Anh đưa Hứa Thanh Khê đến nhà hàng đã đặt trước.
Cả hai đã có một bữa ăn ấm áp.
Trong lúc này, Quân Nhật Đình rất chu đáo, gắp đồ ăn cho Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê cũng có qua có lại.
Ngay lúc bầu không khí này, một cô bé mặc quần áo cũ cầm một bông hồng bước đến.
“Anh ơi, anh có cần hoa không? Tặng cho bạn gái của anh, cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Cả hai người đều sững sờ trước cô gái nhỏ đột ngột xuất hiện này.
Hứa Thanh Khê là người đầu tiên phản ứng, nổi lên lòng thương tiếc với cô bé này.
Từ bộ quần áo trên người cô bé có thể thấy cuộc sống của đứa trẻ không mấy tốt đẹp, điều này khiến cô nhớ lại những ngày cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau.
Ngay khi cô định mở miệng mua hết số hoa của cô gái nhỏ, Quân Nhật Đình lên tiếng.
“Cô ấy là vợ anh.”
Anh sửa lại xưng hô của cô bé, khiến cô gái nhỏ và Hứa Thanh Khê ngây ngẩn.
Cô gái nhỏ ảo nảo vì đã phân tích sai mối quan hệ giữa các nhân vật, dù sao cũng liên quan đến việc cô bé có thể bán được hoa tươi hay không.
Còn Hứa Thanh Khê ngây người vì thái độ của Quân Nhật Đình.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô nghe, nhưng những lần khác thì đều bị buộc phải làm như vậy.
Nhưng bây giờ đã không còn rắc rối gì nữa, anh thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình, có phải đại biểu cho việc anh đã chấp nhận mình.
Cô nghĩ, trái tim cô như bị mấy viên kẹo ngọt lắp đầy, nóng hổi lại ngọt ngào.
Chỉ là, sự ngọt ngào này được duy trì bao lâu, cô lại nghĩ đến chuyện khác, đáy mắt một mảnh chua sót.
Cho dù Quân Nhật Đình chấp nhận mình thì đã thế nào.
Cô không phải là Hứa Thanh Tuệ, mọi thứ trước mắt không thuộc về cô.
Ngay lúc cô khó chịu muốn chết, một bó hoa hồng xuất hiện trước mặt cô.
Cô sửng sốt ngẩng đầu lên, một bó hoa hồng xuất hiện ở trước mắt cô.
Cô ngẩn người ngẩng đầu lên, nhìn đến khuôn mặt đang mỉm cười của Quân Nhật Đình, nửa ngày cũng không có phản ứng.
“Làm sao vậy? Em không thích hoa này sao?”
Quân Nhật Đình hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Không phải.”
Hứa Thanh Khê theo bản năng lắc đầu từ chối, cô nén chua xót trong lòng, mỉm cười nhận hoa tươi của Quân Nhật Đình: “Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em, trở về phải tìm một bình hoa cắm vào thật tốt.”
Cô nói xong, lại nhìn đến nơi cô bé đứng vừa rồi.
Đáng tiếc cô bé kia đã rời đi trong nháy mắt.
Nhưng thật ra Quân Nhật Đình nghe cô nói lời này, tim chùng xuống.
Hình như lúc quen Hứa Thanh Tuệ đến nay, anh thực sự không tặng cô ấy bất cứ thứ gì.
“Hóa ra là đang trách anh không tặng cho em cái gì, anh nhớ rồi, sau này sẽ sửa lại.”
Anh nhìn Hứa Thanh Khê bằng đôi mắt dịu dàng.
Hứa Thanh Khê sững sờ, biết rằng Quân Nhật Đình đã hiểu sai ý của cô, nhưng không sửa lại cho đúng, mà ngược lại có chút chờ mong.
Những thứ này là do Quân Nhật Đình tặng cho cô, sau khi rời đi cô có thể mang theo hay không, coi như là có cái kỷ niệm trong tương lai?
Cùng lúc đó, ở quán bar 0579.
Bởi vì thiết kế bị Hứa Thanh Khê đoạt mất nổi bật, tâm trạng của Qúy Ức rất tồi tệ.
Sau khi tan tầm, đưa Trợ lý đến đây uống rượu.
Cô ta uống hết ly này đến ly khác, sắc mặt chậm rãi lộ ra trạng thái say rượu, nhưng ý thức lại rất rõ ràng.
Trợ lý không biết tình huống thực tế của Qúy Ức, thấy cô ta uống say, vội vã khuyên bảo: “Giám đốc, đừng uống rượu nữa, chú ý thân thể.”
Qúy Ức xua tay và cười nói: “Yên tâm, tôi không say.”
Cô ta nói xong, cầm lý rượu lên nhấp một ngụm, đôi mắt say rượu u ám nhìn chằm chằm ngọn đèn trên trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, cô ta đặt ly rượu xuống, nghiêng đầu nhìn Trợ lý đầy ý từ hàm súc không rõ.
Trợ lý bị cô ta làm hoảng sợ, cẩn thận hỏi: “Giám đốc sao vậy?”
Qúy Ức cười khúc khích, “Cô nói xem, Hứa Thanh Tuệ và tôi, ai lợi hại?”
Trợ lý sửng sốt, phản ứng lại nịnh nọt khen, “Đương nhiên là Giám đốc rồi.”
