Nụ hôn cuồng nhiệt bá đạo của anh làm Hứa Thanh Khê không có sức lực chống đỡ.
Cô ôm thật chặt Quân Nhật Đình theo bản năng, mới không khiến thân thể như nhũn ra của mình bị ngã.
Mà cô cũng bị hôn đến đầu óc choáng váng, ngay cả lấy hơi cũng quên luôn, suýt nhất đi vì ngạt thở.
Cũng may dường như Quân Nhật Đình phát hiện ra điều đó nên buông lỏng cô ra.
Anh nhìn Hứa Thanh Khê há mồm thở dốc, ánh mắt mê ly, khẽ cười nói: "Là chưa học được cách lấy hơi? Hay là bị tôi hôn đến quên luôn rồi?"
Giọng điệu của anh giống như hỏi thăm, lại giống như trêu chọc.
Hứa Thanh Khê nghe anh nói vậy, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng nay càng đỏ hơn, còn nhuốm một đường xuống tận cổ.
Cả người cô như con tôm luộc chín, toàn thân đỏ rực.
Đồng thời cũng khuấy loạn một hồ nước xuân.
Quân Nhật Đình nhìn thế, đôi mắt anh hiện lên ánh sáng u ám, dưới bụng như có cái gì đó đang thức tỉnh.
Có điều anh cũng không bị tình dục chi phối, mà lý trí đẩy Hứa Thanh Khê ra.
Hứa Thanh Khê ngược lại bị động tác của anh làm cho sững sờ, cũng cảm thấy hơi mất mát.
Cô có thể cảm thận được người đàn ông trước mặt đã động tình, dựa theo kinh nghiệm trước đó, người đàn ông này sẽ mặc kệ ý muốn cha cô, cưỡng ép muốn cô.
Nhưng hôm nay, anh lại đẩy cô ra.
Còn không đợi cô nghĩ rõ xem đã xảy ra chuyện gì, thì thấy Quân Nhật Đình đã sửa soạn lại bản thân, ngồi xuống đầu giường trầm giọng nói: "Tính toán thời gian, trong khoảng thời gian này là thời gian cô thụ thai, những ngày này cô phải chú ý sức khỏe của mình hơn, kiểm tra xem có mang thai hay không."
Hứa Thanh Khê nghe anh nói như thế thì sửng sốt.
Chờ khi cô lấy lại tinh thần, trong mắt không khỏi hiện lên chút tự giễu.
Tâm trạng lơ lửng vừa rồi đột nhiên rơi xuống.
Cô suýt nữa quên mất, mục đích người đàn ông này về nước là sinh con với cô, tựa như làm theo thông lệ.
Về phần thân mật vừa rồi, sợ là anh nhất thời không khống chế được, cũng không phải bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà khó nhịn.
Cô nghĩ đến chuyện này, không khỏi khiếp sợ khi nãy cô còn cảm thấy mất mát.
Tại sao cô lại có tâm trạng như vậy, vốn mọi thứ này cũng chẳng thuộc về cô, là thuộc về Hứa Thanh Tuệ.
Hứa Thanh Khê, mày không nên bị sự dịu dàng nhất thời che mờ đôi mắt.
Mày cũng đừng nảy sinh tình cảm vượt qua lẽ bình thường với người đàn ông này!
Lúc nào mày cũng phải nhớ kỹ, mày chỉ là một vật thay thế, khi đến lúc, mày phải rời khỏi!
Cô không ngừng thầm khuyên bảo bản thân trong lòng.
Cứ như vậy, nội tâm nhấp nhô gợn sóng của cô một lần nữa trở lại bình tĩnh.
"Tôi biết rồi."
Cô thu lại che giấu tất cả cảm xúc, khuôn mặt bình thản đáp lại, cô cũng không nhìn Quân Nhật Đình, cầm lấy đồ ngủ tiến vào phòng tắm.
Quân Nhật Đình nhìn bóng lưng cô rời đi, lông mày cau lại.
Chẳng biết tại sao, anh luôn cảm thấy có cái gì đó đang biến hóa, nhưng anh nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra vấn đề.
Mà trong phòng tắm, Hứa Thanh Khê tắm rửa bằng nước lạnh, để cả người mình lần nữa tỉnh táo từ bên ngoài đến bên trong, lúc này mới từ phòng tắm ra.
Sau khi ra ngoài, cô nhìn thấy Quân Nhật Đình đã ngủ rồi, trong mắt chợt lóe lên vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh bị cô giấu đi.
Chỉ thấy cô mím môi đi tới bàn làm việc, động tác nhẹ nhàng thu dọn kim khâu và bản thảo rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Một đêm bình an vô sự.
Hôm sau, Hứa Thanh Khê tỉnh lại, bên cạnh đã không còn Quân Nhật Đình.
Cô cũng không để ý, tự mình rời giường, không nhanh không chậm sửa soạn bản thân.
Hôm nay cô cũng không có ý định tới công ty, dù sao nghề nghiệp nhà thiết kế vốn là tự do.
Mấy ngày nay vì vội vàng may quần áo, cô dứt khoát làm việc ngay tại nhà mình, cũng tiết kiệm thời gian chạy tới chạy lui.
Lại thêm cô còn phải đốc thúc bữa tiệc sinh nhật của Lâm Gia Nghi.
