Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Nhật Đình hoàn toàn tức giận.



Hứa Thanh Khê ăn cơm với người đàn ông khác lại không thông báo cho anh một tiếng.



Nhưng anh cũng không có vì vậy mà mất đi lý trí.



Anh tinh tế đánh giá Mạc Ly, trong mắt anh lóe lên ánh sáng: "Cô thật sự làm sai, cô xuống dưới tự mình lãnh phạt đi."



Dứt lời, anh đứng dậy bước qua người Mạc Ly đi khỏi.



Mạc Ly nhìn bóng lưng anh rời đi, trong mắt đầy ngạc nhiên.



Cô ta đã nhận lỗi, còn nói rõ lý do của chuyện này, vì sao cậu cả còn muốn phạt cô ta chứ?



Mặc dù cô ta không cam tâm, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.



Bởi vì cô ta nghĩ đến lúc cậu cả ra cửa, sắc mặt anh cũng không hề tốt đẹp gì, hẳn là anh đang muốn đi xử lý người phụ nữ kia.



Cô ta nghĩ vậy, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó rón rén đi đến phòng ngủ chính.



Trong phòng ngủ chính, Hứa Thanh Khê vẫn chưa nghỉ ngơi.



Cô biết sau khi Quân Nhật Đình hỏi chuyện từ Mạc Ly, tất nhiên anh sẽ trở về tìm cô, cho nên cô vẫn đang ngồi làm việc trước bàn chờ anh trở về.



Không đầy một lát, cô nghe được tiếng cửa phòng mở ra, trong lòng còn hơi ngạc nhiên.



Cô còn tưởng rằng phải chờ rất lâu, không nghĩ tới nhanh như vậy anh đã trở lại rồi.



đúng thế, dù sao cô đã đánh vào lòng anh một cú tát mạnh.



Ngay lúc cô đang chờ Quân Nhật Đình tra hỏi, bỗng nhiên trên vai trầm xuống, sau đó cả người cô bị xoay lại đối mặt với Quân Nhật Đình.



"Em còn đang tức giận à?"



Quân Nhật Đình nhíu mày nhìn cô: "Anh đã biết chuyện xảy ra, anh cũng xử phạt Mạc Ly rồi."



Anh đè nén không thoải mái trong lòng mà giải thích.



Quân Nhật Đình hoàn toàn tức giận.



Hứa Thanh Khê ăn cơm với người đàn ông khác lại không thông báo cho anh một tiếng.



Nhưng anh cũng không có vì vậy mà mất đi lý trí.



Anh tinh tế đánh giá Mạc Ly, trong mắt anh lóe lên ánh sáng: "Cô thật sự làm sai, cô xuống dưới tự mình lãnh phạt đi."



Dứt lời, anh đứng dậy bước qua người Mạc Ly đi khỏi.



Mạc Ly nhìn bóng lưng anh rời đi, trong mắt đầy ngạc nhiên.



Cô ta đã nhận lỗi, còn nói rõ lý do của chuyện này, vì sao cậu cả còn muốn phạt cô ta chứ?



Mặc dù cô ta không cam tâm, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.



Bởi vì cô ta nghĩ đến lúc cậu cả ra cửa, sắc mặt anh cũng không hề tốt đẹp gì, hẳn là anh đang muốn đi xử lý người phụ nữ kia.



Cô ta nghĩ vậy, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó rón rén đi đến phòng ngủ chính.



Trong phòng ngủ chính, Hứa Thanh Khê vẫn chưa nghỉ ngơi.



Cô biết sau khi Quân Nhật Đình hỏi chuyện từ Mạc Ly, tất nhiên anh sẽ trở về tìm cô, cho nên cô vẫn đang ngồi làm việc trước bàn chờ anh trở về.



Không đầy một lát, cô nghe được tiếng cửa phòng mở ra, trong lòng còn hơi ngạc nhiên.



Cô còn tưởng rằng phải chờ rất lâu, không nghĩ tới nhanh như vậy anh đã trở lại rồi.



đúng thế, dù sao cô đã đánh vào lòng anh một cú tát mạnh.



Ngay lúc cô đang chờ Quân Nhật Đình tra hỏi, bỗng nhiên trên vai trầm xuống, sau đó cả người cô bị xoay lại đối mặt với Quân Nhật Đình.



"Em còn đang tức giận à?"



Quân Nhật Đình nhíu mày nhìn cô: "Anh đã biết chuyện xảy ra, anh cũng xử phạt Mạc Ly rồi."



Anh đè nén không thoải mái trong lòng mà giải thích.



Mạc Ly ở bên ngoài nhìn thấy hình ảnh này, cô ta tức đến độ hai tay nắm chặt thành nắm đấm.