Qúy Ức mỉm cười, “Tôi lợi hại, vì sao lại bị con nhỏ đó đè đầu khắp nơi?”
Cô vừa nói, trong mắt là một mảnh lạnh lùng, “Trong công ty, cô ta nhà thiết kế có tiêu thụ tốt nhất, những người khác phải thiết kế bản thảo, cũng chỉ có mình cô ta, cô nói xem tại sao cô ta lại quỷ quái như vậy? Cho dù gây ra họa, cũng có thể an toàn không có việc gì.”
Nói đến cuối cùng, trong lòng cô ta đã tức giận đến cực điểm.
Khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên dữ tợn dọa người.
Trợ lý ở bên cạnh nhìn mà thấy sợ hãi, nhưng nghĩ đến Hứa Thanh Tuệ, trong lòng cũng rất ghen tị, cho nên cũng không nhịn được hùa theo.
“Giám đốc, tôi nghĩ người phụ nữ đó không phải quỷ quái gì, mà nói không chừng là có chỗ dựa nào đó rất vững chắc, làm chuyện xấu sau lưng, nếu không chỉ dựa vào thiết kế quê mùa của cô ta làm sao có thể thắng được chị.”
Cô ấy châm dầu vào lửa nói ra suy đoán của mình, lại làm cho Qúy Ức trầm tư.
Người khác có thể không biết, nhưng cô ta rõ hơn so với bất cứ kẻ nào, chỗ dựa vững chắc sau lưng Hứa Thanh Tuệ là Quân Nhật Đình.
Cô ta nghĩ vậy, không nhịn được mà nghĩ đến vũ khí hiên ngang của người đàn ông kia, rung động trong lòng không ngớt.
Rõ ràng vì đến gần người nọ, mới vào công ty, nhưng sau khi gia nhập công ty, cơ hội gặp gỡ lại rất ít.
Cô ta càng nghĩ càng không cam lòng.
Dựa vào cái gì con nhỏ Hứa Thanh Tuê đó lại có thể có được tất cả.
Nếu... Nếu lúc trước cô ta không ra nước ngoài, hết thảy đều thuộc về cô ta!
Bây giờ cô ta đã trở lại, tất cả thuộc về cô ta, cô ta phải cướp về.
Hứa Thanh Khê không biết điều này, sau khi cô và Quân Nhật Đình dùng bữa xong, họ đi dạo quanh thành phố một lúc.
Lúc này, cô đã nghĩ thông rồi, không cần biết tương lai có thế nào, trân trọng hiện tại, mới là cái cô thật sự có được.
Cũng không biết có phải do cô đã nghĩ thông hay không, thái độ của cô đối với Quân Nhật Đình cũng thay đổi không ít.
Dù Quân Nhật Đình không bày tỏ tình cảm của mình với cô một cách rõ ràng nhưng Hứa Thanh Khê vẫn coi anh như người yêu của mình, lôi kéo Quân Nhật Đình làm không ít chuyện mà chỉ có người yêu mới làm.
Quân Nhật Đình có thể phát hiện ra những thay đổi ở Hứa Thanh Khê, đối với yêu cầu của Hứa Thanh Khê, anh không từ chối, đương nhiên, cũng không dễ dàng đồng ý.
Dựa theo hiện tại mà nói, Hứa Thanh Khê nhìn thấy mấy cặp tình nhân khác đều quay quanh máy gắp thú nhồi bông, đột nhiên cô muốn Quân Nhật Đình gắp một con.
“Chúng ta thử cái này nhé?”
Cô chỉ vào máy gắp thú nhồi bông lấy lòng nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nhìn máy gắp thú nhồi bông, sau đó nhìn Hứa Thanh Khê.
Dù anh chưa nói gì, nhưng Hứa Thanh Khê vẫn hiểu được, bắt đầu kéo tay anh làm nũng.
“Có thể gắp cho em một con thú nhồi bông không?”
Không biết cô đã làm điều này lần thứ mấy trong đêm nay.
Cô không ngờ Quân Nhật Đình lại thích cái giọng điệu này.
Một bên trong lòng cô đã có cách một bên làm nũng.
Quân Nhật Đình đợi cho đến khi nghe đủ cái giọng mềm mại yêu kiều này, mới bước tới trước máy gắp thú nhồi bông.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cặp đôi đẹp hoàn mỹ này, không nhịn được phát ra tiếng kinh ngạc.
Lại có không ít cô gái nhìn Hứa Thanh Khê mà hâm mộ ghen tị.
Hứa Thanh Khê tự nhiên đã nhận ra những ánh mắt đó, mặc dù có chút hứng thú, nhưng nhiều hơn vẫn là đắc ý.
Người đàn ông xuất chúng như vậy thuộc về cô!
Quân Nhật Đình tự nhiên không bỏ sót ánh mắt của cô, ánh mắt đầy cưng chiều, hỏi: “Em muốn cái nào?”
Hứa Thanh Khê định thần lại, nhanh chóng nhìn con thú nhồi bông trong máy gắp thú, chỉ vào một heo màu hồng cười nói: “Em muốn cái này.”
Cô nói xong, lại không khỏi lo lắng, “Anh có thể gắp được không?”
Dù sao cũng có nhiều người nhìn như vậy, nếu lát nữa anh không gắp được, có thể là trò cười cho thiên hạ.