Vẻ mặt của Quân Nhật Đình vẫn chưa hết tức giận. Hứa Thanh Khê lén nhìn anh mấy lần, đành phải nhận lỗi một lần nữa:
“Được rồi, em biết là em sai rồi, đừng tức giận nữa, được không? Em hứa, lần sau nhất định sẽ không ra ngoài một mình muộn thế này.”
Thấy Quân Nhật Đình không nói gì, cô lại nắm lấy cánh tay của anh làm nũng: “Đừng giận nữa mà.”
Cử chỉ của Hứa Thanh Khê khiến Quân Nhật Đình đứng hình trong một lúc. Từ trước đến nay, chưa có người phụ nữ nào làm nũng với anh ta như vậy.
Giọng nói thanh tú mềm mại khiến anh có cảm giác kỳ lại, tâm trạng ngột ngạt cũng tan biến đi rất nhiều. Quân Nhật Đình hừ lạnh một tiếng, nhưng sắc mặt đã dịu đi.
Hứa Thanh Khê thấy vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm. Ngay khi cô định nói gì đó, Quân Nhật Đình đã mở lời trước.
“Nhà thiết kế RC này có chuyện gì vậy? Cô ta có thái độ này ngay khi vừa đến đây à?” Giọng Quân Nhật Đình khó chịu.
“Vâng... có thể là do tâm trạng không tốt.” Thanh Khê vừa nói vừa thở dài, cô nghĩ đến những gì Lê Việt Hoàng nói lúc ban ngày.
Đây chỉ là sự khởi đầu, sẽ còn nhiều chuyện xảy ra nữa. Trong lòng cô thầm nghĩ, dù sao cô cũng không định nói cho Quân Nhật Đình biết, cô tin rằng mình có thể tự xử lý được.
Quân Nhật Đình không hiểu, nhưng vẫn tỏ ra rất không vui. Sau đó hai người trở về nhà, vì trời đã khuya nên cả hai thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ rồi lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau, cả hai cùng thức dậy. Bây giờ Hứa Thanh Khê là giám đốc, cô không thể không đến công ty ba ngày như trước. Hai người tắm rửa sạch sẽ rồi xuống nhà ăn sáng.
Trong bữa ăn, Quân Nhật Đình vừa nhâm nhi tách cà phê vừa nói: “Lát nữa anh sẽ đưa em đến công ty.”
Thanh Khê sững sờ hồi lâu, khó hiểu nhìn anh: “Hôm nay công ty có cuộc họp nào sao?”
Bởi vì chỉ khi có cuộc họp được tổ chức, Quân Nhật Đình mới đến văn phòng chi nhánh.
“Chà, sản phẩm mới sắp ra mắt. Anh cần xem sự chuẩn bị của em và sắp xếp một số vụ mua bán.” Quân Nhật Đình chậm rãi đáp.
Thanh Khê gật đầu, cảm thấy rằng nếu anh ấy xuất hiện sẽ có lợi cho cô hơn. Cô có thể nói với đối tác rằng họ đánh giá cao sự hợp tác lần này.
Ăn xong bữa sáng thì hai người liền tới công ty như đã nói trước. Hứa Thanh Khê không muốn mọi người phát hiện ra thân phận của cô khi đi cùng Quân Nhật Đình, vì vậy cô xuống xe trước rồi đi bộ đến công ty.
Vừa đến phòng thiết kế, tất cả mọi người trong bộ phận thiết kế đều ở đó, bầu không khí rất kỳ lạ khi cô xuất hiện. Mọi người đều nhìn cô với những biểu cảm khác nhau.
“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Thanh Khê cau mày hỏi.
Sau đó, mọi người lại đưa mắt nhìn về phía Tạ Minh Phượng. Thấy vậy, Hứa Thanh Khê đoán rằng nguyên nhân có thể liên quan đến người phụ nữ này một lần nữa.
“Cô Minh Phượng, cô có gì không hài lòng sao?” Cô cố gắng kìm nén sự nóng nảy trong lòng rồi lịch sự hỏi.
Minh Phượng nghe xong hừ lạnh một tiếng: “Có thêm rất nhiều thứ không hài lòng.”
Hứa Thanh Khê nghiến răng, cô ta cố nhấn mạnh ba chữ “rất nhiều thứ”. Cô hít một hơi thật sâu và nói:
“Vậy phiền cô Minh Phượng chỉ ra cho tôi từng chút một, và tôi sẽ cải thiện tình hình cho cô.”
Minh Phượng hếch cằm kiêu ngạo khi nhìn thấy điều này: “Tôi sẽ không nói về những người khác. Cô phải sắp xếp lại văn phòng ngay lập tức.”
Cô ta nói với vẻ mặt đầy đáng ghét: “Công ty cô nghèo hay không đủ tiền mua đất? Văn phòng cô giao cho tôi không bằng một phần ba văn phòng trước đây của tôi.”
Nghe Tạ Minh Phượng nói xong, gương mặt Hứa Thanh Khê xìu xuống. Nhưng cô ta dường như không thèm để ý, lại kiêu ngạo ra lệnh cho cô:
“Tôi đã xem cách bài trí của cô. Văn phòng của cô là được nhất. Cô dọn dẹp đi, tôi muốn làm việc ở đó.”
Nói đến đây, biểu cảm của mọi người trong phòng thiết kế có chút thay đổi. Có người phẫn nộ, nhưng cũng có hả hê. Trong đó, Hà Thanh Vận là người đang hả hê nhất. Cô ta vẫn đứng một bên để chờ được xem kịch hay.
Hứa Thanh Khê nhìn thẳng vào mặt Tạ Minh Phượng, lạnh lùng nói: “Cô Minh Phượng tốt nên nhất ăn nói lễ phép. Công ty tôi mới thành lập, còn nhiều thứ phải sắp xếp. Nếu cô không thích văn phòng tôi đã sắp xếp, tôi có thể cho người đến dọn dẹp lại một lần nữa cho khang trang. Chỉ có văn phòng của tôi là không thể nhường cho cô.”
“Tôi không lịch sự sao?” Tạ Minh Phượng lập tức phản ứng lại.
“Còn nữa, cô nói chuyện với tôi bằng thái đội gì đây? Đừng quên, tôi là người đại diện của RC cho sự hợp tác lần này.”
Hứa Thanh Khê nghe xong càng trở nên bất mãn hơn, cô giễu cợt nói: “Hóa ra cô Minh Phượng vẫn biết cô đến đây là vì công việc chứ không phải để hưởng thụ.”
Nghe vậy, Tạ Minh Phượng cứng họng mất một lúc. Ngay khi cô ta muốn mở miệng, lại bị Hứa Thanh Khê cắt ngang.
“Nếu cô Minh Phượng thực sự có ý kiến gì về chỗ này, thì tôi không ngại giúp cô liên hệ với trụ sở để họ cử người thiết kế khác qua, để cô Minh Phượng không bị thiệt thòi ở đây.”
Hứa Thanh Khê cố gắng gằn từng chữ để áp chế lại sự kiêu ngạo của đối phương. Tạ Minh Phượng sa sầm mặt lại, nhưng tuyệt nhiên không thể phản bác lại được câu nào.
Bởi vì cô ta thừa biết rằng nếu vấn đề này đến tai lãnh đạo, nó sẽ chỉ là vấn đề của cá nhân cô ta. Cô ta nghiến răng và nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê, im lặng hồi lâu.
Hứa Thanh Khê thấy phản ứng của cô ta liền biết rằng cô ta đã thỏa hiệp. Cô nhướng mày và nói:
“Nếu cô không có gì phản đối, hãy chuẩn bị đi họp với tôi.”
Nói xong, cô không thèm nhìn Tạ Minh Phượng nữa và đi thẳng vào phòng họp. Minh Phượng nhìn cô từ phía sau với vẻ mặt rất khó coi, cô trợ lý đi cùng cũng không khá hơn là bao.
Cả hai miễn cưỡng đi theo Hứa Thanh Khê đến phòng họp ở tầng trên cùng. Bởi vì hôm nay là hội nghị, tất cả ban giám đốc công ty đều đến.
Quân Nhật Đình đã đến đó từ sớm, dáng ngồi toát lên vẻ sang trọng khiến người khác phải nể trọng. Các thành viên trong ban giám đốc đều có thái độ rất nghiêm túc.
Hứa Thanh Khê đang định dẫn Tạ Minh Phượng đến chỗ ngồi, nhưng lại phát hiện người phụ nữ này đang đứng im, hai mắt nhìn thẳng vào Quân Nhật Đình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ không hề che giấu. Mọi người đều nhìn thẳng vào cô ta, cảm thấy kỳ lạ.
Thấy vậy, Hứa Thanh Khê cau mày. Không phải người phụ nữ này thích Lê Việt Hoàng sao? Sao cô ta lại nhìn chằm chằm vào Quân Nhật Đình như thể chưa nhìn thấy đàn ông bao giờ?
Cô không tài nào hiểu nổi, cũng không có ý định suy nghĩ sâu xa, thấy vẻ mặt Quân Nhật Đình càng thêm sốt ruột, cô nhanh chóng kéo Minh Phượng tới chỗ ngồi rồi ấn người cô ta xuống.
“Cô Minh Phượng, hãy tập trung.” Cô lạnh lùng cảnh cáo.
Tạ Minh Phượng hoàn toàn không để ý mà hỏi liền cô về thông tin của Quân Nhật Đình.
“Người này là ai?” Hai mắt cô ra sáng rực lên.
Hứa Thanh Khê cảm thấy rất khó chịu liền giả vờ như không nghe thấy. Tạ Minh Phượng cong môi khinh thường khi thấy thái độ của cô, lập tức tiếp tục nhìn Quân Nhật Đình một cách ngây ngốc.
Quân Nhật Đình nhận thấy ánh mắt của cô ta, một vẻ kinh tởm lóe lên trong ánh mắt.
“Mọi người đều đã đến rồi. Chúng ta bắt đầu thôi.” Quân Nhật Đình mở lời.
Cuộc họp này chủ yếu bàn về thương hiệu hợp tác mới, vì vậy Quân Nhật Đình chắc chắn sẽ cần phải nói chuyện với cô ta về công việc dù anh có muốn hay không.
Tạ Minh Phượng trả lời từng câu hỏi của Quân Nhật Đình một cách cặn kẽ. Sau cuộc họp, cô ta vẫn đứng ở cửa như chờ đợi ai đó.