Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả nhà họ Lâm cùng Lâm Gia Nghi đều biết được rằng ở bệnh viện có cả đám người đang nhìn chằm chằm cô ta, thấy thời gian có kết quả càng ngày càng gần, cô ta càng ngày càng sốt sắng lên.



"Bố, rốt cuộc là chúng ta có thể mua chuộc được bác sĩ trong bệnh viện đó không thế?"



Cô ta đến thư phòng của bố, sốt sắng hỏi.



"Bây giờ khắp bệnh viện đâu đâu cũng có người nhà họ Quân với cả người của anh Nhật Đình, chúng ta phải làm sao mới không để lộ sơ hở đây?"



Bố Lâm Gia Nghi nghe xong những lời cô ta nói, sắc mặt cũng trầm đi.



Đương nhiên ông biết tình hình ở bệnh viện rồi, cũng hiểu rõ tính gay gắt của chuyện này.



Nhưng mà ông cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị gì.



Ông nghĩ đến đây, nét toan tính loé qua đáy mắt.



"Gia Nghi, không cần lo lắng đâu, cho dù họ có nhìn chằm chằm thì chúng ta cũng không hẳn là không có cách."



Lâm Gia Nghi nhìn dáng vẻ đã có dự tính trước của bố thì mới bình tĩnh hơn được đôi chút.



"Bố, bố có cách gì sao?"



Cô ta không kiềm được hiếu kỳ hỏi.



Bố Lâm nheo mắt cười lạnh: "Con còn nhớ người bạn học cũ của bố không?"



Lâm Gia Nghi ngơ người một lúc, phản ứng lại kịp rồi hứng khởi đáp: "Ý bố là vị trở thành chuyên gia quyền uy trong giới ý học, chú Trương Hoành đó sao?"



Bố Lâm thận trọng gật đầu.



"Không sao, nghe nói mấy hôm nữa ông ấy đúng lúc phải đến bệnh viện tiến hành hội chẩn tại chỗ, mà người phụ trách kiểm tra ADN cho con vừa hay lại là học trò của ông ấy."



Lâm Gia Nghi nghe vậy, trong lòng đã thầm đoán được ý định của bố.



Nhưng cô ta không nói ra, mà lại hứng khởi nhìn về phía bố, đợi ông tự mở lời.



"Yên tâm, bố đã nói trước với chú Hoành của con rồi, đến lúc đó báo cáo kiểm tra sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì đâu."



Bố Lâm Gia Nghi đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng cô ta, nói thẳng kế hoạch phía sau cho cô ta nghe.



Lâm Gia Nghi nghe vậy, nỗi lo lắng trong lòng được buông lỏng trong tức khắc.



"Bố, bố thật tốt."



Cô ta ôm lấy cánh tay bố mình làm nũng, ánh mắt lộ vẻ khí thế đắc thắng.



Ngay lúc này, tập đoàn nhà họ Quân.



Quân Nhật Đình biết được những động tĩnh ngoài bệnh viện, gọi Hà Văn Tuấn đến trầm giọng hỏi.



"Hai ngày này cậu đi giám sát chặt chẽ phía bệnh viện, đừng để ai động tay động chân."



Anh nói đến đây, nguy hiểm mà híp mắt lại: "Đặc biệt là vị bác sĩ kia, không thể cho người khác có cơ hội được!"



Hà Văn Tuấn gật đầu, nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt."



Nói xong, anh lập tức quay người rời khỏi đó.



Mà ngay đúng lúc họ hành động, nhà họ Quân, dì Ba cũng đang hỏi bà Quân.



"Bà chủ, xem ra thì kết quả sắp có rồi đấy, chúng ta có cần phải…"



Bà không hề nói hết câu nhưng bà biết chắc chắn rằng bà chủ có thể hiểu được ý bà.



Mà sự thật cũng thế.



Bà Quân nghe câu cắt nửa của bà ấy cũng biết ý bà nói gì.



Bà trầm mắt không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới lạnh tủ đáp: "Bà bảo mấy người kia nghiêm túc giám sát cho tôi là được, không ai được động tay động chân."



Dì Ba tuy không hiểu tại sao bà chủ là dặn dò như vậy, nhưng vẫn làm theo ý của bà.



Hai ngày tiếp theo đây phải trải qua trong sự hình thành của một động hướng mới.



Mà hôm nay cuối cùng cũng đến ngày Trương Hoành đích thân đến bệnh viện.



Bệnh viện rất coi trọng việc hội chẩn tại chỗ này, viện trưởng đích thân đưa người đến đón tiếp, do bác sĩ kiểm tra là học trò ông nên được viện trưởng sắp xếp cho làm trợ thủ của Trương Hoành.



Ban đầu tất cả những người để ý đến bệnh viện đều chú ý hai người này.



Nhưng họ rất nhanh phát hiện hai người này chỉ đơn giản là quan hệ thầy trò, nội dung nói chuyện cũng chỉ liên quan đến bệnh án, dần dần mất đi sự chú ý đối với họ. ngôn tình ngược



Mà lại không biết được rằng, ngay sau khi họ thu hồi tầm mắt, Trương Hoành đã để ý, đáy mắt lóe lên nụ cười khinh thường, gọi bác sĩ đến phòng làm việc tạm thời của ông.



"Thầy ơi, sao thế ạ?"



