Trong phòng khách.
Bó hoa xinh đẹp kết hợp với bình sứ màu xanh khói, thích thú cắm theo phong cách tùy ý lộn xộn, nhưng lại có một cành riêng biệt cắm nghiêng từ dưới lên trên, cao vổng lên với tàn cục, nhìn rất có ý vị thanh nhã, lại rất độc đáo.
Ngay cả những người giúp việc bên cạnh cũng đều nhìn đến ngây người, không nghĩ tới mợ cả ăn không ngồi rồi này thế mà cũng còn có tay nghề như vậy.
Thu lại bàn tay với những ngón thon dài trắng nõn, Hứa Thanh Khê nhìn bình hoa một lượt từ trên xuống dưới khẽ mỉm cười, "Cũng tạm, coi như dễ coi."
Cô mới vừa đứng thẳng người lên, liền nghe được ngoài cửa có tiếng ồn ào, tiếp theo là một chuỗi liên thanh tiếng chào hỏi vô cùng phần cung kính đất.
"Chào cô Phong Lan ạ!"
"Chào cô Phong Lan ạ!"
Mấy tiếng chào hỏi nhao nhao vang lên, sau đó trong phòng lại trở về không khí an tĩnh.
Hứa Thanh Khê xoay người nhìn về phía cô gái đi tới, dáng vẻ uyển chuyển làn da trắng như sứ, thân hình yểu điệu, khoác quần áo da màu đen, dưới chân mang một đôi giày hoa văn da rắn cao gót thiết kế đơn giản, dáng điệu ung dung lạnh nhạt, tỏ ra cô hết sức giàu kinh nghiệm trong việc phối hợp trang phục.
Quân Phong Lan? Cô Út của Quân Nhật Đình?
Hứa Thanh Khê không dám thờ ơ, vội vàng bước ra nghênh đón, khách sáo chào hỏi, "Cô út sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
Quân Phong Lan lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ánh mắt đảo qua bình hoa mới vừa cắm xong bên cạnh, cười lạnh một tiếng, nói: "Cô có vẻ có nhã hứng quá nhỉ."
Nói xong, liền giơ tay lên hất bình hoa trên bàn kia ngã xuống đất.
Bình sứ và sàn đá hoa cương va chạm nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, mảnh vụn bắn tung tóe đầy đất.
Hứa Thanh Khê lùi về phía sau một bước mới không bị mảnh vụn tung tóe văng trúng người.
Mặt cô đầy kinh ngạc nhìn về phía Quân Phong Lan.
Cô biết Hứa Thanh Tuệ và người nhà họ Quân từng có đụng chạm rất nhiều, nhưng vẫn chưa từng nghe nói cô ta cùng Quân Phong Lan từng hục hặc chuyện gì.
Bên trong phòng khách yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, những người giúp việc kia đã sớm sợ hãi đến nỗi dạt hết qua một bên.
Hứa Thanh Khê hít sâu một hơi, nhíu mày một cái, "Cô út làm như vậy là có ý gì?"
"Đừng có giả vờ, trước đây Nhật Đình chưa từng gặp cô, nó bị cô lừa dối, không có nghĩa là tôi cũng giống như nó."
"Hứa Thanh Tuệ, cô giỏi lắm. Ở bên ngoài cô cấu kết lăng nhăng hết người này đến người khác không đủ, còn muốn hại chết Nhật Đình, cô đúng là giỏi quá mà!"
Quân Phong Lan vừa nói vừa thở hồng hộc, liên tiếp quát mắng như súng liên thanh, chân mày nhăn tít, dường như muốn phải ăn tươi nuốt sống Hứa Thanh Khê mới hả giận.
"Cô Út nói chuyện phải có căn cứ."
Hứa Thanh Khê cau chân mày, cô đơn giản cảm thấy không giải thích được hành vi và lời nói của Quân Phong Lan.
Lời này tựa hồ chọc giận Quân Phong Lan, cô cười lạnh lùng, "Căn cứ? Đêm đó nếu như không phải tại cô, Nhật Đình sẽ suýt nữa bỏ mạng sao? Tôi nói cho cô biết, Hứa Thanh Tuệ, nếu cô không muốn giả ngây giả ngô ở cái nhà này, thì lập tức cút ra khỏi nhà họ Quân cho tôi!"
"Cô út dựa vào cái gì để bắt tôi cút ra khỏi nhà họ Quân? Nhật Đình còn chưa lên tiếng nói gì cơ mà?"
Hứa Thanh Khê cũng bị dáng vẻ hùng hổ dọa người của cô kích thích mấy phần tức giận.
Mấy ngày nay cô một mực an phận thủ thường, dè đặt ngôn hành cử chỉ, nhưng mà làm quá, con giun xéo lắm cũng quằn.
Thấy cô chống đối, Quân Phong Lan càng cả giận, liên tục cười lạnh, “Tôi dựa vào cái gì? Á à, tôi nói cho cô biết, chỉ bằng tư cách tôi là cô của Nhật Đình, là người lớn trong cái nhà này."
Hồi lâu, Hứa Thanh Khê nhàn nhạt nói, “Tôi xem ra, có vẻ cô út có ý kiến gì không hài lòng đối với tôi nhỉ?"
Cô nói xong còn liếc mắt nhìn Lâm Gia Nghi đang đứng trước cửa xem trò vui một cái, trong lòng cười nhạt, chuyện ồn ào hôm nay, chắc chắn là không thiếu phần của cô ta được.
Quân Phong Lan càng tức giận, ngược lại phá lên cười, tức giận trong lòng ngùn ngụt bốc lên, "Được, được lắm, cô là đồ mất dạy, cô xem tôi hôm nay làm thế nào dạy cô một bài học nhớ đời."