Chuyện này so với kết quả dự đoán của cô ta hoàn toàn khác nhau.



Chẳng lẽ cậu cả không thèm để ý người phụ nữ này giấu anh để ở bên cạnh một người đàn ông khác sao?



Cô ta căm thù không cam lòng liếc nhìn, nhưng lại sợ cuối cùng mình mất lý trí, thế là cô ta nhìn thêm một chút rồi quay người rời đi.



Chỉ sợ lần này qua đi, cô ta sẽ bị cậu cả điều đi.



Sự thật đúng là như thế.



"Anh biết em và Mạc Ly bất hòa. Như vậy đi, anh gọi Mạc Ly về lại, mặt khác anh sẽ đổi người khác bảo vệ em."



Hứa Thanh Khê nghe vậy, tinh thần cũng dần dần tập trung.



Cô thoát khỏi lồng ngực của Quân Nhật Đình, nhìn thấy trên vai áo của Quân Nhật Đình ướt một mảng lại có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn không quên những gì anh vừa nói.



Tuy nói cô ước gì Mạc Ly rời đi, nhưng nếu để cô ta trở lại bên cạnh Quân Nhật Đình lần nữa thì cô lại không muốn.



Dù sao người phụ nữ kia có ý định gì, cô hết sức rõ ràng.



Đương nhiên chuyện lần này cô cũng không hối hận, không nói đến lúc đầu cô vẫn luôn đè nén cảm xúc, Mạc Ly lại nhiều lần đến trêu chọc đã sớm chọc giận cô.



Trước đó cô thấy Quân Nhật Đình vẫn luôn không so đo, hiện tại tâm trạng cô không tốt, còn muốn đụng vào, thật sự chẳng biết nên làm gì?



Cô nghĩ đến đây mới lắc đầu từ chối đề nghị của Quân Nhật Đình.



"Không cần, không phải anh nói trước mắt cô ta là người thích hợp nhất bảo vệ em sao?"



Quân Nhật Đình nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng anh nhìn thấy ánh mắt kiên trì của Hứa Thanh Khê, lời vừa tới miệng đã bị anh nuốt trở vào: "Được, vậy không nói về cô ta nữa, đúng lúc anh còn có việc muốn hỏi em, trong khoảng thời gian này em đang ồn ào cái gì vậy?"



Mạc Ly ở bên ngoài nhìn thấy hình ảnh này, cô ta tức đến độ hai tay nắm chặt thành nắm đấm.



Chuyện này so với kết quả dự đoán của cô ta hoàn toàn khác nhau.



Chẳng lẽ cậu cả không thèm để ý người phụ nữ này giấu anh để ở bên cạnh một người đàn ông khác sao?



Cô ta căm thù không cam lòng liếc nhìn, nhưng lại sợ cuối cùng mình mất lý trí, thế là cô ta nhìn thêm một chút rồi quay người rời đi.



Chỉ sợ lần này qua đi, cô ta sẽ bị cậu cả điều đi.



Sự thật đúng là như thế.



"Anh biết em và Mạc Ly bất hòa. Như vậy đi, anh gọi Mạc Ly về lại, mặt khác anh sẽ đổi người khác bảo vệ em."



Hứa Thanh Khê nghe vậy, tinh thần cũng dần dần tập trung.



Cô thoát khỏi lồng ngực của Quân Nhật Đình, nhìn thấy trên vai áo của Quân Nhật Đình ướt một mảng lại có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn không quên những gì anh vừa nói.



Tuy nói cô ước gì Mạc Ly rời đi, nhưng nếu để cô ta trở lại bên cạnh Quân Nhật Đình lần nữa thì cô lại không muốn.



Dù sao người phụ nữ kia có ý định gì, cô hết sức rõ ràng.



Đương nhiên chuyện lần này cô cũng không hối hận, không nói đến lúc đầu cô vẫn luôn đè nén cảm xúc, Mạc Ly lại nhiều lần đến trêu chọc đã sớm chọc giận cô.



Trước đó cô thấy Quân Nhật Đình vẫn luôn không so đo, hiện tại tâm trạng cô không tốt, còn muốn đụng vào, thật sự chẳng biết nên làm gì?



Cô nghĩ đến đây mới lắc đầu từ chối đề nghị của Quân Nhật Đình.



"Không cần, không phải anh nói trước mắt cô ta là người thích hợp nhất bảo vệ em sao?"



Quân Nhật Đình nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng anh nhìn thấy ánh mắt kiên trì của Hứa Thanh Khê, lời vừa tới miệng đã bị anh nuốt trở vào: "Được, vậy không nói về cô ta nữa, đúng lúc anh còn có việc muốn hỏi em, trong khoảng thời gian này em đang ồn ào cái gì vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK