ra ngoài. . Đam Mỹ H Văn
Hứa Thanh Khê vội vàng đi theo, gương mặt tuấn tú âm trầm lạnh lẽo, khiến cho lòng cô càng thấp thỏm bất an.