Sau khi bác sĩ vào trong thì nghi ngờ hỏi.



Trương Hoành thấy vậy, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề nói ra yêu cầu của ông.



"Thầy nghe nói con có nhận một đơn kiểm tra DNA, thầy muốn đổi kết quả kiểm tra, con có hiểu ý thầy không?"



Con ngươi ông trầm trầm nhìn bác sĩ.



Bác sĩ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Trương Hoành lúng túng chỉ động đậy cánh môi.



Nhưng chưa đợi anh mở miệng thì đã nghe thấy lời uy hiếp của Trương Hoành.



"Thầy nhớ là cuối năm con phải tham gia bình chọn mười gương mặt gương mẫu, chắc là khi đó chức vị của con cũng chỉ tăng lên được một chút."



Bác sĩ nghe thấy những lời này, những lời đã đến cửa miệng không hiểu sao lại không cách nào nói ra được.



Anh nhìn gương mặt trầm lạnh của Trương Hoành, trong lòng biết anh không có lựa chọn khác trong chuyện này.



"Con hiểu rồi."



Cuối cùng, giữa đạo đức và hiện thực, anh lựa chọn hiện thực.



Trương Hoành vô cùng hài lòng với sự lựa chọn của anh, sau khi dặn dò một phen, thì bảo bác sĩ lui ra ngoài.



Chiều hôm đó, đã có kết quả ADN.



Bác sĩ đưa ngay kết quả đến phòng làm việc.



Anh nhìn báo cáo kết quả, đáy mắt lóe lên vẻ nghi ngờ



Cộng với việc hôm đó nghe thấy lời nói của gia đình nhà kia, anh cũng gần như hiểu được tại sao thầy muốn anh thay đổi kết quả báo cáo.



Nghĩ đến đây, đáy mắt nhìn báo cáo của anh chứa đầy phức tạp.



Cũng không biết có phải do lần đầu tiên làm chuyện trái với đạo đức nghề nghiệp hay không mà lúc thay đổi kết quả báo cáo, tay không ngừng run, mấy lần đều không thể báo cáo giả vào túi văn kiện.



Vài phút trôi qua, anh mới làm xong mọi thứ, nhưng lại không biết rằng hành động của anh đều đã bị ý tá bên ngoài trông thấy cả rồi.



Cô đợi bác sĩ đặt báo cáo vào, lại đợi thêm một lát.



Mới hạ tầm mắt xuống gõ cửa bước vào.



"Bác sĩ, vừa mới có bệnh nhân mới đến, cần anh phải tự mình đến kiểm tra."



"Được, tôi biết rồi."



Bác sĩ nghe vậy thì không nghĩ thêm gì nhiều, đứng dậy thẳng rồi rời khỏi.



Sau khi đợi anh đi thì y tá liền lập tức đến bên bàn làm việc của anh, lấy báo cáo bị đổi kia đổi lại lần nữa, rồi lại sắp xếp lại tất cả trợ về trạng thái cũ, không vội không loạn mà rời khỏi phòng làm việc.



Mà báo cáo được đổi lại như cũ lúc chiều bốn giờ được đưa đến nhà họ Quân.



Lúc này tất cả mọi người đều tụ tập ở trên nhà họ Quân.



Ông cụ Quân sắc mặt nghiêm nghị ngồi ở phía trên, bên tay trái của ông là bố Quân Thanh, bên tay phải là Quân Nhật Đình.



Còn về người nhà họ Lâm thì ngồi đối diện họ.



Lâm Gia Nghi ngồi bên cạnh bố mẹ, vì đã biết được sắp xếp của bố, cô ta không hề căng thẳng, ngược lại đáy mắt lóe lên vẻ vui mừng cùng với ý đắc thắng khó che dấu.



Chỉ cần công bố kết quả thì anh Nhật Đình nhất định phải cưới cô là cái chắc.



Còn về Hứa Thanh Tuệ, cô ta cũng tuyệt đối không bỏ qua, nhất định phải khiến cô ta muốn sống không được muốn chết không xong!



Hứa Thanh Khê không biết Lâm Gia Nghi đang ảo tưởng nghĩ tới chuyện nếu có thể gả vào nhà họ Quân sẽ xử lý cô như thế nào.



Cô biết hôm nay là ngày công bố kết quả, nhưng vì chuyện công ty mà cô không có cách nào về được.



Cũng vì thế mà cô vốn chẳng hề có tâm trạng làm việc, trong lòng chỉ nghĩ đến kết quả báo cáo thôi.



Đừng nhìn trước đây cô biểu hiện bình tĩnh như thế, yên tâm, nhưng lúc thật sự trông thấy kết quả cô lại bắt đầu lo lắng.



Dù sao thủ đoạn của bà Quân và Lâm Cảnh Nghi cô cũng từng được trông thấy rồi.



Cô nghĩ đến đây, không yên mà bước đến cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nét mặt căng thẳng chờ họ thông báo kết quả.



Nói ra thì chuyện này chẳng có gì đáng để cô phải quan tâm cả.



Không nói đến việc cô không phải Hứa Thanh Tuệ thật sự, mà Hứa Khải Minh cũng tuyệt đối không bỏ qua cây đại thụ lớn là nhà họ Quân được, khiến cho tương lai tươi đẹp của Hứa Thanh Tuệ bị hủy hoại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK