Sau khi cùng Quân Nhật Đình rời đi thì cô cũng không nói thêm gì nữa.
Quân Nhật Đình thấy người con gái bên cạnh có vẻ trầm ngâm, không khỏi nhìn cô hỏi.
“Sao thế, em không vui à?”
Lúc này, Hứa Thanh Khê mới hoàn hồn, quay lại nhìn anh.
“Không có.”
Cô giả vờ như không sao, khẽ mỉm cười đáp lại.
Trên thực tế, trong lòng lại đang không thoải mái chút nào.
Chỉ là không biểu hiện ra ngay lúc đó.
Nói thẳng ra thì, cô cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Cô không phải là Hứa Thanh Tuệ thật sự, xảy ra chuyện như vậy, ngoài việc thay cô ta đi ứng phó ra thì không còn tư cách gì nữa.
Càng không nói tới việc đi dò hỏi Quân Nhật Đình xem Hứa Thanh Tuệ có đúng là đang mang thai đứa con của anh hay không.
Trong lòng Hứa Thanh Khê rất rõ ràng về lập trường của mình, chỉ là không khỏi bứt dứt mà thôi.
Trái tim cô giờ đây dường như không còn nghe theo sự khống chế của mình nữa. Không rõ từ lúc nào đã bắt đầu trở nên quan tâm tất cả những thứ về người đàn ông này.
Ban đầu khi nhận ra điều này Hứa Thanh Khê cũng không để ở trong lòng, bởi vì cô tự tin rằng sẽ kiểm soát tốt trái tim của mình, nhưng kết quả vẫn là...
Trong lúc Hứa Thanh Khê rối bời phát hiện ra suy nghĩ thực sự trong lòng mình thì Quân Nhật Đình đã để ý thấy cô đang ngẩn ngơ liền đưa tay ra khẽ chạm vào người cô.
“Thanh Tuệ...”
Kết quả còn chưa nói xong thì Hứa Thanh Khê đã theo phản xạ có điều kiện né tránh, ánh mắt hiện lên tia phản kháng.
Có điều, ngay cả khi cô né đi rất nhanh thì Quân Nhật Đình vẫn giữ được cô.
Anh trầm mặt xuống, lạnh giọng nói: “Em như vậy là có ý gì?”
Hứa Thanh Khê nghe thấy, trong lòng bỗng căng thẳng.
“Không có ý gì. Chỉ là vừa rồi đang suy nghĩ thì anh đột ngột quá, nên giật mình phản ứng lại theo bản năng thôi.”
Hứa Thanh Khê cứng nhắc giải thích, Quân Nhật Đình chỉ trầm lặng nhìn cô, giống như đang phân tích xem lời cô gái này nói là thật hay giả.
Hứa Thanh Khê cố gắng điềm tĩnh mặc cho anh đang nhìn mình soi xét.
Quân Nhật Đình nhìn cô một hồi lâu, sau đó không nói thêm gì, nhếch miệng tiếp tục lái xe.
Hứa Thanh Khê liền thở phào nhẹ nhõm.
Khi cả hai trở về biệt thự ở bờ biển, cả người Hứa Thanh Khê trông có vẻ mệt mỏi có lẽ là vì chuyện xảy ra lần trước: “Em thấy hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Nói xong, cô cũng không buồn quan sát thái độ của Quân Nhật Đình ra sao mà đi thẳng lên tầng.
Quân Nhật Đình nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, hai mắt khẽ nheo lại, vẻ mặt khó đoán.
Thực ra sau khi rời khỏi nhà họ Quân, anh đã cảm nhận được sự bất thường rõ ràng của cô gái này, nhưng cụ thể bất thường ra sao thì lại không nói rõ được.
Cuối cùng đành gác lại hết những điều kì lạ đó trong lòng, lẽo đẽo theo cô lên trên tầng.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê cũng không đến công ty.
Vì hoàn cảnh lúc này không thể khiến cô tập trung làm việc được.
Cô nhìn xung quanh căn phòng trống trải, dường như ở bất cứ đâu cũng hiện lên ký ức về Quân Nhật Đình.
Những kí ức này đè nén đến mức khiến cô cảm thấy thật sự khó thở.
Thời điểm hiện tại, cô biết rằng mình đang gặp phải một số vấn đề, do vậy cần một không gian yên tĩnh để xoa dịu bản thân.
Gần như trong khoảnh khắc đầu tiên, người mà cô nghĩ tới là mẹ của mình.
Cô liền rút điện thoại ra, gọi cho Hứa Hải Minh.
“Bố à, con muốn gặp mẹ một lát.”
Không dài dòng, cô trực tiếp đưa ra yêu cầu.
“Không phải đã nói rồi sao? Sau này ít đến bệnh viện lại.”
Hứa Hải Minh có phần nóng nảy từ chối, đang định cúp máy thì bị câu nói phía sau của cô ngăn lại.
“Con nhất định phải gặp được mẹ, nếu bố không muốn chuyện hợp tác thất bại thì tốt nhất đừng ngăn cản con.”
Đây đích thị là lần đầu tiên thấy cô dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy yêu cầu ông.
Hứa Hải Minh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
Dù sao thì ông ấy cũng không thể để cô thất bại được, nếu không sẽ gây tổn hại tới tương lai của Thanh Tuệ.
“Bố biết rồi, ngày mai sẽ cho người đến đón con.”
