“Người của tôi cũng đã đến rồi, nếu như không còn việc gì khác thì tôi sẽ rời đi trước!”
Cô liếc nhìn vẻ mặt âm trầm của Khương Thừa Khải và Hứa Hải Minh, vì để tránh những rắc rối không đáng có nên cô đã thẳng thắn nói rời khỏi.
Vừa dứt lời, định rời đi thế nhưng Hứa Hải Minh đã quát lớn.
“Dừng lại, ai cho phép mày đi, trước khi bữa tiệc kết thúc mày không thể rời đi mà không có sự cho phép của tao!”
Hứa Thanh Khê tức giận, trừng mắt với Hứa Hải Minh.
“Tại sao chứ?”
Hứa Hải Minh chế nhạo, bước tới bên tai Hứa Thanh Khê nói với giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Hãy nghĩ đến mẹ của mày đi.”
Sau khi nói xong, ông ta lùi lại một bước, giả vờ giúp Hứa Thanh Khê chỉnh lại làn váy: “Con nhóc này, con thật sự rất nóng nảy đó. Bố nói con một câu cũng không được.”
Hứa Thanh Khê nhìn thấy ông ta làm bộ làm tịch, trong lòng nổi lên sự độc ác muốn ném ông ta ra.
Cô rên nhẹ một riếng rồi kéo làn váy lại, bỏ Hứa Hải Minh và Khương Thừa Khải ở lại, quay người đi.
Hứa Hải Minh nhìn thấy bóng lưng xa xa của cô, ánh mắt một mảnh tối tăm.
Khương Thừa Khải liếc nhìn hai cha con, cười như không cười nói: “Ông Hứa, xem ra con gái của ông tính tình rất ngông cuồng, nhất là chuyện này, thoạt nhìn rất cần được giáo huấn thật tốt.”
Không thể không nói phản ứng của Hứa Thanh Khê khiến Khương Thừa Khải nghĩ đến người phụ nữ mà hắn luôn nhớ nhung đến, đáy mắt đầy u ám.
Nghe vậy, Hứa Hải Minh nghiêng đầu nhìn lại Khương Thừa Khải, và không bỏ lỡ ánh sáng lóe lên dưới đáy mắt hắn.
“Chẳng qua chỉ là một cô gái không biết nặng nhẹ mà thôi, sao có thể là con gái Hứa Hải Minh tôi. Nếu có hứng thú thì cậu có thể đem nó đi giáo huấn.”
Lời này vừa nói, hai mắt Khương Thừa Khải sáng ngời, tràn đầy hứng thú.
“Vậy tôi sẽ giúp ông dạy dỗ lại.”
Hứa Hải Minh không nói gì, quay lưng bỏ đi.
Nhưng ông không biết rằng khi Khương Thừa Khải nói điều này, người trong đầu hắn chính là người hắn thực sự yêu, Hứa Thanh Tuệ.
Có thể nói rằng nếu Hứa Thanh Tuệ không trèo lên người chủ của hắn và khiến cho hắn chỉ có thể nhìn mà không làm được gì thì hắn đã sớm nghiêm khắc đùa giỡn với con tiện nữ kia từ sớm.
Bây giờ thật vất vả mới có thể tìm một người phụ nữ trông như con tiện nữ đó, những suy nghĩ xấu xa trong lòng khiến hắn không thể nào kiểm soát được.
Vừa lúc dạy cho Quân Nhật Đình một bài học, dám nhiều lần không nể mặt hắn.
Hắn nghĩ, âm trầm nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê.
Trong hội trường, Hứa Thanh Khê chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, tưởng rằng là do trời lạnh, định đi khu nghỉ ngơi ngồi chờ kết thúc.
Cùng lúc đó, trong nhà họ Quân.
Quân Nhật Đình hoàn thành công việc, đi vào phòng ngủ.
Anh vốn tưởng rằng Hứa Thanh Khê có thể đã ngủ rồi, ai ngờ vừa vào nhà thì đã nhìn thấy trên giường không có ai.
“Thanh Tuệ?”
Anh khẽ gọi thế nhưng nhưng cũng không ai đáp lại anh.
Anh nhíu nhíu mày, quay người đi về phía cửa ngoài.
“Mợ cả đâu rồi?”
Anh ta nhờ quản gia tìm Mạc Ly để hỏi thăm.
Mạc Ly hơi bối rối khi bị hỏi.
“Mợ cả không phải đang ở trong phòng sao?”
Cô ta nhớ kĩ là đã thấy Hứa Thanh Khê trở lại phòng trước đó rồi mà.
Tưởng người phụ nữ sẽ không ra nữa nên cô mới không ở phòng khách canh chừng nữa mà trở về phòng nằm nghỉ ngơi.
“Cô ấy không có ở trong phòng.”
Quân Nhật Đình lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái khiến Mạc Ly không khỏi run lên, trong lòng lại càng vì những lời này mà loạn tung lên.
“Không thể nào. Tôi rõ ràng nhìn thấy mợ cả trở về phòng nên tôi mới rời đi mà.”
Cô lo lắng trả lời, thế nhưng Quân Nhật Đình hoàn toàn không thèm để ý, chuyển sự chú ý sang quản gia.
“Rốt cuộc là mợ cả đi đâu vậy?”
Thấy thế quản gia nhanh chóng nhớ lại tình hình vào buổi tối.
“Cậu chủ, tôi nhớ rồi, khoảng tám giờ mợ cả có mặc lễ phục đi ra ngoài.”
Quân Nhật Đình nhíu mày.
“Lễ phục sao? Ông không ngăn cô ấy lại hỏi cô ấy đi nơi nào sao?”
