Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thanh Khê nhìn thấy Mỹ Hà thì sửng sốt một chút.



"Mỹ Hà, tại sao lại là em?"



Mặc dù hôm nay cô bị sốt đến mơ màng nhưng vẫn nhớ láng máng, hôm qua người đưa cô tới là Quân Nhật Đình.



"Hôm qua cậu cả vẫn luôn chăm sóc mợ nhưng công ty có việc mới vừa đi khỏi, mợ cả muốn tìm cậu cả sao?"



Mỹ Hà nói đơn giản tình huống ngày hôm qua, nghe xong trong lòng Hứa Thanh Khê dâng lên chút gợn sóng.



Người đàn ông Quân Nhật Đình kia vậy mà chăm sóc cô một ngày một đêm.



Chẳng biết tại sao, trong lòng cô cảm động không nói nên lời.



"Không cần, nếu có việc gấp thì đừng đến quấy rầy anh ấy."Cô lắc đầu từ chối.



Mỹ Hà gật đầu, chợt quan tâm tới cơ thể của cô: "Mợ cả có đỡ hơn chưa, nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói."



Hứa Thanh Khê cười nói: "Chỉ sốt mà thôi, nào có yếu ớt như vậy, uống chút thuốc hạ sốt là ổn cả."



Mỹ Hà thấy thế, cũng không tiện nói gì.



Mà bên nhà cũ nhà họ Quân, bà Kim Hồng nghe nói chuyện Hứa Thanh Khê bị bệnh, Quân Nhật Đình còn chăm sóc một ngày một đêm thì không khỏi có chút chần chờ.



Bất kể nói thế nào thì bà ta cũng là mẹ chồng của Hứa Thanh Khê, bây giờ Hứa Thanh Khê bị bệnh, bà là bề trên lẽ ra nên đi thăm hay quan tâm một chút tránh để người khác dị nghị.



Thế nhưng bà ta lại không phải thật tâm muốn đi, bởi vậy chần chừ, cuối cùng hỏi thăm Quân Phong Lan đang đến tìm bà ta nói chuyện trời đất.



"Phong Lan, cô nói tôi có cần đến bệnh viện thăm Hứa Thanh Khê không?"



Quân Phong Lan nghe nói như thế, xem thường cười xùy một tiếng.



"Nhìn thì nhìn vậy thôi chứ rõ ràng hôm trước còn khỏe mạnh như hổ, sao có thể nói bệnh là bệnh mà còn bệnh nặng như vậy, vừa nhìn là biết giả bộ."



Cô ta nói xong, trong mắt đều là khinh thường.



Bà Kim Hồng ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, bỏ đi ý nghĩ thăm viếng.



Đến buổi chiều, Hứa Thanh Khê nhàm chán ở lại bệnh viện, cảm thấy mình không có gì đáng ngại nên để Mỹ Hà đi làm thủ tục xuất viện.



"Nhưng bác sĩ nói còn cần quan sát một ngày, sợ mợ cả bị bệnh lại, vả lại cậu cả cũng đã căn dặn là không được cậu cho phép, không thể để mợ cả xuất viện."



Mỹ Hà trả lời có chút khó khăn.



Hứa Thanh Khê nghe vậy thì im lặng.



Chỉ bị sốt mà thôi, lại còn phải nằm viện.



Mắt cô nhìn Mỹ Hà, trong lòng biết cô bé này sẽ không chống lại ý của Quân Nhật Đình, tính toán đợi đến tối, Quân Nhật Đình đến tự mình nói với anh.



Đến buổi tối, Quân Nhật Đình tới bệnh viện.



"Tỉnh rồi?"



Anh nhìn thấy Hứa Thanh Khê trên giường bệnh, quan tâm nói: "Trên người còn chỗ nào không thoải mái không?"



Hứa Thanh Khê lắc đầu.



"Tôi không có chỗ nào không thoải mái, cảm thấy gần như khỏi hẳn rồi, không cần nằm viện quan sát."



Cô nói xong, sợ Quân Nhật Đình từ chối, giọng điệu nịnh nọt mở miệng nói: "Tôi thật không thích mùi nước khử trùng của bệnh viện, nếu anh không tin có thể để bác sĩ tới kiểm tra, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta xuất viện đi."



Quân Nhật Đình nhìn cô, cuối cùng không từ chối, ra hiệu Mỹ Hà tìm bác sĩ đến.



Mà sự thật đúng như Hứa Thanh Khê nói, cô đã hạ sốt, tạm thời không có bất cứ vấn đề gì.



Chẳng qua Hứa Thanh Khê không nói cho Quân Nhật Đình biết, mặc dù cô hạ sốt rồi nhưng vẫn còn có chút chóng mặt.



Quân Nhật Đình không biết, nghĩ rằng cô không có gì đáng ngại nên dẫn cô trở lại nhà họ Quân.



Ngay lúc xuống xe chợt không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên chóng mặt có chút tăng thêm, đang chuẩn bị xuống xe thì Hứa Thanh Khê nhất thời không đứng vững có khuynh hướng chao đảo.



Nếu không phải Quân Nhật Đình nhanh tay lẹ mắt đỡ được người thì hiện tại cô đã tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.



"Đây là cô nói ổn đó hả?"



Giọng nói của Quân Nhật Đình trầm xuống, vang lên trên đầu Hứa Thanh Khê.



Hứa Thanh Khê nghe vậy, cơ thể hơi co lại như chột dạ nhưng không lên tiếng.



Mắt Quân Nhật Đình nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa ôm cô vào cửa.



Chẳng ngờ mới vừa vào cửa đã nghe trong phòng khách nhà chính truyền đến tiếng cười đùa.



Quân Nhật Đình vô thức dừng bước nhìn lại, nhìn thấy Lâm Gia Nghi đang ngồi cùng bà Kim Hồng và Quân Phong Lan, ba người đang cười rộ lên.



Cũng đúng lúc này, có người giúp việc chú ý tới Quân Nhật Đình, kính cẩn gọi người.



"Cậu cả."



Lời vừa nói ra, ba người vốn ở phòng khách nói đùa ầm ĩ nghiêng đầu nhìn ra cửa.



Trong lúc bọn họ nhìn thấy Quân Nhật Đình ôm Hứa Thanh Khê, nụ cười trên mặt lập tức thu lại.



Đặc biệt là Lâm Gia Nghi, vốn lời vừa tới miệng, còn chưa nói xong.



"Anh Nhật Đình..."



Sắc mặt cô ta đau khổ nhìn Quân Nhật Đình, lập tức bị hình ảnh trước mắt đâm vào mắt.



Lúc này Hứa Thanh Khê cũng phát hiện bọn họ, tự giác thấy mình ở trong lòng Quân Nhật Đình không ổn.



Đang lúc cô chuẩn bị ra hiệu Quân Nhật Đình thả mình ra, bên tai đã vang lên tiếng Quân Phong Lan châm chọc khiêu khích.



"Thật đúng là mảnh mai, không biết còn tưởng rằng bệnh gì nặng lắm."



Bà Kim Hồng nghe thấy, cũng rất không vui.



Bình thường con trai mình trăm công ngàn việc đã đủ mệt, bây giờ còn phải chạy trước chạy sau vì người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ này.



"Hừ, trước kia sao không nhìn ra cô ta mảnh mai nhỉ?"



Bà ta cũng châm chọc theo.



Làm sao Hứa Thanh Khê không nghe ra bất mãn của bọn họ, sắc mặt chìm xuống.



Cô mím môi nói: "Quân Nhật Đình, thả tôi xuống đi."



Quân Nhật Đình liếc cô một cái, không động đậy.



Anh nhìn đám bà Kim Hồng, không đếm xỉa đến lời bọn họ vừa nói, giọng nói lạnh lùng: "Mẹ, không có việc gì thì con đưa Thanh Tuệ về phòng."



Dứt lời, anh cũng không đợi bà Kim Hồng có việc hay không có việc, ôm Hứa Thanh Khê trực tiếp đi đến phòng tân hôn.



Thấy anh rời đi, sắc mặt ba người đều trầm xuống.



Đặc biệt là Lâm Gia Nghi, sắc mặt cực kỳ khó coi.



Bà Kim Hồng thu hồi ánh mắt, nhìn thấy sự khác thường của cô ta nhưng cũng không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể trấn an nói: "Gia Nghi, đây chỉ là nhất thời thôi, cháu đừng để trong lòng."



Lâm Gia Nghi hiểu ý của bà Kim Hồng, cắn răng nói: "Dì Kim Hồng yên tâm, cháu hiểu mà."



Mặc dù nói thì nói như thế nhưng trong lòng cô ta lại ghen ghét cực kỳ, lửa giận bùng lên như muốn thiêu đốt cả người.



Nếu như không phải vì giữ hình tượng của mình trước mặt dì Kim Hồng thì cô ta đã sớm phát cáu.



Sự ngấm ngầm chịu đựng của cô ta, Quân Phong Lan đã nhìn ra.



Chỉ thấy cặp mắt cô ta xoay một vòng, cười nói: "Được rồi, chị dâu, chúng ta không nói những chuyện mất hứng này nữa, thật vất vả Gia Nghi mới trở về một chuyến, chúng ta đừng ngồi đây nữa mà hãy cùng tôi ra ngoài đi, tiện thể để giải sầu một chút."



Trong lòng Lâm Gia Nghi biết trước mắt cô cần chuyển đi sự chú ý, nếu không rất dễ dàng nổi giận, cho nên không từ chối.



Về phần bà Kim Hồng, chắc chắn sẽ không ngăn cản.



Bà ta biết tâm trạng của Lâm Gia Nghi bị ảnh hưởng vì chuyện vừa rồi, có Phong Lan bên cạnh, cộng thêm tuổi hai người gần bằng nhau, quan hệ lại tốt, để cô ta an ủi một chút cũng có thể khiến Gia Nghi thoải mái hơn.



Hai người đi ra vườn hoa dưới ánh mắt nhìn theo của bà Kim Hồng.



Sau đó Quân Phong Lan nhìn bốn bề vắng lặng, bỗng nhiên dừng bước quay người nắm chặt tay Lâm Gia Nghi.



"Gia Nghi, tôi biết lòng của cô, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô cướp Nhật Đình về."



Lâm Gia Nghi nghe nói như thế, sắc mặt dưới bóng đêm có chút ngoài ý muốn.



Cô ta tỏ vẻ mất mát mở miệng: "Nếu như thật có thể cướp về, đã sớm có rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK