Cứ như vậy, cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Thanh Khê bị những người này mang đi.
Mà sau khi Hứa Thanh Khê bị bắt, những tên vệ sĩ đánh nhau với Mạc Ly cũng được ra lệnh nghiêm chỉnh rút lui.
Mạc Ly trơ mắt nhìn đám vệ sĩ rời đi, nhưng không cách nào đuổi kịp, vẻ mặt cô vừa lạnh lùng vừa lo lắng.
Trước mắt cô ấy chỉ hy vọng Cậu chủ có thể cho cô ấy một cơ hội lấy công chuộc tội.
Cô rũ mắt xuống, cầm điện thoại di động lên giao phó cho đàn em của mình điều tra những người mang Hứa Thanh Khê đi là ai.
Chưa đến mười phút, bọn họ đã gọi điện báo cáo.
“Đội trưởng, đã điều tra được, hướng họ đi là về phía nhà họ Lâm, chúng tôi đã cử người qua đó.”
Mạc Ly khẽ ừ một tiếng, sau đó cúp máy, gọi cho Quân Nhật Đình.
“Chuyện gì?”
Trong chốc lát, trong điện thoại vang lên giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng của Quân Nhật Đình.
Mạc Ly nghe xong, tim như run lên, nhưng vẫn nói ra sự tình.
“Cậu chủ, mợ chủ bị người khác bắt đi rồi.”
Quân Nhật Đình nghe nói như thế, anh lúc đầu vốn không chút để ý trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
“Đã xảy ra chuyện gì? Là nhóm người kia làm.”
Mạc Ly lắc đầu phủ nhận: "Không phải bọn họ, người của tôi điều tra được, rất có thể là bên phía nhà họ Lâm, lộ tuyến đường của bọn họ rời đi là đi về phía Lâm gia”
Quân Nhật Đình nghe nói xong, lòng như trầm xuống.
“Tôi biết rồi, cô tiếp tục cử người theo dõi, tôi sẽ đến ngay.”
Dứt lời, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng anh vẫn không động đậy gì, mà nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, giống như đang đợi ai gọi tới.
Không bao lâu, điện thoại lại vang lên.
Anh nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, đôi mắt như lóe lên, ấn nút nghe.
“Quân Nhật Đình, hiện tại Hứa Thanh Tuệ đang ở trong tay tôi, nếu anh không muốn cô ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức cho người thả Lâm Gia Nghi!”
Chợt nghe trong điện thoại vang lên giọng nói âm trầm của Hương Tú Lan.
Quân Nhật Đình nguy hiểm nheo mắt lại, anh ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
Nhưng mà nghĩ đến Hứa Thanh Tuệ ở trong tay bà ta, anh cuối cùng vẫn đáp ứng.
“Tôi có thể thả Lâm Gia Nghi, nhưng bà phải đảm bảo người của tôi một cọng lông, cọng tóc cũng không được thiếu!”
Hương Tú Lan hừ lạnh, khinh thường nói: "Quân Nhật Đình, cháu nên hiểu, bây giờ cháu không có tư cách thương lượng với dì!”
Hương Tú Lan nói xong, liền trực tiếp cúp máy.
Quân Nhật Đình nhìn điện thoại đã cúp, trong mắt hiện lên tia lo lắng.
Anh lập tức gọi Hà Văn Tuấn tới, bắt đầu sắp xếp.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Lâm. Sau khi bà Hương cúp điện thoại, liền đi ra phòng khách.
Chỉ thấy Hứa Thanh Khê bị trói lại vứt trên mặt đất.
“Cô Hứa à, tôi thật sự là đã đánh giá thấp cô rồi.”
Bà ta từ trên cao nhìn xuống Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy bà ta, trong nháy mắt hiểu ra tại sao mình lại bị bắt cóc.
Chỉ sợ là vì chuyện Lâm Gia Nghi.
Mà trên thực tế cũng chính xác là như thế.
Chỉ thấy Hương Tú Lan vênh váo hung hăng đi đến trước mặt Hứa Thanh Khê, khom lưng nắm lấy cằm của cô, mang theo ánh mắt khinh bỉ cười lạnh: "Quả nhiên là có khuôn mặt hồ ly, chẳng trách con gái tôi lại thua trên tay cô.”
Hứa Thanh Khê bị Hương Tú Lan bóp đau, ra sức giãy khỏi tay bà ta.
“Bà Lâm, bà trói tôi lại, hoàn toàn không sợ sẽ đắc tội với nhà họ Quân sao?”
Cô cố nén sự căng thẳng trong lòng, cố gắng đàm phán với bà Hương.”
Ai ngờ Hương Tú Lan căn bản lại không hề bị lung lay.
“Đắc tội? Xem ra cô Hứa đây còn chưa hiểu tình huống hiện tại, nhà họ Lâm chúng tôi đã sớm vì cô mà làm ầm ĩ với bên nhà họ Quân rồi.”
Bà ta nói đến đây, trong mắt hiện lên đầy tia lửa giận.
Trong khi Hứa Thanh Khê còn chưa kịp phản ứng, thì một tiếng bạt tay giòn giã vang lên trong căn phòng này.
