Vào thời điểm này, đã có rất nhiều khách du lịch và người bán hàng xung quanh, quang cảnh thật sự là rất náo nhiệt.
Đặc biệt là bên cạnh tượng nữ thần, du khách đều đổ về phía này để chụp ảnh.
Hứa Thanh Khê thấy vậy, cô lại đột nhiên nảy ra có ý muốn chụp ảnh.
Quân Nhật Đình và cô quen nhau cũng được một thời gian, nhưng cô và anh tuyệt nhiên vân chưa có tấm ảnh chụp chung nào.
Trong lòng cô nghĩ, đằng nào sau này cô cũng phải rời đi, cô thật sự muốn có một tấm ảnh chụp chung giữa cô và anh
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nghiêng nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Nhưng lại nhìn thấy bộ dạng không quan tâm đến mọi người của Quân Nhật Đình, cô lại không dám nói.
Anh cao quý như vậy làm sao có thể giống như thường dân bọn họ, tùy tiện chụp ảnh ở ven đường.
"Có chuyện gì vậy?"
Quân Nhật Đình nhận thấy ánh mắt của Hứa Thanh Khê, cúi đầu hỏi.
Hứa Thanh Khê định thần lại, nuốt xuống lời nói trong miệng, lắc đầu: "Không có gì, chúng ta qua đó xem một chút đi."
Cô vừa nói vừa kéo Quân Nhật Đình đi về phía bên kia.
Quân Nhật Đình cụp mắt nhìn bóng lưng cô, ánh mắt quét qua chỗ cô vừa nhìn, trong mắt lóe lên tia sáng, rồi đột nhiên dừng lại.
Hứa Thanh Khê đi phía trước lại thấy người phía sau không hề có ý định di chuyển đành phải quay lại nhìn.
"Anh……"
Trước khi cô kịp nói gì, Quân Nhật Đình đã ngắt lời cô.
"Đi theo anh."
Nói xong, lại đổi thành anh kéo Hứa Thanh Khê về phía bức tượng.
Hứa Thanh Khê đi theo sau anh, có vẻ hơi sững sờ, không biết anh định làm gì.
Sau đó, cô lại nghe thấy anh nói tiếng Anh với một cặp đôi dưới thần tượng.
Cô có thể hiểu.
Cũng là bởi vì cô hiểu được, cô mới kinh ngạc nhìn Phong Cảnh Nghiêu.
Anh vậy mà nhờ hai người chụp ảnh hộ.
"Bạn gái của anh thật xinh đẹp."
Nghe theo lời anh, cặp đôi nhìn Hứa Thanh Khê và bắt đầu khen cô một cách chân thành.
Quân Nhật Đình liếc nhìn Hứa Thanh Khê, lại vỗ vai cô ấy đáp lại: "Cô ấy là vợ tôi."
Khi Hứa Thanh Khê nghe anh công khai giới thiệu cô là vợ của anh, trong lòng cô như có gì đánh phải, như được nhét một viên kẹo bông, cảm thấy thật ngọt ngào.
Khóe miệng không khỏi câu lên, Quân Nhật Đình cũng chú ý tới, ôm lấy cô cười tủm tỉm ra hiệu hai người chụp ảnh chung.
Một lúc sau, ảnh chung giữa hai người đã được chụp, Hứa Thanh Khê cảm ơn rồi đưa tay nhận tấm ảnh của mình.
Cô nhìn bức ảnh hai người ôm nhau, khóe miệng lại nhếch lên.
"Vui vẻ sao?"
Quân Nhật Đình nhìn lướt qua bức ảnh, và sau đó lại nhìn Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê có một chút xấu hổ trên mặt khi nghe anh nói vậy, lại cảm thấy bản thân có chút thất ý liền nói:
"Không có"
Cô không thừa nhận mà cẩn thận cất bức ảnh vào ví.
Có lẽ đây là thứ duy nhất cô còn giữ trong tương lai.
Cô nhìn hai người trong ảnh mà không khỏi nghĩ ngợi.
Ngay sau đó cô lại lắc đầu không muốn nghĩ đến những chuyện như vậy trong ngày vui này.
Có như vậy, cô mới kìm nén được mọi lo lắng trong lòng, lôi kéo Quân Nhật Đình tiếp tục vui chơi.
Sau nửa ngày, cả hai đều mệt nên tìm một quán cà phê ngồi nghỉ ngơi.
"Nhật Đình, anh muốn uống gì?"
Sau một buổi sáng vui chơi, Hứa Thanh Khê dường như thực sự trút bỏ được mọi lo lắng trong lòng, lại càng trở nên tự nhiên hơn với Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình đang định đáp lại, đột nhiên khóe mắt quét về góc đường đối diện quán cà phê, vẻ mặt kinh ngạc.
Dường như có ba người đàn ông mặc đồ đen, dáng người to lớn đứng ở góc phố, luôn nhìn chằm chằm vào họ nhưng lại làm ra vẻ như không có gì.
Ban đầu, anh cho rằng đó là ảo tưởng của mình, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng không phải vậy.
Mục tiêu của những người đó thực sự là họ.
Hứa Thanh Khê không biết rằng Quân Nhật Đình đã phát hiện ra điều gì đó không ổn, đợi một lúc mà không có phản ứng, vì vậy cô ấy không thể không ngước mắt lên nhìn anh.
"Nhật Đình?"
Cô nghi ngờ hỏi.
Quân Nhật Đình quay lại nhìn anh mắt khó hiểu của cô.
Anh không giải thích, mà nắm lấy cổ tay cô đi về phía cửa.
“Không uống nữa, lần sau có cơ hội anh sẽ đi cùng em."
Lời vừa dứt, anh đưa Hứa Thanh Khê ra khỏi quán cà phê và lập tức rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Mấy người đàn ông đang nhìn chằm chằm nhận thấy hai người bỏ đi, lập tức đổi sắc mặt chạy theo.
Hứa Thanh Khê ban đầu không biết chuyện gì đang xảy ra, lại bị Quân Nhật Đình lôi đi trong sự sững sờ.
Khi cô phát hiện ra rằng Quân Nhật Đình cố đưa cô lách vào những con hẻm, cô cũng bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Nhất là nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quân Nhật Đình, cô biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Tuy vậy, cô không hỏi ngay mà cố gắng hết sức để theo kịp bước chân của Quân Nhật Đình, cố để không cản trở anh.
Hai người không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn người đó.
Cả hai người đều thở hổn hển, dừng lại ở một ngã tư.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Vào lúc này, Hứa Thanh Khê không thể nhịn được mà hỏi.
Quân Nhật Đình nhìn cô và nói: "Đừng lo lắng, có anh ở đây, không có chuyện gì xảy ra"
Sau đó, anh lại tiếp tục kéo Hứa Thanh Khê rời đi.
Lần này mục tiêu của họ là trở về khách sạn.
Lý do tại sao anh không nói cho Hứa Thanh Khê chuyện đã xảy ra là vì anh không muốn cô lo lắng.
Trong những năm qua, anh đã phát triển ra nước ngoài và ngày càng có nhiều đối thủ.
Một lát sau, hai người đã trở về đến khách sạn an toàn.
Vừa vào phòng, Quân Nhật Đình đã buông Hứa Thanh Khê ra, sau đó anh bỏ ra ban công gọi điện, Hứa Thanh Khê không nghe được anh nói gì.
Nhưng cô nghiêm mặt nhìn Quân Nhật Đình, đoán rằng mọi chuyện có thể là thủ đoạn nào đó.
Cô ngồi trên ghế sô pha, lặng lẽ đợi Quân Nhật Đình.
Một lúc sau, Quân Nhật Đình cuối cùng cũng đi vào phòng.
"Hứa Thanh Tuệ, dọn dẹp đi. Tối nay chúng ta sẽ trọ ở một nơi khác."
Hứa Thanh Khê sửng sốt: "vậy Lê Ngọc Mỹ?"
Cô không ngờ rằng tình hình lại nghiêm trọng đến mức buộc họ phải rời đi.
"Anh đã liên lạc với Lê Ngọc Mỹ và bảo cô ấy đừng quay lại. Còn đồ đạc của cô ấy, anh sẽ cho người dọn dẹp sau."
Hứa Thanh Khê gật đầu, lập tức đi thu dọn đồ đạc.
Cũng may họ không có quá nhiều thứ, chỉ trong vòng mười phút, cô đã thu dọn sạch sẽ.
Quân Nhật Đình vội vàng đưa cô rời đi.
Không ngờ, sau khi rời khách sạn họ đã bị phát hiện.
"Ngồi xuống!"
Quân Nhật Đình nhanh chóng ra lệnh cho Hứa Thanh Khê, đồng thời đạp mạnh chân ga.
Hứa Thanh Khê đây lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy, cả người cô trở nên căng thẳng.
Đặc biệt là tốc độ quá nhanh khiến sắc mặt cô dần tái nhợt.
Quân Nhật Đình đã nhận thấy điều này, sau khi rẽ qua nhiều con phố, anh chắc chắn là đã thoát khỏi bọn theo dõi, anh mới vỗ nhẹ vào những ngón tay trắng nõn của Hứa Thanh Khê.
"Đừng lo lắng, không sao đâu."
Hứa Thanh Khê nghe xong liền liếc xéo anh, nhưng lời nói của anh đã làm cô dần ổn định lại.
Đến tối, Quân Nhật Đình đưa Hứa Thanh Khê đến một biệt thự ở ngoại ô.
"Đây là nơi tạm trú ở nước ngoài của anh. Mấy ngày nay chúng ta sống ở đây. Em lên lầu thu dọn, anh vào phòng làm việc giải quyết chút chuyện"
Quân Nhật Đình đưa cô vào phòng khách, sắp xếp đơn giản rồi bước lên lầu.
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng anh rời đi, lại lập tức nhìn xung quanh.
Biệt thự này thực sự giống như lời của Quân Nhật Đình, chỉ là nói ở tạm. Vì nhìn trang trí bên trong rất đơn giản, có thể nói là trông khá bình dân, nhưng lại rất sạch sẽ.