Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Gia Nghi vừa nói như vậy, Quân Nhật Đình càng cảm thấy người trong hình càng thêm chướng mắt.



Đôi mắt vốn đã lạnh như băng, lúc này càng âm trầm như mực, ánh mắt sắc bén như dao, bàn tay đang để trên bàn cũng hơi nắm chặt lại một chút.



Cả người trên dưới bao quanh một luồng không khí giá lạnh đặc quánh.



Tựa như chạm một cái liền bùng nổ.



Lâm Gia Nghi mừng thầm trong lòng, nhưng lại cố ý cẩn thận an ủi, "Anh Nhật Đình, anh đừng để ở trong lòng, nói không chừng chỉ là hiểu lầm thôi. Mặc dù Hứa Thanh Tuệ trước kia đặc biệt rất thích ăn chơi, nhưng mà sau khi anh về nước, cô ấy dường như đã kín đáo hơn không ít."



Quân Nhật Đình không nói một lời.



Bà Kim Hồng thấy vậy hừ lạnh một tiếng, "Hứa Thanh Tuệ bản thân đã chẳng phải là người an phận, mấy ngày nay con về nước nó có thể ngồi yên, cũng coi như không tệ. Chính mắt con nhìn đi, mẹ cũng không nói bậy bạ gì. Sự thật như thế nào con cũng nhìn thấy, cũng không cần giận cá chém thớt người khác."



"Mẹ, con không có giận cá chém thớt!" Quân Nhật Đình có chút không vui.



Uổng cho một bữa cơm ngon, lại bởi vì một người như Hứa Thanh Tuệ mà biến thành như vậy.



Bà Kim Hồng trong lòng hết sức mất hứng.



Làm ầm lên như vậy, tâm trạng mọi người cũng không vui vẻ gì.



"Mẹ! Cả nhà cứ ăn đi, con có một số việc phải về giải quyết."



Quân Nhật Đình bỗng nhiên đứng lên đẩy ghế ra, trực tiếp rời chỗ.



"Con muốn làm gì? Cơm cũng chưa ăn bao nhiêu."



Bà Kim Hồng bực bội cau mày, muốn gọi lại Quân Nhật Đình, nhưng lại không muốn mất mặt phụ huynh, nên không nhúc nhích.



Lâm Gia Nghi thấy vậy vội vàng đứng dậy kêu lên, "Anh Nhật Đình, cơm nước xong anh hẵng đi chứ."



Thấy Quân Nhật Đình không có phản ứng, cô dứt khoát trực tiếp đuổi theo.



Quân Nhật Đình không để ý đến cô, tự mang giày kéo cửa ra đi thẳng ra ngoài.



Động tác liền mạch, dứt khoát nhanh chóng.



Thấy hắn đi thật, Lâm Gia Nghi mới hơi yên lòng trở về bàn ăn.



"Mau ăn cơm đi!" Bà Kim Hồng lên tiếng, mọi người mới tiếp tục động đũa.



Chẳng qua là sau khi Quân Nhật Đình, mọi người cũng không còn lòng dạ nào ăn cơm nữa.



...



Bên nhà mới, thức ăn trên bàn cũng không mang lên quá nhiều một lúc, thức ăn không coi là nhiều, nhưng cũng đủ hai mặn một canh, canh vừa mới nấu xong, mùi thơm xông vào mũi.



Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, một mình Hứa Thanh Khê ngồi ở trước bàn cơm, đối diện với một bàn thức ăn như vậy, càng tỏ ra chiếc bóng cô đơn.



Mấy người làm cũng làm việc cách đó không xa, sẵn sàng chờ chủ nhân gọi.



Đột nhiên một luồng gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, cái lạnh của đêm cuối thu bất ngờ ập đến.



Hứa Thanh Khê run lên, cũng cảm giác có một người ngồi xuống đối diện.



Cô vô thức ngẩng đầu một cái, liền thấy Quân Nhật Đình mặt đầy sương lạnh ngồi ở trước mặt cô, không nói một lời nhìn chằm chằm cô.



Hứa Thanh Khê có chút kinh ngạc, hắn không phải đi sang nhà chính sao?



Sao lại trở về nhanh như vậy?



Cô buông đũa xuống, hỏi dò, "Anh ăn cơm chưa? Có cần sai người làm đưa vài món lên cho anh không?"



Thấy Quân Nhật Đình không nói lời nào, Hứa Thanh Khê quay về phía người làm sau lưng nói, "Dì Năm, đưa cơm lên cho cậu cả đi."



Lời cô còn chưa dứt, liền bị Quân Nhật Đình lập tức cắt ngang, giọng nói của hắn âm u như vọng lên từ dưới lớp băng, "Buổi trưa, cô đi đâu, làm gì?"



Một câu bất thình lình ập xuống đầu, Hứa Thanh Khê có chút không giải thích được.



Tự dưng đang yên đang lành hỏi cô đi đâu làm gì chi vậy?



Giọng điệu này, dường như là có mùi thuốc nổ.



Hứa Thanh Khê oán thầm trong lòng, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời, "Đi với ông nội tới quán trà."



Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu giếm.



"Ngoài chuyện này ra?"



Quân Nhật Đình muốn tra hỏi cái gì đây?



Hứa Thanh Khê cau mày, tùy tiện nói, "Trong lúc ông nội đánh cờ thì tôi ra ngoài đi dạo một chút, sau đó trở về... Anh làm gì mà nhìn tôi với ánh mắt đó?"