Chỉ thấy gò má trắng nõn của cô sưng lên, đau đớn trong nháy mắt lan tràn.
“Nếu không phải vì con hồ ly tinh là cô ở giữa quấy rối, thì nhà chúng ôi làm sao có thể cùng nhà họ Quân đi đến tình trạng này, Gia Nghi càng không thể vì yêu mà điên cuồng, làm ra những chuyện không thể cứu chữa này!”
Hương Tú Lan nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, ánh mắt kia hận không thể rút gân lột da cô.
Nhất là khi bà ta nghĩ đến con gái của mình, bởi vì người phụ nữ này, mà chưa kết hôn đã mang thai, cha ruột của đứa bé là ai cũng không rõ, lửa giận trong lòng do vậy cứ hừng hực tăng lên.
Hứa Thanh Khê nghe xong lời của bà ta, chỉ cảm thấy ba quan điểm của mình bị hẹp lại.
Chưa bao giờ thấy người phá hoại gia đình người khác còn có thể tự tin như vậy.
Cô nhịn không được bật cười thành tiếng: “Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Lâm Gia Nghi lại cực đoan như vậy, không biết hối cải, thậm chí lấy việc làm tiểu tam là vinh quang, thì ra là bởi vì có Lâm phu nhân cưng chiều không biết đúng sai ở phía sau như vậy, Lâm phu nhân, tôi thật sự rất tò mò, Lâm Gia Nghi là con gái ruột của bà sao? Tại sao bà lại hại cô ta như thế?”
Hương Tú Lan bị lời nói này của Hứa Thanh Khê làm cho sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tức giận đến ngập trời.
“Cô đúng là biết nói chuyện đấy.”
Bà ta âm trầm nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, trên mặt tràn đầy nguy hiểm.
Hứa Thanh Khê cũng ảo não vì sao vừa rồi mình lại mạnh miệng nói ra những lời đó.
Cô nhìn như vậy Hương Tú Lan, không khỏi sợ hãi.
Cũng không biết Quân Nhật Đình bên kia có nhận được tin tức cô bị bắt hay không.
Trực giác nói cho cô biết, hôm nay người phụ nữ này tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
Bây giờ Hương Tú Lan chỉ muốn đòi lại toàn bộ tội lỗi mà con gái bà ta phải chịu.
Bà ta kêu nữ giúp việc lấy roi da ra, cười lạnh nhìn Hứa Thanh Khê.
“Tôi ngược lại muốn nhìn xem phá hủy khuôn mặt này của cô, cô còn có tư cách gì quyến rũ đàn ông, Quân Nhật Đình còn có thể muốn cô sao?”
Bà ta nói xong, liền quất roi lên mặt Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê hoảng sợ, tránh né theo bản năng.
Mặc dù mặt tránh được, nhưng lại bị roi kia quất lên vai.
“Đau quá…”
Đau đớn dữ dội khiến cô không nhịn được kêu thành tiếng, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Nhưng cô không biết dáng vẻ lúc này của cô, càng thêm sự kích thích trong lòng của Hương Tú Lan.
“Như vậy đã đau rồi, những cái đau đớn hơn còn ở phía sau! Hôm nay tôi sẽ dạy cho cô một bài thơ!”
Ánh mắt bà ta mang theo tia sắc lạnh, lạnh lùng nói.
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, trong lòng run lên.
Cùng một thời gian, tập đoàn Hứa thị có một sự hỗn loạn.
Hứa Hải Minh đang khẩn cấp triệu tập cuộc họp, đang nói chuyện, trợ lý gõ cửa đi vào.
“Có chuyện gì vậy?” Ông ấy không kiên nhẫn hỏi.
Trợ lý vội vàng đi qua, cúi người nói nhỏ bên tai ông ấy.
“Người kia bị người của nhà họ Lâm bắt đi trước cửa nhà họ Quân, chúng ta có nên cử người đi cứu hay không?”
Người kia đương nhiên là chỉ Hứa Thanh Khê.
Hứa Hải Minh nghe nói như thế, trên mặt hiện lên sự lạnh lùng.
Hợp lý mà nói, hiện tại Hứa Thanh Khê đang diễn vai Hứa Thanh Tuệ, xảy ra chuyện này, ông ấy nên lập tức xuất hiện ra hỗ trợ.
Nhưng ông ấy nghĩ đến sự kiêu ngạo của đứa con gái kia trong điện thoại lúc trước, ý nghĩ này đã bị ông ấy xóa bỏ.
Cũng là lúc để cho đứa con gái ương ngạnh này chịu chút sự dạy dỗ, tránh cho cô quên thân phận của mình.
“Không cần, nhà họ Quân bên kia nhất định sẽ có động tĩnh, các người tiếp tục làm ngơ là được.”
Ông ấy trầm giọng giao phó, trợ lý gật đầu.
Ngay khi anh ta định đi ra ngoài sắp xếp, Hứa Hải Minh dường như lại nghĩ tới điều gì đó, gọi anh ta lại: “Đúng rồi, nếu người tìm tôi, thì nói tôi đang đi công tác ở nơi khác.”
Trợ lý gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, Hứa Hải Minh lại tiếp tục cuộc họp.