Quản gia lau mồ hôi lạnh, trả lời: “Tôi có hỏi, mợ cả nói là đi tới khách sạn Ngự Cảnh, đi một lát là trở lại ngay, không cho tôi quấy rầy cô ấy.”
Quân Nhật Đình nghe thấy cái tên khách sạn Ngự Cảnh, trong mắt liền lóe lên một tia sáng u ám.
Theo như anh biết thì tối nay chỉ có tập đoàn Thời Thế tổ chức tiệc rượu tại Ngự Cảnh, có vẻ như cô ấy đang tham dự bữa tiệc rượu này.
Anh nghĩ, nghĩ đến sự xuất hiện của Hứa Thanh Khê trước cửa thư phòng.
Lúc cô đến, chắc cô muốn mở lời mời anh đi cùng thế nhưng thấy anh bận nên cô cũng không có nói.
Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Cô gái này, không biết rằng cô đi ra ngoài một mình thì anh sẽ rất lo lắng sao?
“Được rồi, tất cả mấy người đi xuống đi.”
Anh nói xong liền liếc nhìn thời gian trên cổ tay.
Đã gần mười giờ rưỡi, và buổi tiệc rượu kia hẳn là sắp kết thúc rồi.
Anh thậm chí không nghĩ ngợi gì mà đã bước ra ngoài cửa.
Mạc Ly nhìn theo bóng lưng anh rời đi, liền biết ngay là cậu chủ định đi đón người phụ nữ liền ngỏ ý muốn đi theo.
“Không cần.”
Quân Nhật Đình trực tiếp từ chối, đợi người hầu mang xe lên rồi rời đi.
Mạc Ly nhìn bóng xe biến mất, vẻ ghen tị trong mắt không thể nào che lấp nổi.
Người đàn bà đó có gì hay ho chứ, khiến cho cậu chủ phá bỏ nguyên tắc hết lần này đến lần khác!
Hứa Thanh Khê không biết rằng Quân Nhật Đình đã đến đón cô, cũng không biết rằng Quân Nhật Đình đã mang theo một tầng oán hận.
Nhìn thấy mọi người lần lượt rời khỏi bữa tiệc, cô lập tức đặt ly xuống và đi tìm Hứa Hải Minh.
“Tiệc rượu cũng đã kết thúc rồi, tôi có thể đi ngay bây giờ được chưa?”
Hứa Hải Minh lạnh lùng nhìn cô một cái, khóe mắt quét tới Khương Thừa Khải cách đó không xa, gật đầu: “Cô đi đi!”
Đừng nói, cái vẻ vui vẻ đồng ý này của ông ta khiến cho Hứa Thanh Khê sửng sốt.
Cô còn nghĩ nếu muốn rời đi còn phải gặp thêm một phen phiền phức nữa nhưng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.
Tuy là cô cảm thấy có gì đó không ổn nhưng cô thực sự không muốn ở lại.
Hơn nữa cô cũng lo lắng rằng Quân Nhật Đình sau khi làm việc xong về nhà không thấy cô sẽ lo lắng.
Nghĩ đến đó, cô vội vàng đi ngay.
Chỉ cần cô ấy rời khỏi yến họi là đã có tài xế bên ngoài khách sạn, chỉ cần có thể lên xe là cô có thể rời đi ngay được rồi.
Tuy nhiên, với khoảng cách ngắn hơn chục mét nên nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Thế nhưng thật không may, những suy nghĩ thì thường đẹp đẽ, nhưng thực tế lại rất mỏng manh.
Nhìn thấy Hứa Thanh Khê đang chuẩn bị bước ra cửa, một đôi cánh tay mạnh mẽ chặn đường cô.
“Cô Thanh Khê à, tại sao lúc rời đi lại không nói gì với Thừa Khải tôi đây vậy, làm khách như vậy sẽ khiến cho chủ nhà không vui vẻ đâu.”
Hứa Thanh Khê theo âm thanh nhìn lại thì thấy Khương Thừa Khải đứng giữa hai vệ sĩ.
Hắn bước vài bước đến trước mặt Hứa Thanh Khê và ra hiệu cho vệ sĩ lui xuống.
Hứa Thanh Khê nhìn anh, đôi mắt đầy cảnh giác, trong tiềm thức kéo dài khoảng cách với hắn.
“Anh muốn làm gì?”
Khương Thừa Khải nhìn bộ dạng phòng bị của cô, trên mặt nở nụ cười thâm thúy.
“Không làm gì cả, tôi chỉ cảm thấy như gặp được cô Thanh Khê ngay từ cái nhìn đầu tiên là đã thân thiết rồi. Tôi muốn mời cô Thanh Khê nể mặt mà vào trong phòng nói chuyện với tôi một lát.”
Khi Hứa Thanh Khê nghe thấy điều này, lông mày của cô đã cong lên đến cực điểm.
“Tôi không rảnh, chồng tôi còn đang ở nhà chờ!”
Cô thẳng thừng từ chối, đồng thời muốn vòng qua Khương Thừa Khải mà rời đi, nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại.
“Tránh sang một bên đi!”
Cảm giác bất an trong lòng Hứa Thanh Khê càng lớn, cô hét chói tai vào mặt tên vệ sĩ.
Vệ sĩ thờ ơ, nhưng Khương Thừa Khải lại cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Hứa Thanh Khê, lạnh lùng nói: “Cô Thanh Khê, tôi vẫn luôn luôn là người biết thương hương tiếc ngọc, cô tốt nhất là nên ngoan ngoãn lại để tránh khỏi nỗi đau bằng xương bằng thịt.”
Hứa Thanh Khê không thể nào không nghe thấy lời đe dọa trong lời nói của hắn, trong tròng mắt đầy tức giận.
“Anh dám sao!”