Cô do dự nhìn ông vì cô vẫn chưa thể hiểu ý của ông là gì. Có phải ông muốn hỏi tội cô không?
Cô suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu nói: “Cháu xin lỗi, không ngờ có chút chuyện nhỏ lại làm phiền ông nội.”
Ông cụ cau mày, đương nhiên là không vừa ý nói:
“Đây có thể là chuyện nhỏ sao? Đây là chuyện quan trọng với ông, với nhà chính.”
Hứa Thanh Khê mím môi im lặng, không biết phải nói gì. Ông cụ nhìn cô, như thể cũng không hiểu ý tứ của nàng rồi thở dài.
Ông cụ vỗ vỗ bàn tay của mình lên bàn, thuyết phục: “Cháu dâu, cháu đừng nghĩ lung tung, ông không trách cứ cháu vô nghĩa.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy lời đó chợt thấy sửng sốt, ngạc nhiên nhìn ông cụ với ánh mắt khó hiểu.
Ông già cười nói: “Cháu dâu, ông thật không biết nên nói gì. Chính ông rõ ràng là người có lỗi. Tại sao cháu lại xin lỗi ông?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy mở miệng định nói gì đó, còn chưa kịp nói ra thì đã bị ông cụ xua tay ngăn lại:
“Để ông nói xong trước đã. Chuyện này, ông biết cháu không có lỗi. Ông gọi cháu tới, nhưng là vì sợ cháu thua thiệt, một mình cầm cự.”
Ông cụ nói xong, nhìn Hứa Thanh Khê bằng vẻ mặt buồn rầu.
Hứa Thanh Khê cảm thấy ấm áp, nở một nụ cười và nói: “Ông đừng lo lắng, cháu không sao.”
Nói xong, cô thấy ánh mắt của ông cụ lóe lên vẻ hoài nghi, cô tiếp tục thuyết phục:
“Ông ơi, hãy tin con đi, con thực sự không cảm thấy ai có lỗi gì cả, và con tin Nhật Đình, anh ấy không phải loại người bốc đồng như vậy.”
Ông cụ sau khi nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt của cô thật sự gần gũi. Ngay sau đó, ông nghĩ đến những gì Hứa Thanh Khê vừa nói và không thể không mỉm cười.
“Thật tốt nếu hai người tin tưởng nhau.”
Ông nói xong liền nghĩ tới bà Kim Hồng, ông thở dài: “Mẹ chồng con lần này có chút phức tạp, nhưng cũng không phải không có lý.”
Hứa Thanh Khê đôi môi im lặng, cô hiểu ý của ông già, và hy vọng rằng ông sẽ không quá bận tâm.
“Mẹ chồng con luôn sống trong môi trường thượng lưu, quan niệm về phải trái của nó còn nặng hơn quan niệm của người xưa. Ông biết nó nhất thời không hồi tâm chuyển ý. Đương nhiên, sau này sẽ còn có xung đột. Mong cháu thông cảm.”
Hứa Thanh Khê nghe xong, tự nhiên hiểu được ý định của ông cụ. Ông không muốn cô ấy làm xáo trộn chuyện trong nhà.
Một cảm giác bất bình và mất mát nảy sinh trong lòng cô cùng một lúc. Cô cho rằng ông nội chính là người thấu hiểu lý lẽ nhất trong nhà họ Quân và luôn mong những điều tốt nhất cho cô.
Nhưng hiện tại, xem ra cô có tốt đến đâu cũng không thể bằng người trong nhà họ Quân, cô đã quá ngây thơ.
Trong lòng cô buồn bực nghĩ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.
“Cháu biết. Sau này cháu sẽ cố gắng tránh xung đột với mẹ chồng.”
Thấy cô tự nguyện nghe lời mình, công cụ không còn phàn nàn, trong lòng chợt cảm thấy có chút mắc nợ.
Nghĩ vậy, ông ra hiệu cho người quản gia đến và nói nhỏ vào tai anh ta vài câu. Quản gia nhận lệnh rời đi ngay
Thanh Khê nhìn ông cụ với vẻ nghi ngờ, nhưng không hỏi thêm mà khéo léo rót đầy nước trà nóng cho ông cụ.
Một lúc sau, quản gia quay lại, còn mang theo một chiếc hộp nhìn đơn giản. Ông cụ cầm lấy chiếc hộp, mở ra và đưa cho Hứa Thanh Khê.
Cô nhìn thấy một chiếc nhẫn bằng ngọc bích màu đen nằm trong hộp, kiểu dáng đơn giản và trang trọng, rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Hứa Thanh Khê nhìn chiếc nhẫn rõ ràng là dành cho đàn ông đeo, và bối rối nhìn ông cụ.
“Ông ơi, đây là gì?” Thanh Khê thắc mắc.
“Cái này cho cháu, là để bồi thường, cho nên cháu hãy nhận lấy nó.”
Ông cụ nói xong liền ra hiệu cho Hứa Thanh Khê cất nó đi. Hứa Thanh Khê không nhúc nhích, trong mắt càng hiện lên vẻ khó hiểu.
“Nhưng... ông nội, cháu không cần, cháu lấy chiếc nhẫn nam này cũng không dùng được.”
Cô đẩy chiếc nhẫn lại và từ chối. Ông cụ bật cười khi thấy phản ứng của cô.
“Ông biết đây là nhẫn nam, nhưng đừng coi thường thứ này, giá trị của nó có thể nói là lớn nhất trong những thứ mà nhà họ Quân sở hữu.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn. Ông cụ nhìn Thanh Khê, và đẩy chiếc nhẫn lại phía cô rồi nói:
“Nhưng hiện tại ông không thể nói cho cháu biết giá trị cụ thể của thứ này, nhưng cháu phải nhớ cất giấu thứ này cẩn thận, đừng để bị giật mất... nó quý giá vô cùng!”
Hứa Thanh Khê nghe những lời đó và ngạc nhiên nhìn ông cụ. Cô phần nào cảm giác được sự quý giá của chiếc nhẫn đến nỗi cô thậm chí không thể nhận nó.
“Ông ơi, cháu hiểu tâm ý của ông, nhưng ông cứ quên chuyện này đi, cháu...”
Cô chưa kịp nói xong điều mình muốn thì đã thấy ông cụ nóng nảy đưa chiếc hộp vào tay cô.
“Cháu cầm lấy rồi cất đi.” Thái độ của ông cụ dường như sẽ rất giận nếu cô không nhận nó.
Thanh Khê cảm thấy không từ chối được nữa liền nói: “Thôi, vậy tạm thời cháu sẽ giữ nó giúp ông nội.”
Hứa Thanh Khê không nói rằng cô muốn nhận chiếc nhẫn, cô chỉ nói rằng cô sẽ cất giữ nó giúp ông cụ.
Ông cụ đương nhiên cũng nghe thấy, nhưng ông không quan tâm. Dù sao đi nữa, cô có nói gì thì ông cũng sẽ không nhận lại nó.
Hứa Thanh Khê không biết ông cụ đang nghĩ gì. Cô cất chiếc nhẫn vào trong túi xách, lập tức đổi cho ông cụ một tách trà nóng. Chọn những chuyện thú vị, cô cùng ông nói chuyện một lúc.
Cũng không biết đã nói chuyện bao lâu, ông cụ cũng dần thấy mệt mỏi, Thanh Khê đỡ ông cụ trở về phòng nghỉ ngơi mới rời nhà chính.
Cũng lúc đó ở nhà họ Lâm. Bà Hương đã biết rằng Lâm Gia Nghi làm gì ở nhà của Quân Nhật Đình tối qua, vì vậy cô không thể không tức giận.
“Mẹ nghĩ con điên rồi, mất trí rồi, sao có thể làm chuyện ngược đời như vậy.”
Bà nghiến răng chờ Lâm Gia Nghi phản ứng. Nhưng cô ta im lặng.
Bà Hương càng tức giận: “Con để người trong nhà họ Quân nghĩ như thế nào, tại sao không nghĩ đến thể diện gia đình chúng ta, nếu như truyền ra ngoài, thanh danh của con sẽ thế nào? Con còn lấy chồng được sao?”
Bà vừa mắng vừa tra hỏi. Lâm Gia Nghi bĩu môi: “Có dì Hồng ở bên đó lo liệu, chuyện này nhất định sẽ không phát tán ra ngoài, cũng không ảnh hưởng đến con.”
Bà Hương gằn giọng: “Có thật là sẽ không phát tán ra ngoài không? Có nhiều người giúp việc như vậy, bà ấy có quản được không?”
Lâm Gia Nghi biết mẹ cô thật sự tức giận, cố lấy bình tĩnh nói: “Mẹ, chuyện này con không trách dì Hồng. Muốn trách thì trách Hứa Thanh Tuệ là đồ chó đẻ, lần nào cô ta cũng phá hỏng đồ tốt của con.”
Bà Hương hừ lạnh một tiếng: “Mẹ không quan tâm phải trách ai. Dù sao con cũng nên nhường Quân Nhật Đình đi. Vì con tối hôm qua đã tự dâng mình đến tận cửa nhưng rõ ràng cậu ta không yêu con chút nào.”
Nghe vậy, Lâm Gia Nghi không mất một giây suy nghĩ liền gạt đi.
“Không, Quân Nhật Đình nhất định phải là của con.”
Trong mắt Lâm Gia Nghi tràn đầy vẻ kiên định, cô ta nói tiếp: “Mẹ, mẹ đừng bắt con từ bỏ. Đời này con sẽ chỉ lấy Quân Nhật Đình.”