Quân Thanh nhìn thấy, cũng biết bà ta không phục, không nói chuyện đó nữa, ông không kìm được lải nhải thêm vài câu.
“Thế nào đi nữa thì đó cũng là việc của Nhật Đình với Hứa Thanh Tuệ, tốt nhất bà đừng nên nhúng tay vào.”
Bà Kim Hồng nghe, càng nghe càng thấy không đúng.
“Thế nào, trong mắt ông, tôi quản mấy chuyện này đều là lỗi của tôi hả?”
Bà ta bất mãn hỏi lại, dứt lời, cũng không cho Quân Thanh cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: “Lại nói, lúc ấy tôi cũng tức giận. Đổi lại là ông chẳng lẽ không tức giận, hay nói, ông thích người phụ nữ kia làm con dâu của ông?”
Quân Thanh nhíu mày: “Cho dù tôi không thích, bà muốn đổi vợ cho Nhật Đình, thế nhưng ý của nó từ lâu thế nào, bà còn không hiểu hay sao. Với lại tính cách của Nhật Đình, bà cảm thấy nó sẽ đồng ý à?”
Bà Kim Hồng nghe vậy, bỗng nhiên im lặng không nói.
Sao bà ta lại không rõ, không biết chứ?
Cũng là bởi vì biết, cho nên bà ta mới không lời nào để nói.
Nghĩ đến cái này, bà ta không khỏi nghĩ đến chủ ý bà Lâm nói cho bà ta trước đó.
Để Hứa Thanh Tuệ phạm sai lầm...... Sai lầm không thể tha thứ chính là biện pháp duy nhất.
Bà ta rơi vào trầm tư, đôi mắt cũng trầm xuống.
...
Bên này, Hứa Thanh Khê còn không biết bà ta đang ấp ủ âm mưu nhắm vào mình.
Hôm nay, cũng là ngày cô hẹn gặp mặt Hứa Hải Minh.
Hứa Thanh Khê thật ra cũng không muốn đi.
Nhưng phải định kỳ báo cáo lại tình huống, là trước đó bọn họ đã thỏa thuận, cũng là việc cô nhất định phải làm.
Cho nên cô cẩn thận từng li từng tí xuất phát từ nhà họ Quân, đi vào quán cà phê đã định sẵn.
Lúc này Hứa Hải Minh đã ngồi sẵn trong phòng vip.
Ông ta nhìn Hứa Thanh Khê đang chậm rãi bước tới, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn.
“Cô đến muộn.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, không nhịn được cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên, người cha tốt này của cô, từ đầu đến cuối đều không coi cô là con, mà là công cụ, là cấp dưới của ông ta.
“Chắc ông cũng biết, tôi ở nhà họ Quân cũng không nhẹ nhàng như ông tưởng tượng.”
Cô lạnh lùng trả lời, ngược lại khiến cho Hứa Hải Minh không cách nào gây chuyện.
“Nói tình huống gần đây nhất của cô đi!”
Hứa Hải Minh lạnh lùng hừ một tiếng, giống như lười nói chuyện với cô mà đi thẳng vào vấn đề.
Hứa Thanh Khê cũng hi vọng buổi gặp mặt này kết thúc sớm một chút, không kéo dài nữa mà báo cáo.
“Gần đây cũng không xảy ra chuyện lớn gì…. Chỉ là công ty đã đi vào ổn định trở lại.”
Cô chọn thuật lại đơn giản một lượt những chuyện xảy ra, nhưng mà Hứa Hải Minh chỉ nghe những gì ông ta muốn nghe.
Bởi vì ông ta chỉ để ý chuyện Hứa Thanh Khê đã lộ tẩy hay chưa.
Trước mắt nhìn ra, có trăm nghìn chỗ hở.
“Không phải tôi bảo cô ở công ty nên tránh né mũi nhọn sao? Ai bảo cô ở công ty phô trương như vậy, còn có, Lâm Gia Nghi với Quân Nhật Đình bọn họ nhằm vào cô, cô chẳng lẽ không có cách nào khác? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, tính tình Thanh Tuệ là thế nào?”
Ông ta chau mày lại, vô cùng bất mãn với biểu hiện của Hứa Thanh Khê trong khoảng thời gian này.
Hứa Thanh Khê mím môi nghe, không nhịn được biện bạch cho mình.
“Sự việc thiết kế lúc đó nếu không phải ông muốn cổ phần của nhà họ Quân, tôi cũng không phải rơi vào hoàn cảnh đó. Bây giờ rời đi, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ, lại thêm Lâm Gia Nghi với mấy người nhà họ Quân kia, đến cùng vẫn là nhà chồng của Hứa Thanh Tuệ, nếu như tôi dựa theo tính cách của cô ta, không cần chờ đến lúc cô ta trở về, người nhà họ Quân đã đuổi tôi ra ngoài rồi.”
Không thể không nói những lời này của Hứa Thanh Khê đều rất có lý.
Dù Hứa Hải Minh không hài lòng, nhưng cũng không có cách nào phản bác.
Ông ta chau mày cảnh cáo: “Tôi không yêu cầu cô phải giống Thanh Tuệ một trăm phần trăm, nhưng tuyệt đối không thể để khác biệt quá lớn, nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
“Làm sao có thể? Lâu như vậy làm gì có chuyện không ai hoài nghi?”
Hứa Thanh Khê không để ý đến ông ta, dù sao thì lâu như vậy, nếu có người thực sự nghi ngờ, thì đã điều tra cô rồi.
Đương nhiên là suy nghĩ này của cô đã bị Hứa Hải Minh nhìn thấu.
Ông ta cười lại trả lời: “Làm sao không có khả năng, trước đó mấy ngày, tôi phát hiện ra có người điều tra Hứa Thanh Tuệ.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, cô cùng sửng sốt.
“Ai đang điều tra?”
Cô khiếp sợ hỏi thăm, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Quân Nhật Đình.
“Chẳng lẽ là Quân Nhật Đình?”
Cô mở miệng lần nữa, dù sao thì cô đã lộ tẩy nhiều lần trước mặt người đàn ông này.
Hứa Hải Minh lắc đầu: “Không phải là cậu ta.”
Ông ta nghĩ ngợi trả lời tiếp: “Có thể là những người khác trong nhà họ Quân, đương nhiên không loại trừ Quân Nhật Đình. Dù sao thì cũng không thể khinh thường người này, tâm tư trầm ổn già dặn, cho dù có nghi ngờ, cũng sẽ không có động tĩnh nào. Cho nên cô không cần đề phòng, những người khác trong nhà họ Quân, cô cần phải chú ý!”
Hứa Thanh Khê nghe cũng thấy có lý, sờ cằm nói: “Tôi biết rồi.”
Sau đó Hứa Hải Minh cảnh cáo thêm vài câu, hai người lại rơi vào yên lặng.
Hứa Thanh Khê nhìn thế, chủ động chào: “Nếu không có việc gì, tôi về trước vậy.”
Cô nói xong, chuẩn bị muốn rời đi, lại bị Hứa Hải Minh gọi lại.
“Thanh Khê.”
“Còn có việc gì?”
Hứa Thanh Khê nhíu mày quay người, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Cô thật sự không muốn ở cùng một chỗ với Hứa Hải Minh, chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với ông ta phải kiềm chế rất nhiều.
“Tôi nghe nói gần đây cô thường xuyên bị thương phải nằm viện, đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Hải Minh giống như không thấy vẻ mặt của cô, trực tiếp hỏi thăm.
Ngược lại Hứa Thanh Khê nghe thấy mấy lời giống như đang lo lắng này, có chút giật mình.
Người đàn ông này có ý gì?
Chẳng lẽ là đột nhiên tốt bụng, lại đi quan tâm cô sao?
Cô nghĩ đến đây, cảm thấy không có khả năng.
Dù sao nếu như thực sự quan tâm cô, thì sao cô nằm viện lại không đến thăm lấy một lần.
Cô nghĩ vậy, gợn sóng nổi lên trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại.
“Không có gì, có thể do quá bận rộn, thân thể không có sức đề kháng, cho nên mới bị bệnh.”
Cô không mặn không nhạt đáp lại.
Hứa Hải Minh nghe vậy nhíu mày: “Tôi mặc kệ cô là vì cái gì, tóm lại cô nhớ kĩ một chút cho tôi. Bây giờ cô đang là Thanh Tuệ, đừng ỷ vào Nhật Đình xem cô là Thanh Tuệ mà đến gần cậu ta. Đây không phải việc cô nên nghĩ đến, tốt nhất cô nên thu lại những tính toán trong lòng đi!”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, trong lòng không nhịn được nổi lên tia trào phúng.
Quả nhiên, cô biết rõ người đàn ông này không có ý tốt mà đi quan tâm cô.
“Ông yên tâm, tôi rất rõ, không cần ông phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần như thế!”
Cô nghiến răng nghiến lợi đáp lại. Dứt lời, cô cũng mặc kệ Hứa Hải Minh còn có lời muốn nói hay không, mang theo túi xách quay người rời đi.
Hứa Hải Minh nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt lóe lên sự bất mãn, cùng với đó là sự bất an.
Thứ nhất là vì Hứa Thanh Khê càng ngày càng không chịu sự khống chế, còn lại là chuyện bên nhà họ Quân.
Nghe Hứa Thanh Khê nói, Quân Nhật Đình ở chung với người phụ nữ này rất hài hòa, cũng không biết đến lúc Thanh Tuệ trở về, có thể sẽ bị Quân Nhật Đình phát hiện cái gì hay không.
Dù sao cũng là người chung chăn gối, có thay đổi gì, kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra.
Ông ta càng nghĩ càng thấy bất an.
Không được, ông ta phải sắp xếp một số việc.
Trong lòng ông ta có quyết định, cũng rời quán cà phê ngay sau đó.
Hứa Thanh Khê không biết sau khi cô rời đi, một mình Hứa Hải Minh lại nghĩ không ít chuyện.
Dọc đường cô tức giận trở lại nhà họ Quân, cảm xúc đã bình ổn không ít.
Thật ra cô cũng có một chút ý nghĩ không tốt, Hứa Hải Minh phân biệt đối xử, cô biết điều này cũng không phải ngày một ngày hai.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô dễ chịu hơn một chút, nhưng nhìn thấy nhà họ Quân lớn như vậy, không hiểu sao có chút mỏi mệt.