Vẫn là câu nói kia, mặc kệ tương lai như thế nào, quý trọng hiện tại, tương lai mới không hối hận.
"Ừm, em không tức giận, nhưng sau này anh đều phải uống một chén canh bổ giống như em."
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, cô được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tất nhiên Quân Nhật Đình đồng ý.
Thái độ cưng chiều kia hết sức rõ ràng.
Cũng đâm vào lòng những người khác thật sâu.
Dù Quý Ức đã có chuẩn bị, nhưng nhìn thấy Quân Nhật Đình tỏ vẻ dịu dàng trước mặt Hứa Thanh Khê mà cô ta chưa từng thấy, trong lòng cô ta lại ghen ghét đến phát cuồng.
Mạc Ly đã sớm tập mãi thành thói quen, ánh mắt lạnh lùng của cô ta chuyển hướng sang Quý Ức. Cô ta đánh giá Quý Ức và Hứa Thanh Khê, trong mắt đầy u ám sâu không lường được.
"Nhật Đình, thấy tình cảm giữa cậu và cô Thanh Tuệ tốt như vậy, thật sự là khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ."
Quý Ức không nhìn nổi bọn họ ngọt ngào nữa, cô ta lên tiếng cắt đứt bầu không khí ngọt ngào xung quanh hai người.
Hứa Thanh Khê híp mắt, cô không rõ Quý Ức nói lời này có ý gì, nhưng cô thấy người đàn ông bên cạnh đã bắt đầu trò chuyện với những người khác.
Cô nhìn Quân Nhật Đình không nhịn được bật cười, nhưng cũng không nói gì mà giúp đỡ anh chia thức ăn.
Một bữa cơm, trên bàn cơm chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của Quý Ức và Quân Nhật Đình.
Quý Ức tự cho là mình đã chiếm được sự chú ý của Quân Nhật Đình, cô ta đắc ý nhìn sang Hứa Thanh Khê.
Cô ta lại phát hiện Hứa Thanh Khê không hề để ý.
Hóa ra mặc dù Quân Nhật Đình nói chuyện với mình, nhưng anh không hề dừng lại chuyện chăm sóc Hứa Thanh Khê.
Thấy Hứa Thanh Khê chỉ lo cho chia thức ăn cho anh, bản thân thỉnh thoảng gắp một số món, anh căn dặn Hứa Thanh Khê ăn cơm thật ngon.
Chỉ một thoáng, mọi đắc ý đã biến thành khó xử.
Nhưng Quý Ức... cũng không thể nói gì hơn.
Sau khi ăn cơm xong, cô ta không nói rời đi nữa, ngược lại mượn chuyện xử lý công việc ở lại phòng khách với Hứa Thanh Khê.
Quân Nhật Đình thấy bọn họ làm việc, anh cũng không muốn quấy rầy nên đi lên phòng sách.
Đối với chuyện này, Quý Ức rất phiền muộn.
Cô ta ở lại là muốn tiếp xúc nhiều hơn với Quân Nhật Đình, nhưng người này đi lên phòng sách, ngay cả gặp cô ta cũng không gặp được thì còn có thể làm gì?
Hứa Thanh Khê không nhận ra cô ta đang không tập trung, cô chỉ vào một vấn đề trên bản thảo rồi nghiêng đầu nói tỉ mỉ với cô ta. Cuối cùng cô hỏi thăm nhưng hồi lâu không có được câu trả lời.
"Giám đốc điều hành Ức, nếu cô mệt thì hôm nay chỉ tới đây thôi. Tôi nghĩ trong thời gian ngắn khách hàng cũng sẽ không hối thúc bản thiết kế này." Cô phát hiện Quý Ức đang ngây người mới đẩy cô ta rồi nói khẽ.
Quý Ức hoàn hồn, ánh mắt lóe lên vẻ không thích nhưng trên mặt cũng không lộ ra, cô ta cười nói: "Không sao, thiết kế làm xong sớm một chút càng tốt, chúng ta cũng yên tâm hơn."
Cô ta nói xong, hình như nghĩ tới điều gì, đôi mắt đẹp xoay chuyển: "Nhưng thật sự tôi có chút buồn ngủ, không biết ở chỗ cô Thanh Tuệ có cà phê xay không, cô có thể cho tôi một ly chứ?"
Hứa Thanh Khê ngạc nhiên nhìn cô ta, cô nghĩ đến bộ dáng chăm chỉ làm việc của cô ta vào buổi sáng, ngược lại có chút khâm phục thái độ làm việc của cô ta.
"Cà phê thì có, nhưng muốn xay ra sẽ tốn một ít thời gian." Cô điều chỉnh thái độ đáp lại nói.
"Không sao cả, phiền cô Thanh Tuệ rồi." Quý Ức mỉm cười nhìn Hứa Thanh Khê, trong mắt đầy ánh sáng tính toán.
Chẳng phải tốn thời gian sẽ càng tốt hơn, thế này cô ta có thể lấy cớ đi tìm Quân Nhật Đình.
Hứa Thanh Tuệ không nhận ra ý định của cô ta, cô gật đầu đi vào phòng bếp.
Quý Ức nhìn thấy cô biến mất trong hành lang, mấy phút sau cô ta mới làm bộ đứng lên đi lại quan sát xung quanh.
Cô ta còn tưởng rằng Quân Nhật Đình đang ở phòng sách lầu hai, trong lúc vô tình cô lại phát hiện người này đang uống rượu trong vườn.
Thật sự là trời cũng giúp cô ta.
Quý Ức nhìn thấy bóng dáng cao ngất kia, âm thầm mừng rỡ.
"Nhật Đình, sao cậu lại ngồi đây uống rượu một mình thế?" Cô ta đi tới đứng ở bên cạnh Quân Nhật Đình, thuận theo ánh mắt của anh ngắm nhìn cả vườn hoa.
"Tôi cảm thấy mấy năm không quay lại đây, nhà cậu thay đổi rất lớn, trước kia bên sân này vẫn chưa có, vườn hoa cũng bị ngăn cách."
Cô ta cố ý nói chuyện trước kia để Quân Nhật Đình có thể giảm bớt một chút lạnh lùng.
Quân Nhật Đình có ấn tượng bản thân cũng không tệ đối với đàn chị từng giúp đỡ mình này, anh hớp một ngụm rượu cười nói: "Bên phòng tân hôn này là lúc tôi kết hôn, người nhà cố ý xây dựng."
Quý Ức nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ: "Hóa ra là như vậy."
Cô ta ngượng ngùng không biết nên nói tiếp như thế nào, sau đó cô ta nhìn thấy ly rượu trên tay Quân Nhật Đình, nhíu mày nói: "Cậu uống rượu một mình không cảm thấy không thú vị sao?"
Quân Nhật Đình nhìn ra ý của cô ta, anh cũng không từ chối yêu cầu mà lấy một cái ly từ trong tủ ra nói: "Rảnh rỗi thế à, hai người đã làm xong việc chưa?"
Nhìn như anh đang nói chuyện phiếm, thật ra là anh muốn biết Quý Ức làm xong chưa, có phải Hứa Thanh Khê cũng được nghỉ ngơi rồi.
"Cô Thanh Tuệ đi pha cà phê rồi, nhất thời tôi không có việc gì còn định nhìn xung quanh, không nghĩ tới nhìn thấy một mình cậu uống rượu ở đây. Sao thế, cảm thấy tôi quấy rầy đến cậu à?" Làm sao Quý Ức không nghe ra lời hỏi thăm trong câu nói của anh, cô ta nhíu mày đáp lại.
"Sao thế được." Quân Nhật Đình mỉm cười phủ nhận, Quý Ức cũng khó nói tiếp.
Cô ta trò chuyện câu được câu không với Quân Nhật Đình, cho đến khi nghe thấy tiếng động đằng sau mới xoay người làm hành động nâng ly lên với Quân Nhật Đình.
"Nào, trước đó ở nước ngoài, tôi vẫn còn chưa cảm ơn cậu đàng hoàng. Nếu không phải cậu kịp thời xuất hiện giúp tôi, chỉ sợ tôi đã không có thành tựu hiện tại."
Quân Nhật Đình run lên nhớ lại, anh chợt nhớ tới đây là một chuyện trước đây rất lâu của Quý Ức.
Lúc đó đàn chị bị hai tên lưu manh bám lấy, tình huống lúc đó rất nguy hiểm, nếu không phải anh ra mặt kịp thời, có thể việc học của đàn chị sẽ bị gián đoạn.
"Không có gì, tiện tay mà thôi, đàn chị không cần lo lắng."
Quý Ức nghe thấy Quân Nhật Đình nói nhẹ nhàng như thế, trong mắt cô ta đầy thất vọng.
Cô ta nhìn ra được chuyện này đối với Quân Nhật Đình mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với cô ta lại không phải.
Nếu không cô ta sẽ không nhớ nhung đến hiện tại.
"Bất kể nói thế nào, cảm ơn vẫn phải có. Ngày khác hi vọng đàn em có thể cho tôi một cơ hội cảm ơn đàng hoàng." Cô ta nói xong đã uống cạn ly rượu trong tay.
Quân Nhật Đình có chút không biết phải làm sao, anh ta nhìn ra được Quý Ức rất kiên trì, cuối cùng dứt khoát đồng ý.
Hứa Thanh Khê không nghĩ tới hai người lại có chuyện này, cô cũng không trách được tại sao Quý Ức sẽ nhớ mãi không quên Quân Nhật Đình.
Anh hùng cứu mỹ nhân, không phải ước mơ khi còn trẻ à.
Cô đè xuống sự không thoải mái trong lòng mà đi ra từ cổng vòm.
"Cô Ức, cà phê đã nấu xong, cô còn muốn uống không?" Quân Nhật Đình nghe vậy khẽ nhíu mày lại.
Vừa rồi Quý Ức nói pha cà phê anh không hề nghĩ nhiều, anh còn tưởng rằng là Thanh Tuệ mệt mỏi muốn pha, nhưng bây giờ nghe Thanh Tuệ nói lại không phải như vậy.
Tất nhiên Quý Ức cũng nhìn ra, cô ta âm thầm trừng mắt nhìn Hứa Thanh Khê.
Cũng không biết có phải người phụ nữ này đang cố ý nói ra như vậy không.
Mặc dù cô ta cố ý đẩy người đi pha cà phê, nhưng tùy tiện nói ra như vậy, không phải là đang nói xấu mình trước mặt Quân Nhật Đình sao?
Nhưng cô ta không biết khi Hứa Thanh Khê nói lời này cô vốn không suy nghĩ nhiều.
Cô nhìn thấy Quý Ức uống rượu rồi lại uống cà phê sợ không ổn nên mới hỏi như vậy.
"Cô Thanh Tuệ, thật ngại quá, vừa rồi nhìn thấy đàn em uống rượu, tôi không nhịn được có uống một chút, tôi không thể uống cà phê nữa."
Cô ta nói xong đặt ly rượu xuống giả bộ như đang xem thời gian: "Không nghĩ tới sắp mười giờ rồi, đàn em không ngại đưa tôi về một đoạn chứ?"