"Cô tự nhìn xem đây là cái gì?"



Hắn vừa nói vừa móc điện thoại ra, chỉ vào một nam một nữ trong ảnh nói, "Đừng nói là cô không quen biết."



Hứa Thanh Khê nhận lấy điện thoại di động liếc qua một cái, không kìm được kêu lên một tiếng, "Cái này ở đâu ra vậy?"



Cô đương nhiên nhận ra tình cảnh trong hình.



Đây chẳng phải là cảnh tượng sau khi cô cùng Phan Hữu Nam kết thúc buổi nói chuyện, Phan Hữu Nam nằng nặc đòi tiễn cô hay sao?



Ai lại rảnh rỗi như vậy, thậm chí ngay cả việc này chũng chụp lại?



Hơn nữa, còn đưa bức hình này đến tận tay Quân Nhật Đình nữa.



Hứa Thanh Khê thần sắc khẽ đổi.



Góc độ chụp trong hình bắt có hơi đặc biệt một chút, thoạt nhìn thật sự là quá sức mập mờ.



Thấy dáng vẻ thấp thỏm này của cô, Quân Nhật Đình cười lạnh một tiếng, càng phát hiện cô có tật giật mình.



"Sao, không có lời nào phủ nhận chứ gì? Những lời tôi cảnh cáo cô, nhanh như vậy đã quên mất?"



Đôi mắt dài hẹp lúc nhìn Hứa Thanh Khê tỏa ra hơi thở tràn đầy nguy hiểm.



Cô đã đụng đến ranh giới cuối cùng của hắn.



"Quân Nhật Đình có phải anh hiểu lầm cái gì hay không?"



Hứa Thanh Khê vội vàng đứng lên ngăn hắn tiếp tục nổi điên, "Chuyện không phải anh nghĩ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp người này."



Vẻ mặt cô đầy nghiêm túc, ánh mắt mang theo sự thành khẩn.



Quân Nhật Đình dừng bước, xoay người nhìn về phía cô, "Lần đầu tiên? Lần đầu tiên mà lại thân mật như vậy?"



Ánh mắt kia rõ ràng là không tin.



Hứa Thanh Khê chẳng quan tâm quá nhiều như vậy, vội vàng nói, "Người này là cậu cả nhà họ Phan, hắn có vẻ như từ trong miệng Lâm Gia Nghi biết chuyện tôi biết thiết kế. Cho nên hắn muốn mời tôi gia nhập đội ngũ nhà thiết kế của hắn, còn đề nghĩ tôi dùng kỹ thuật cá nhân để tham gia cổ phần."



Trong lúc nhất thời, không khí bất chợt ngưng đọng.



Hứa Thanh Khê lại bổ sung một câu, “Tôi thề, lời tôi nói không có nửa câu dối trá."



Trong không khí sặc mùi thuốc súng, Hứa Thanh Khê căng thẳng nhìn Quân Nhật Đình.



Những người làm bên cạnh đều thức thời lui ra ngoài, rõ ràng đây không phải chuyện bọn họ nên nghe.



Chẳng qua, lỗ tai lại dựng đứng lên, sợ sẽ bỏ lỡ tin tức sốt dẻo nào đó.



Sắc mặt Quân Nhật Đình khẽ chuyển, "Phan Hữu Nam muốn lôi kéo cô tham gia cổ phần? Hắn cho cô bao nhiêu?"



"49%."



Hứa Thanh Khê mím môi nói, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Quân Nhật Đình.



"Cô đồng ý?"



Vành môi Quân Nhật Đình trở nên căng thẳng, khiến cho người ta không nhìn ra hắn có bớt giận hay không.



Hứa Thanh Khê lắc đầu một cái, "Không, tôi vẫn chưa đồng ý."



"Tại sao lại không đồng ý? 49% cơ mà, lại chỉ cần lấy kỹ thuật cá nhân tham gia cổ phần là được, ngoài ra chẳng cần chuẩn bị cái gì khác."



Quân Nhật Đình đi lên phía trước một bước, đầu ngón tay nắm lấy cằm của Hứa Thanh Khê, hai người mặt đối mặt, cơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.



Giọng nói của hắn mang theo ý chế giễu kín đáo, Hứa Thanh Khê nhất thời không biết nói gì.



Cô đích xác là còn đang suy nghĩ, dù sao gần đây Hứa Hải Minh vẫn luôn gọi điện thoại thúc giục cô.



Chuyện gia nhập cổ phần, có lẽ cô chờ được, nhưng mà mẹ cô lại không được.



Sắc mặt cô thay đổi liên tục, ánh mắt nhìn Quân Nhật Đình còn mang theo tia cầu xin.



Quân Nhật Đình hừ lạnh một tiếng, buông cô ra, giọng nói phảng phất sương lạnh, mang theo khẩu khí nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, "Đừng có mơ! Tôi sẽ không đồng ý, không chỉ không đồng ý, cô đừng có mơ đi hợp tác với bên Phó Y. Sau này cô cũng bớt mập mờ với những người đàn ông khác đi!"



Hắn cảnh cáo xong liền vòng qua Hứa Thanh Khê đi thẳng lên lầu, nhìn dáng vẻ ung dung kia, hình như hết thảy hắn đều đang nắm trong tay.



Nhìn bóng lưng của hắn, Hứa Thanh Khê nổi nóng, người này cũng thật sự là quá ngang ngược bá đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK