Bà Kim Hồng nói xong thì còn cảm thấy tiếc hận.
"Nếu thông gia với nhà họ Lê thì bây giờ nhà họ Quân đã nâng cao được một bước từ lâu rồi."
Quân Thanh nghe bà ta nói vậy thì còn đồng ý gật đầu.
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì mặt mũi tràn đầy phức tạp, trong lòng có phần khó chịu.
Quân Nhật Đình cũng không thoải mái nhíu mày lại.
Đang lúc anh định nói gì đó thì ông cụ Quân ngồi ở chủ vị nổi giận.
"Cái gì gọi là cưới con nhóc nhà họ Lê thì tốt, nhà họ Quân chúng ta làm giàu phải dựa vào phụ nữ hay sao?"
Ông ấy nghiêm nghị chất vấn bà Kim Hồng.
Bà Kim Hồng đột nhiên bị răn dạy thì giật thót.
Bà ta nhếch miệng, cuối cùng không dám phản bác lại.
Lúc này ông cụ Quân mới hài lòng hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này cũng không thể trách Thanh Tuệ được, muốn trách thì phải trách người làm trưởng bối như chúng ta không biết nhìn người, hơn nữa, Lê Ngọc Mỹ đó cũng không phải là thứ tốt lành gì, còn bị vẻ ngoài của nó lừa gạt.”
Bà Kim Hồng bị nói đến không thể phản bác, một hơi kẹt ở trong lòng, tức tới tim gan bà ta cũng đau.
Quân Thanh thấy thế thì trong lòng biết bố mình vẫn thiên vị Hứa Thanh Tuệ, nếu lại tiếp tục đề tài này thì sẽ chỉ làm hai vợ chồng bọn họ xa cách với con trai, lại làm cho ông cụ không vui nên đành nói qua chuyện khác.
"Bố, chuyện này là chúng con nhất thời nghĩ không thông, cho dù như thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ chuyện chúng ta cần làm là dùng tổn thất nhỏ nhất để cứu vãn tình thế.”
Ông cụ Quân nghe vậy mới không còn nhìn chằm chằm vào bà Kim Hồng nữa.
"Nhật Đình, cháu có ý kiến gì về chuyện nhà họ Lê liên kết với nhà họ Thẩm không?”
Quân Nhật Đình thấy chủ đề đổi về chuyện chính thì cũng không kéo dài nữa, bày tỏ quan điểm của mình.
"Trước đó cháu vẫn luôn nể mặt giao tình hai nhà mà nhường nhịn nhà họ Lê bọn họ ở mọi mặt, nhưng bây giờ hai nhà vạch mặt, nhà họ Lê còn không chịu buông tha thì đương nhiên là không cần phải lo lắng nhiều như vậy nữa, ông nội, cháu dự định toàn lực ra tay với nhà họ Lê.”
Ông cụ Quân nhíu mày, tựa như đang tự hỏi xem chuyện này ổn không.
Bà Kim Hồng nghe nói như vậy thì không đồng ý.
Dù sao bây giờ nhà họ Lê liên thủ với nhà họ Thẩm, nhà họ Quân bọn họ muốn phản kích thì chính là một chọi hai, nếu là có thể thắng thì tốt, nếu là có gì ngoài ý muốn thì sẽ khiến cho nhà họ Quân rung chuyển không nhỏ.
Ngay khi bà ta định mở miệng phản bác thì bị Quân Thanh vội vàng kéo một cái.
"Làm gì?"
Bà Kim Hồng bất mãn nhìn ông chằm chằm, nhỏ giọng chất vấn.
Quân Thanh lắc đầu với bà ta, ra hiệu bà ta nhìn về phía ông cụ Quân.
Chỉ thấy tựa hồ ông cụ Quân đã quyết đoán gì đó, ánh mắt lấp lánh dò hỏi: "Cháu muốn toàn lực xuất kích, có kế hoạch gì không? Có mấy phần nắm chắc?"
Quân Nhật Đình nghe vậy thì đoán được ông cụ Quân ủng hộ anh, nói sơ về kế hoạch anh mới nghĩ ra được.
"Là có một ý tưởng, nếu là thuận lợi thực hành thì có bảy phần trở lên."
Ông cụ Quân nghe là có bảy phần nắm chắc thì tạm thời dằn lòng do dự xuống.
"Vậy thì làm theo ý cháu đi, không cần cố kỵ nữa!”
Quân Nhật Đình gật đầu: "Cháu biết rồi."
Sau đó một già một trẻ nói không ít chuyện công ty, sau đó mới kết thúc bữa cơm tối.
Hứa Thanh Khê đi theo Quân Nhật Đình trở về, suốt đường trầm mặc khiến Quân Nhật Đình hơi không quen.
"Em đang suy nghĩ gì đó?"
Quân Nhật Đình nghiêng đầu hỏi thăm.
Hứa Thanh Khê ngẩng đầu nhìn anh, mím môi nói: "Em đang nghĩ, em có thể giúp gì không?”
Quân Nhật Đình nghe vậy thì biết được trong lòng Hứa Thanh Khê vẫn cảm thấy áy náy, nắm tay cô cười nói: "Em có thể làm rất nhiều chuyện, tỉ như có thể nhiều giúp anh thiết kế chút bản thảo, khiến cho công ty đạt được nhiều danh tiếng hơn."
Hứa Thanh Khê nghĩ nghĩ, tựa hồ đây là chuyện cô am hiểu nhất, không chút suy nghĩ gật đầu.
"Được."
Cô nói xong, có chút không kịp chờ đợi muốn về sớm một chút.
Quân Nhật Đình hiểu được tâm tư của cô, nắm chặt tay của cô: "Không vội, lúc này mới vừa mới dùng cơm xong, chúng ta đi vườn hoa dạo một chút, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận bịu, đã lâu không có đi tản bộ với em.”
Dứt lời, anh không để ý Hứa Thanh Khê có đồng ý hay không, nắm tay Hứa Thanh Khê đi tới vườn hoa.
Mà Hứa Thanh Khê cũng không từ chối lời mời này.
Dưới ánh trăng, bóng lưng của hai người nhìn hết sức ấm áp, đương nhiên bầu không khí cũng không tệ.
Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê đi một vòng, hai người trò chuyện một hồi, chút không vui trong lòng Hứa Thanh Khê cũng giảm bớt.
Nhưng lại không biết nhất cử nhất động của bọn họ đều bị Mạc Ly ở trong nhà nhìn thấy hết.
Cô ta không hiểu, sao xảy ra nhiều chuyện như vậy mà cậu chủ cô ta vẫn giữ vẻ mặt ôn hoà với Hứa Thanh Tuệ.
Phải biết những chuyện này đều là do người phụ nữ này mà ra.
Đồng thời, trong lòng cô ta cũng xem thường Lê Ngọc Mỹ không thôi.
Còn tưởng rằng cô ta thông minh cỡ nào, kết quả cũng chỉ thường thôi, người phụ nữ đó vẫn không thể bắt được Hứa Thanh Tuệ, uổng cho nhiều cơ hội như vậy.
Xem ra sau này chỉ cô ta chỉ đành tự tay xử lý tiện nhân Hứa Thanh Tuệ đó.
Hứa Thanh Khê cũng không biết mấy chuyện này.
Cô đi theo Quân Nhật Đình trượt cầu trượt một lúc thì về nhà, mỗi người công việc lu bù lên.
Sau đó hai ngày, bởi vì có ông cụ Quân ủng hộ nên Quân Nhật Đình bắt đầu áp dụng kế hoạch của anh.
"Hà Văn Tuấn, cậu đi điều tra công ty nước ngoài này.
Hôm nay, Quân Nhật Đình đi công ty gọi Hà Văn Tuấn đến dặn dò.
Hà Văn Tuấn liếc nhìn tư liệu trên bàn, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Tổng giám đốc, anh muốn thua mua công ty này?”
Quân Nhật Đình gật đầu: "Bây giờ Tập đoàn Quân Thị bị nhà họ Lê và nhà họ Thẩm liên hợp chèn ép, muốn phá cục này, ngoại trừ nhờ người ngoài thì chỉ còn cách làm cho bản thân mạnh lên.”
Hà Văn Tuấn gật đầu hiểu rõ, cậu ta hiểu rõ Tổng giám đốc nhà mình.
Nhờ vào người ngoài giúp đỡ không phải là phong cách của Tổng giám đốc nhà cậu ta, lớn mạnh bên trong nghịch cảnh mới thích hợp Tổng giám đốc nhà cậu ta.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ dùng thời gian nhanh nhất phân tích ra giá trị của công ty này."
Cậu ta nói xong thì cầm tư liệu đi ra ngoài.
...
Cùng lúc đó, tập đoàn Lê Thị.
Lê Ngọc Mỹ ngồi trên ghế làm việc nghe trợ lý báo cáo.
"Cậu nói mấy ngày gần đây Tập đoàn Quân Thị không có động tĩnh gì cả?”
Cô ta nhướng mắt khó hiểu nhìn trợ thủ.
"Đại tiểu thư, đúng là như vậy, không chỉ có Tập đoàn Quân Thị không có động tĩnh, ngay cả nhà họ Quân cũng hết sức bình tĩnh.”
Lê Ngọc Mỹ nghe xong thì cảm thấy không thể.
Đang lúc cô ta muốn vặn hỏi thêm thì cửa văn phòng bị gõ vang, chỉ thấy thư ký dẫn Thẩm Dự Khanh đi vào.
"Đang bận?"
Thẩm Dự Khanh không chút khách khí, đi thẳng tới bên cạnh Lê Ngọc Mỹ, hỏi.
Lê Ngọc Mỹ liếc nhìn anh ta một cái, vẫy tay ra hiệu cho thư ký và trợ lý đi ra ngoài.
"Sao anh lại tới đây?"
Thẩm Dự Khanh nhíu mày: "Bây giờ em là vợ chưa cưới của anh, anh tới thăm em một chút cũng không được sao?”
Lê Ngọc Mỹ nhíu mày, không cách nào phản bác, chỉ đành lạnh nhạt gật đầu: “Đương nhiên là có thể.”
Thẩm Dự Khanh nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô ta, trong mắt lóe lên vẻ không hài lòng nhưng lại bị anh ta nhanh chóng che giấu.
"Đúng rồi, lần này tới là có một tin tức phải nói cho em.”
Lê Ngọc Mỹ vẫn giữ vẻ mặt đó, hỏi: “Chuyện gì?”
"Vừa nhận được tin tức, hai ngày nay Quân Nhật Đình tự mình cho người tiếp cận một công ty nước ngoài tên, mục đích cũng hết sức rõ ràng, đó là muốn thu mua công ty đó. Anh đoán, có phải là muốn dùng công ty đó để chống cự sức ép của hai nhà chúng ta hay không?"