Cô vừa nói vừa giơ tay lên với ý định muốn tát vào mặt Hứa Thanh Khê.
Lâm Gia Nghi đứng cạnh cửa nhất thời trợn to hai mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm cười trên sự đau khổ của người khác.
Đánh, mau đánh đi!
Cái tát này của Quân Phong Lan quá mức đột ngột, Hứa Thanh Khê nhất thời quên né tránh, trơ mắt nhìn bàn tay sắp rơi xuống mặt mình, theo bản năng nhắm mắt lại.
Hồi lâu, thật lâu sau, chung quanh đều lặng phắc như tờ.
Ngay cả đau đớn như dự tính cũng không thấy.
Hứa Thanh Khê từ từ mở mắt, chỉ thấy Quân Nhật Đình không biết lúc nào đã trở lại, tay hắn đang giữ chặt cổ tay Quân Phong Lan, cô nhất thời thở phào một cái.
"Đang ồn ào chuyện gì?" Quân Nhật Đình sắc mặt thật không tốt.
Quân Phong Lan kéo tay ra, tức giận nói, "Con trở về thật đúng lúc, mau mau ly hôn với người đàn bà này đi!"
Cô vừa nói vừa bĩu môi quay đầu đi, làm như đưa mắt nhìn Hứa Thanh Khê nhiều một chút thì sẽ hỏng mắt mất.
Hứa Thanh Khê mím môi, nghĩ đến Quân Nhật Đình trở lại cũng chỉ là bênh Quân Phong Lan, không chỉ cảm thấy ảm đạm một chút mà thôi.
Quân Nhật Đình cau mày dò hỏi, "Cô út vì sao lại nói như vậy?"
Quân Phong Lan nghe hắn hỏi, mặt mũi nghiêm nghị nhìn hắn, "Nhật Đình, con thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Trong một năm hai người kết hôn, người đàn bà này đã làm ra bao nhiêu chuyện không thể chấp nhận! Ai biết được cô ta rốt cuộc có sạch sẽ hay không! Đã vậy hôm trước cô ta còn muốn hại chết con!"
Quân Nhật Đình nghe vậy chân mày càng nhíu chặt hơn, trước đây nhưng xì căng đan liên quan tới Hứa Thanh Tuệ hắn cũng có nghe nhắc tới.
Thấy hắn suy nghĩ, Lâm Gia Nghi mặt đầy kích động.
Anh Nhật Đình rốt cuộc sẽ chê con ả giày rách Hứa Thanh Tuệ này chứ?
Sự chú ý của mọi người đều rơi vào trên mặt Quân Nhật Đình, ngay cả Hứa Thanh Khê cũng nhìn về phía hắn, cô muốn nhìn thử xem hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
"Đừng làm náo loạn lên nữa cô, cô ấy là người ông nội chính tay cưới về cho con. Coi dù thật sự phải tới mức ly hôn, cũng phải được ông nội đồng ý."
"Về chuyện xảy ra khuya ngày hôm trước chỉ là bất ngờ, cô ấy không phải là cố ý, bây giờ mọi chuyện cũng đã qua rồi. Cô là người lớn, đừng có làm những chuyện mất mặt mũi như vậy."
Quân Nhật Đình nói tới đây bỗng nhiên dừng một chút, ánh mắt quét sang chỗ Hứa Thanh Khê một cái, âm sắc có chút gấp gáp, "Còn về Hứa Thanh Tuệ sạch hay không sạch, con có thể nói cho cô biết, lần đầu tiên của cô ấy là của tôi. Cô ấy không phải loại người như các người nói!"
Hứa Thanh Khê hoàn toàn không ngờ, Quân Nhật Đình sẽ đem chuyện vợ chồng nói ra trước mặt nhiều người như vậy, nhất thời sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, lúng ta lúng túng.
Lâm Gia Nghi khó tin trợn trừng hai mắt, làm sao lại như vậy được?
Hứa Thanh Tuệ tại sao lại vô tội?
Anh Nhật Đình, anh Nhật Đình lại làm sao lại chạm vào người đàn bà kia?
Hắn là sở hữu của Lâm Gia Nghi cô mà!
Trong lòng Lâm Gia Nghi ngổn ngang trăm mối, rối như tơ vò, cô hận không thể ngay lập tức xông lên phía trước, xé rách gương mặt thẹn thùng giả tạo của Hứa Thanh Khê.
Bầu không khí trong phòng có chút lúng túng.
Quân Phong Lan không ngờ mình hảo tâm hảo ý lo nghĩ cho Quân Nhật Đình, vậy mà hắn lại vì bênh vực người đàn bà Hứa Thanh Tuệ này mà quay lại cắn ngược mình.
Bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Quân Nhật Đình từ trước đến giờ cũng rất tôn trọng cô.
Thậm chí ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói với cô.
"Con con con... Con thật là... Bỏ đi, cô mặc kệ con."
Quân Phong Lan giận tím mặt, đến giậm chân hờn dỗi, xoay người thở hồng hộc chạy ra ngoài.
Chuyện bé xé ra to mất mặt đến nước này, sắc mặt Lâm Gia Nghi hết sức khó coi.
Mắt thấy con đàn bà xấu xa kia sắp sửa bị tát lệch mặt, ai ngờ anh Nhật Đình lại quay về nhà.
Đã vậy còn bênh vực Hứa Thanh Tuệ, nghĩ tới đây Lâm Gia Nghi liền giận đến tím mặt.
"Cô út!" Cô gọi với theo Quân Phong Lan, rồi cũng vội vàng chạy theo.
Trước khi ra cửa, lại dừng bước chân, sắc mặt âm trầm nhìn Hứa Thanh Khê một cái.
Hứa Thanh Khê bị cô nhìn cho sợ hãi, theo bản năng giơ tay lên sờ mặt mình một cái.