Hứa Thanh Khê không ngờ rằng vẫn còn phải đợi thêm một ngày nữa, nhưng vẫn nhận lời.
Cũng may là ngày hôm sau, Hứa Hải Minh đã cho người đến đón cô như đã hẹn trước.
Nửa tiếng sau, cô tới bệnh viện, nhìn thấy mẹ mình đang nằm trong phòng bệnh.
“Mọi người ra ngoài đi.”
Cô quay đầu bảo y tá ra ngoài trước, tự mình ở lại chăm sóc cho mẹ, cùng lúc cũng bộc lộ tâm trạng trong lòng.
“Mẹ nhất định phải khỏe lên mẹ nhé, nếu không con sợ rằng mình sẽ không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.”
Hứa Thanh Khê chăm chú nhìn mẹ mình, cũng không biết rằng có phải vì nói ra được những lời kìm nén trong lòng bấy lâu hay không mà cảm thấy điềm tĩnh hơn hai hôm trước rất nhiều.
Cho dù có ra sao đi chăng nữa, vì mẹ, cô nhất định phải kiên trì.
Cho dù đến cuối cùng, chính cô sẽ là người đánh mất bản thân trong cuộc giao dịch này.
Hứa Thanh Khê đã suy nghĩ thông suốt, tinh thần cũng dần dần khôi phục.
Cô ở lại bệnh viện một ngày rồi mới trở về.
Trên đường đi, chợt nghĩ tới chuyện của Lâm Gia Nghi, cô liền gọi điện thoại cho Hứa Hải Minh.
“Mấy ngày nữa là Lâm Gia Nghi đi kiểm tra DNA rồi, bên bố có chủ ý gì chưa?”
Hứa Hải Minh chỉ hừ lạnh: “Yên tâm, bố đã cho người sắp xếp cả rồi.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy câu này lấy làm yên tâm.
Cô nghĩ nếu Hứa Hải Minh can thiệp vào thì cho dù bọn người Lâm Gia Nghi có muốn làm gì đó cũng không dễ dàng như vậy được nữa.
Những ngày sau đó trôi qua một cách êm đềm, có điều nó giống như sự tĩnh lặng trước khi bão tố ập đến hơn.
Cuối cùng cũng đến ngày Lâm Gia Nghi đi kiểm tra.
Có thể nói rằng nhà họ Lâm cùng nhà họ Quân đều rất coi trọng việc này.
Hai nhà tổng động viên, Quân Nhật Đình cũng đưa Hứa Thanh Khê về nhà họ Quân rồi theo mọi người cùng đi tới bệnh viện.
Bệnh viện này là do bà Kim Hồng chỉ định.
Ban đầu Hứa Thanh Khê không biết việc này, sau khi biết rồi thì không khỏi cau mày.
Cô chưa quên lần kiểm tra trước đó, sợ rằng bà ta sẽ lại làm khó dễ nội bộ.
Nghĩ vậy, cô không yên tâm nhìn sang Quân Nhật Đình.
“Ở đây liệu có vấn đề gì không?”
Quân Nhật Đình nhìn cô một cái, rồi lại đưa mắt nhìn sang mẹ mình cùng những người xung quanh, cuối cùng hai mắt tối sầm dừng lại trên người Lâm Gia Nghi.
Một lúc sau, anh mới thu lại ánh nhìn, khẽ nói: “Yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Thấy Quân Nhật Đình đáp lại một cách điềm tĩnh, tự tin như vậy cô còn nghĩ anh đã có biện pháp đối phó, trong phút chốc cũng yên tâm phần nào.
Nhưng cô vẫn có chút lo lắng, dù sao Lâm Gia Nghi cùng bà Kim Hồng đều là những người vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.
Cô lo ngại hai người này lập kế không thành lại tiếp tục bày ra mưu khác.
Quân Nhật Đình nhìn sắc mặt Hứa Thanh Khê biết cô vẫn đang lo lắng, liền đưa tay ra kéo cô lại phía mình.
“Mọi chuyện đã có anh rồi, đừng lo nghĩ gì cả.”
Anh trầm giọng nói, khiến cho Hứa Thanh Khê sững sờ, phải mất một lúc lâu sau mới nhận ra người đàn ông này đang ui ủi mình.
“Em biết rồi.”
Cô khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn đáp lại.
Mà không biết rằng, dáng vẻ tươi cười này của mình đã tác động đến Lâm Gia Nghi.
Cô ta đi về phía sau, nhìn toàn bộ quá trình họ trò chuyện với nhau, sự đố kỵ trong lòng bỗng trào dâng, hận không thể cấu xé Hứa Thanh Khê ra.
Có điều, tuy rằng cô ta thực sự tức giận, nhưng trong lòng lại ẩn chứa một nỗi bất an.
Nhất là lúc trông thấy ánh mắt lạnh nhạt của Quân Nhật Đình lướt qua người giống như đang muốn nhìn thấu khiến Lâm Gia Nghi không khỏi căng thẳng.
Thậm chí còn khiến cô ta có cảm giác như anh đã biết hết mọi kế hoạch của mình.
Cô ta vội lắc mạnh đầu cho những suy nghĩ hoang tưởng này bay ra khỏi trí óc.
Chưa kể kế hoạch lần này hoàn hảo như vậy, Quân Nhật Đinh không thể nào biết được.
Cô ta cũng không cho phép kế hoạch bị thất bại.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Lâm Gia Nghi bỗng hiện lên vẻ kiên quyết.