Nhưng bởi vì tình hình hiện tại không tốt cho bọn họ, nên bà cũng không phản bác gì, chỉ cười nói: “Đây là điều đương nhiên. Nếu lỗi là do phía chúng tôi, tất nhiên chúng tôi sẽ bồi thường tổn thất thỏa đáng cho cô Đinh.”
Mặc dù nhìn qua giống như bà đã đáp ứng điều kiện của Đinh An Nhã nhưng trước đó lại bỏ thêm một điều kiện tiên quyết.
Đinh An Nhã tất nhiên nhận ra điều này, lông mày nhíu lại, còn định nói thêm điều gì nhưng đã bị Lý Dương Châu giành trước.
“Nếu đã như vậy, chúng tôi trở về thương lượng giải quyết chuyện lần này, cô Đinh ở bệnh viện cứ yên tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chờ tối nay có kết quả điều tra, tôi sẽ đến thông báo cho cô Đinh.”
Đinh An Nhã thấy thế mặc dù không cam lòng nhưng cũng sợ nếu mình nói thêm sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô, cho nên chỉ có thể nhịn lại lời định nói, xua tay để cho mấy người bọn họ rời đi.
Sau khi ba người rời khỏi, Lâm Gia Nghi nhìn Hứa Thanh Khê không nhịn được, giở giọng nói châm biếm: “Hứa Thanh Khê, nhìn xem cô lại làm ra chuyện tốt gì.”
Cô ta nói xong, lại nhớ tới lúc Hứa Thanh Khê thuyết trình về các loại vải dệt của bọn họ, châm chọc nói: “Ồ, lúc trước tôi đã nói với cô là không nên dùng vải dệt cho loại trang phục này, nhìn xem, bây giờ thật sự đã xảy ra vấn đề. Chuyện này tôi nhất định sẽ nhanh chóng báo cáo với anh Nhật Đình, bồi thường tổn thất những năm trăm triệu, tôi sẽ chống mắt lên xem làm sao cô bồi thường nổi. Cô cũng đừng nghĩ đến việc nhờ vả anh Đình giúp cô bồi thường thiệt hại, nếu không tôi sẽ đi nói với dì Hồng.”
Cô ta càng nói càng đắc ý, giống như đã nhìn thấy trước kết cục bi thảm của Hứa Thanh Khê.
Nhưng Hứa Thanh Khê cũng rất khó chịu với những lời nói của cô ta.
“Lâm Gia Nghi, tôi thật sự tò mò rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi rồi còn thích đi mách lẻo như vậy?”
Cô cười lạnh lùng đem oán giận trả lại, mắt thất Lâm Gia Nghi sắp nổi giận cũng không để cô ta có cơ hội nói chuyện, mở miệng giành trước nói: “Sao nào, cô thấy tôi nói không đúng sao?”
Lâm Gia Nghi nghiến chặt răng, trong lúc nhất thời không tìm được lời phản bác.
Hứa Thanh Khê cũng mặc kệ, nhìn cô ta với vẻ giễu cợt: “Lại nói, chuyện này tổng giám đốc còn chưa nói gì, cô chủ động tích cực như thế làm gì? Không lẽ đây lại là chuyện xấu xa mà cô làm sao?”
Nói đến cuối cùng, ánh mắt Hứa Thanh Khê dần trở nên lạnh nhạt.
Quần áo cô làm ra, tất nhiên trong lòng cô hiểu rõ nhất.
Chất liệu các loại vải đều do chính tay cô lựa chọn, nếu như có vấn đề gì cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra ngay.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Lâm Gia Nghi cũng không ít lần nhằm vào cô.
Thậm chí đối với việc thiết kế của cô, cô ta cũng ra tay gây rối không ít lần, cho nên không thể trách cô có suy nghĩ như vậy được.
Lâm Gia Nghi tất nhiên cũng nghe ra được ám chỉ trong lời nói của cô, sắc mặt nhanh chóng tối tăm.
“Hừ, tôi coi như cô là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chính mình gây ra chuyện lại còn nghĩ oan cho người khác.”
Cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, xem như là đang rất tức giận.
So với Hứa Thanh Khê đi bên cạnh, cô lại bình tĩnh hơn.
Lý Dương Châu nhìn hai người các cô, nhất thời đau đầu không dứt.
“Được lắm, giờ là lúc nào rồi mà các cô còn có tâm trạng cãi nhau?”
Bà vừa nói vừa không hài lòng nhìn hai người bọn họ.
“Thanh Khê, cô trở về công ty kiểm tra số vải dệt còn lại, đi xem xem có phải vải dệt có vấn đề hay không.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy cũng không rảnh để ý đến Lâm Gia Nghi, bình tĩnh gật đầu: “Vâng.”
Lý Dương Châu nhìn thái độ bình tĩnh của cô, không nhịn được lo lắng nói: “Nếu thật sự nguyên nhân là do vải dệt của chúng ta, chuyện này trách nhiệm của cô là lớn nhất nên phải cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ, có biết chưa?”
“Tôi biết.”
Thật ra, không cần Lý Dương Châu nhắc nhở, Hứa Thanh Khê cũng hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Nghĩ đến đây, cô mím chặt đôi môi mỏng.
Lý Dương Châu nhìn vẻ mặt nặng nề của cô, cuối cùng chịu không nổi mới động viên nói: “Thôi, chúng ta cũng không cần bi quan như vậy, có thể vấn đề không phải do chúng ta. Trước hết việc cấp thiết bây giờ của chúng ta là phải điều tra rõ ràng sự việc, chờ tra ra manh mối, bên phía công ty tự sẽ có cách giải quyết.”
Hứa Thanh Khê khẽ gật đầu.
Sau đó ba người trở về công ty lại tách ra làm việc của mình.
Hứa Thanh Khê ngay lập tức gọi điện cho Thiều Khánh Vy để hỏi thăm.
“Quần áo đã được thu hồi hết chưa, bên bộ phận thu mua có kiểm tra ra vấn đề gì không?”
“Dạ… quần áo vừa được lấy về, vẫn chưa kịp mang đến cho bộ phận thu mua ạ.”
Thiều Khánh Vy trả lời cẩn thận.
Hứa Thanh Khê nhíu mày: “Sao lại chậm chạp như vậy?”
Thiều Khánh Vy đang định trả lời, nhưng lại bị Hứa Thanh Khê cắt ngang.
“Bỏ đi, em đi thông báo cho bộ phận thu mua, báo cho người phụ trách của họ đến xưởng nhuộm vải cùng tôi.”
Đã không còn thời gian kiểm tra, cô dự định để giảm bớt một chút rắc rối không cần thiết, nên trực tiếp cầm đi đến nhà máy nhuộm vải.
Như vậy đến lúc đó dù có xảy ra vấn đề gì cũng có thể trực tiếp giải quyết.
“Vâng, em đi ngay.”
Thiều Khánh Vy quay người rời đi.
Một lúc sau, người phụ trách bộ phận thu mua đã đến gặp cô.
“Trưởng phòng, làm phiền anh đi theo tôi một chuyến.”
Hứa Thanh Khê cũng nhìn mọi người, gật đầu chào hỏi theo lễ phép.
Người phụ trách cũng không từ chối, dù sao chuyện này cũng liên quan đến anh ta.
Anh ta và trợ lý của mình thu dọn số vải dệt còn lại cùng đi theo Hứa Thanh Khê đến nhà máy nhuộm vải.
Người của nhà máy nhuộm vải bên này nhận được thông báo từ trước đã đứng ở cửa đợi sẵn.
“Cô chủ.”
Giám đốc xưởng nhìn thấy Hứa Thanh Khê, tươi cười nịnh nọt tiến lên chào hỏi.
Hứa Thanh Khê nghiêm mặt, thấp giọng nói: “Tôi sẽ không nói nhiều, ông cũng biết mục đích hôm nay chúng tôi đến đây, mau đưa tôi đi kiểm tra chất lượng của màu nhuộm.”
Giám đốc xưởng thấy thế vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán, liên lục nói mang người đi kiểm tra chất lượng màu nhuộm.
Đây là bộ phận không thể thiết của mỗi xưởng dệt, bọn họ có hẳn một bộ dụng cụ chuyên dụng để kiểm tra việc này.
Sau khi đến phòng kiểu tra chất lượng, Hứa Thanh Khê yêu cầu người phụ trách trưởng đưa vải dệt cho nhân viên nhà máy để kiểm tra.
“Cô chủ, việc kiểm tra này sẽ mất một khoảng thời gian, không bằng đến văn phòng của tôi ngồi nghỉ một chút.”
Giám đốc nhà máy nhìn mọi người đang đứng, cười gượng mời.
“Ông cảm thấy hiện tại tôi có tâm trạng uống trà sao?”
Hứa Thanh Khê lạnh lùng liếc nhìn ông ta, nói xong cũng không để ý đến ông ta nữa, chuyên chú nhìn chằm chằm vào nhân viên nhà máy đang kiểm tra vải trong kia.
Hai giờ sau, cuối cùng cũng có báo cáo kiểm tra kết quả.
“Giám đốc, đã tra ra được vấn đề, trong vải dệt có chứa liều lượng lớn chất formaldehyde, chất này gây kích ứng cho làn da, còn có hàm lượng thuốc nhuộm azo quá cao vượt ngưỡng cho phép.”
Nhân viên xưởng nhuộm báo cáo các kết quả kiểm tra.
Nghe báo cáo xong, sắc mặt Hứa Thanh Khê trầm xuống thậm chí còn trở nên trắng bệnh.
Những người khác có thể không nhận thức được sự nguy hiểm của việc vượt quá tiêu chuẩn này, nhưng là một nhà thiết kế, làm sao cô có thể không biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Chưa cần nói đến formaldehyde, chỉ riêng việc thuốc nhuộm azo thôi cũng đã đủ gây phiền phức cho bọn họ rồi.
Thứ này sau khi phân hủy khử có thể sản sinh ra hơn hai mươi loại amin thơm, trải qua quá trình hoạt hóa, các amin này có thể làm thay đổi cấu trúc của DNA kết quả sẽ dẫn đến bệnh ung thư, nghiêm trọng hơn sẽ gây ra các tác dụng phụ lên bệnh hiện có trên cơ thể!
Cô không hề nghĩ tới Hứa Thanh Tuệ chỉ vì lợi ích mà không từ thủ đoạn ép cô đến tình huống này!
Mà vị trưởng phòng bộ phận thu mua đứng bên cạnh cô cũng mang vẻ mặt sợ hãi.
“Sao có thể như vậy?”
Hứa Thanh Khê nhìn tình hình, chẳng còn chuyện gì là chưa thông suốt, chỉ sợ đây chính là tác phẩm do người cha tốt bụng của cô bỏ tiền ra thuê những người này.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng cô lại trào lên ngọn lửa tức giận.
Tuy rằng chuyện này không liên quan đến cô nhiều lắm, nhưng rốt cuộc cô cũng đã sử dụng vải dệt của nhà mình, bây giờ xảy ra chuyện như vậy cô hoàn toàn không biết nên đối mặt như thế nào với Quân Nhật Đình.
Cô càng nghĩ càng giận, cuối cùng không kìm chế được liền tìm cớ chạy ra bên ngoài tìm Hứa Thanh Tuệ nói chuyện phải trái.