Cô phải nhìn cẩn thận, cũng không thể để bên bà Kim Hồng bắt được nhược điểm gì. Nhưng mà không như mong muốn. Cho dù cô cẩn thận khắp nơi, cũng không ngăn được phiền phức muốn tới tìm cô.
Đêm đó, ngay lúc cô cô may bộ quần áo mới, quản gia sốt ruột hoảng hốt tới tìm.
"Thiếu phu nhân, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, tay cô run lên một cái, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cái này... Mợ cả nên tới nhà chính xem đi."
Quản gia không biết nên nói thế nào, thúc giục cô tự mình qua đó. Trông vẻ mặt đó dường như mọi chuyện rất nghiêm trọng. Hứa Thanh Khê thấy thế, trong lòng lộp bộp, lập tức thả kéo vải trong tay, vội vàng đi tới nhà chính.
Mới vừa vào cửa, cô lập tức nghe thấy bà Kim Hồng nghiêm nghị quát lớn.
"Không phải tôi đã cảnh cáo mấy người, chưa được sự cho phép thì không được phép đi lên lầu rồi à! Lá gan của cô cũng không nhỏ nhỉ, không chỉ đi lên, còn dám trộm đồ!"
Chợt thấy một cô giúp việc nơm nớp run rẩy quỳ dưới đất trước mặt bà Kim Hồng.
Hứa Thanh Khê nhìn kỹ lại, lập tức nhận ra người này là con gái quản gia Trương, tên Hà Lâm.
Cô ta vẫn luôn đi bên cạnh quản gia Trương để học tập, cũng là người quản gia Trương bồi dưỡng nối nghiệp khi mình về hưu.
Cô nhìn thấy như thế, lại liên tưởng đến lời vừa rồi nghe được, lông mày nhíu chặt lại, chợt nhanh chân đi vào.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô trầm giọng hỏi thăm.
Quản gia Trương nhìn thấy cô, vội vàng chạy tới, trên mặt đã không còn sự ung dung không vội như lúc mới gặp mặt.
"Thưa cô chủ, bà chủ nói Lâm Như đi lên lầu trộm đồ, trong này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, Lâm Như tuyệt đối sẽ không đi lên lầu trộm đồ, cô chủ nhất định phải làm chủ cho chúng tôi."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, chân mày nhíu chặt hơn.
Còn không đợi cô mở miệng, bà Kim Hồng nhìn thấy cô, lập tức nổi giận.
"Hứa Thanh Tuệ, nhìn xem giúp việc giỏi mà cô mang tới đi, còn nói sẽ quản lý tốt, tên trộm này cũng trộm đến trong nhà rồi!"
Hứa Thanh Khê mím môi, vẻ mặt bất ngờ nhìn về phía Hà Lâm Như.
Hà Lâm Như phát hiện tầm mắt của cô, toàn thân run lên, hai mắt phiếm hồng liên tục khóc lóc nói: "Cô chủ, tôi không trộm, tôi thật sự không trộm đồ."
Quản gia Trương thấy thế cũng đón hùa: "Cô chủ, cô phải tin tưởng chúng tôi, chúng tôi làm việc ở nhà họ Hứa mấy chục năm, làm sao có thể mắc phải sai lầm cấp thấp này chứ."
Lâm Gia Nghi nghe thấy lời nói bao biện của bọn họ, ánh mắt lóe lên sự bất mãn.
"Không phải là mấy người trộm, thế vật kia tự chạy đến trên người cô à?"
Cô ta châm chọc đáp trả, khiến quản gia Trương và Hà Lâm nháy mắt không còn lời nào, khuôn mặt đỏ lên không thôi.
Đây là sự thật bọn họ không thể phản bác!
Lâm Gia Nghi thấy thế, ánh mắt lóe lên sự đắc ý nhìn về phía Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê thấy thế, không hiểu sao cảm thấy tình huống này có chút quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ ra.
Cô chỉ có thể coi như không có gì, liếc nhìn hai người quản gia Trương, quay đầu hỏi: "Mẹ, không biết mẹ mất cái gì ạ?"
Bà Kim Hồng tức giận nói: "Đồ bị mất không phải của tôi, cô phải hỏi Gia Nghi ấy."
Hứa Thanh Khê vô ý thức nhìn về phía Lâm Gia Nghi, cảm giác quen thuộc trong lòng lần trước ập đến.
Thoáng chốc, cô giật mình nhớ lại chuyện ăn trộm bản thiết kế trong văn phỏng ngày ấy.
Cũng không biết chuyện lần này, có phải người phụ nữ này lại dùng lại chiêu cũ hay không.
Nghĩ đến đây, đôi mắt cô lấp lóe hỏi lại lần nữa: "Không biết lần này em gái Gia Nghi lại bị mất cái gì?"
Cô nhấn mạnh chữ “lại”, nhắc nhở Lâm Gia Nghi chuyện trong phòng làm việc.
Lâm Gia Nghi tự nhiên nghe ra điều đó, buồn bực xấu hổ trợn mắt nhìn cô, đáp lại: "Cô gái này trộm một chiếc vòng tay của tôi, mặc dù vòng tay kia ít nhiều cũng mài mòn rồi, tôi cũng rất ít khi đeo nó, nhưng đó là quà sinh nhật hai năm trước dì Hồng tặng cho tôi."