Hứa Thanh Khê nhận ra có động tĩnh ngoài cửa, lên giường nằm, giả vờ ngủ.
Quân Nhật Đình vừa vào phòng thì thấy người đang nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, lông mi run lên một cái, nhìn là biết đây không phải trạng thái ngủ say.
Anh biết cô đang giả vờ ngủ nhưng không vạch trần, nhìn cô với vẻ nghiền ngẫm, trong lòng lại dâng lên sự tò mò đối với chân tướng mà cô gái này đang che giấu.
Rốt cuộc cô gái này đang cất giấu bí mật gì mà cô lại kiểu "sợ tránh không kịp" ấy nhỉ.
Trong lòng anh có nỗi nghi hoặc, anh tiến gần lại giường.
Theo bước chân anh đến gần, thân thể người trên giường cũng căng thẳng theo, sau một lát sau mới thả lỏng lại.
Quân Nhật Đình nghiêng đầu, khóa chặt khuôn mặt của Hứa Thanh Khê trong tầm mắt.
Bất kể cô có bí mật gì, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh điều tra ra!
Hứa Thanh Khê không biết sự khác thường của mình đã gieo một mầm mống nghi ngờ trong lòng Quân Nhật Đình.
Cô chợp mắt không được bao lâu thì hô hấp dần dần bằng phẳng, ngủ thiếp đi.
Một đêm yên ổn, không có gì bất thường.
Hôm sau, hai người lần lượt rời giường, rửa mặt xong thì cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
Có lẽ là do tối hôm qua bị lộ tẩy, sáng nay Hứa Thanh Khê im lặng hơn mọi khi.
Quân Nhật Đình thấy rõ sự khác biệt ấy, nhưng không nói gì.
Hứa Thanh Khê thì ngược lại, có phần kinh ngạc vì đã giờ này rồi mà anh còn ở nhà, nhưng cô không hỏi dò gì, dùng bữa sáng xong, cô đứng lên nói: "Tôi ăn xong rồi, đến công ty đây."
Dứt lời, Hứa Thanh Khê đang định đi thì bị gọi lại.
"Khoan đã, lát nữa tôi cùng đi với cô."
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì hơi nhíu mày, nhưng không từ chối.
Sau đó hai người ngồi chung xe đến công ty, Hứa Thanh Khê vẫn xuống xe ở ngã tư đường. Cô đi bộ tới công ty, không ngờ mới vừa vào bộ phận thiết kế đã thấy Lâm Gia Nghi.
Lâm Gia Nghi đương nhiên cũng thấy cô, hai mắt lạnh đi, hừ một cái đi ngang qua cô.
Hứa Thanh Khê thấy vậy cũng không để ý, tự đến bàn làm việc của mình.Trong lòng cô hiểu rõ, cho dù Lâm Gia Nghi đã rời khỏi nhà họ Quân thì chỉ là tạm thời mà thôi, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ trở lại.
Nghĩ đến đây, cô gạt những suy nghĩ trong lòng qua một bên, tập trung vào việc sửa sang lại những thứ trên tay.
Hôm nay là ngày giao bản thiết kế, theo như lệ thường thì cô cần giao cho Lâm Gia Nghi. Nhưng kinh nghiệm trong quá khứ lại nói cho cô biết rằng, nếu mà giao cho Lâm Gia Nghi, e rằng bên đó sẽ lại bày ra trò gì.
Cô ả kia thích tính kế cô nhất, đương nhiên không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đẩy cô vào tròng.
Đây lại còn là dự án thiết kế trang phục đầu tiên, công ty rất coi trọng, thế nên cô tuyệt đối không thể giao thành phẩm cho Lâm Gia Nghi.
Nghĩ vậy, cô mang ba bản thiết kế do chính tay cô làm ra đến văn phòng của Tổng giám đốc.
"Tổng giám đốc."
Cô gõ cửa đi vào, Lý Dương Châu thấy cô thì hơi kinh ngạc.
"Nhà thiết kế Hứa, có chuyện gì sao?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy, không giấu giếm mục đích của mình mà giao bản vẽ đã hoàn thiện ra.
"Không phải tôi muốn suy bụng ta ra bụng người, có lẽ Tổng giám đốc cũng biết chuyện của tôi và trưởng phòng Lâm rồi, nên tôi thấy giao chỗ thiết kế này cho cô sẽ ổn hơn, đỡ phải xuất hiện sai lầm gì ở trung gian, ảnh hưởng đến tiến trình của công ty."
Lý Dương Châu hiểu ý của cô, không từ chối, gật đầu nói: "Được, còn chuyện gì khác không?"
"Không ạ."
Hứa Thanh Khê lắc đầu, xoay người ra ngoài văn phòng.
Lúc cô trở lại bàn làm việc thì nhận được thông báo có một cuộc họp.
Có hai vấn đề chính trong cuộc họp này, một là đến hạn nộp bản thảo, hai là công bố kế hoạch làm việc tiếp theo của công ty.
Trong phòng họp, ngoài Hứa Thanh Khê ra, những nhà thiết kế khác đều đã nộp bản thảo.
"Nhà thiết kế Hứa, bản thảo của cô đâu?"
Lâm Gia Nghi lúc nào cũng soi mói Hứa Thanh Khê, phát hiện tất cả mọi người đều đã giao mà chỉ mình cô là không đem, không khỏi suy đoán hỏi: "Chẳng lẽ nhà thiết kế Hứa vẫn chưa hoàn thành bản thảo ư?"
Cô ta nhìn Hứa Thanh Khê chòng chọc, trong mắt không có chút ý tốt nào. Bởi vì chỉ cần Hứa Thanh Khê trả lời một từ "Đúng", cô ta sẽ có cớ để trừng trị con đàn bà này cho thỏa thích, đồng thời hao mòn đi sự đắc ý trong những ngày qua của Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy vẻ bất thiện trong mắt cô ta, tự đoán được cô ta đang nghĩ gì, khẽ cười nói: "E là phải khiến trưởng phòng thất vọng rồi, bản vẽ của tôi đã được hoàn thành."
"Thế à?Vậy sao không thấy cô giao lên, sao đấy, không thể để cho ai thấy à?"
Lâm Gia Nghi chất vấn dồn dập.
Hứa Thanh Khê cũng không thèm để ý, giả bộ kinh ngạc hỏi: "Ai nói tôi không giao, tôi giao cho Tổng giám đốc rồi mà, chẳng lẽ tôi chưa nói cho cô sao?"
Lâm Gia Nghi nghe cô nói vậy, lập tức xụ mặt xuống.
"Hứa Thanh Khê, cô có ý gì?"
Không lý do nào khác, Hứa Thanh Khê này bỏ qua cô ta mà giao trực tiếp bản thiết kế cho Tổng giám đốc, chẳng phải chính là không để trưởng phòng này vào mắt sao.
"Trưởng phòng tức giận như vậy làm gì, tôi không có ý gì cả, chẳng qua là sợ trưởng phòng nhận nhiều bản thiết kế cùng một lúc, lo lắng trưởng phòng sẽ nhầm lẫn hoặc bản thiết kế xảy ra sơ suất gì, gây ảnh hưởng đến công ty thôi... Hơn nữa, Tổng giám đốc cũng muốn xem trang phục tôi thiết kế thế nào, nên tôi thuận tiện giao cho Tổng giám đốc luôn."
Nói xong, cô nhìn Lâm Gia Nghi với ánh mắt đầy ẩn ý.
Sao Lâm Gia Nghi không nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, cô đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói cô ta sẽ động tay động chân.
Lâm Gia Nghi tức giận đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng không thể phản bác.
"Nếu đã là Tổng giám đốc yêu cầu thì bỏ qua chuyện này đi, nếu sau này còn như vậy nữa, tốt nhất là nhà thiết kế Hứa nên báo trước một tiếng, đỡ cho người khác hiểu lầm!"
Cô ta nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Hứa Thanh Khê nhún vai, tỏ vẻ đã biết.
Lâm Gia Nghi thấy vậy thì rất tức tối, nói sang chuyện khác với vẻ không cam lòng, bàn về việc quảng bá cho những thiết kế của công ty trong thời gian sắp tới.
"Về việc quảng bá lần này của công ty, tôi nhận được một tin tức, đó là công ty sẽ mời quý cô danh giá nhất trong nước - Lê Ngọc Mỹ - Làm người phát ngôn cho chúng ta, vào thời khắc quan trọng, tôi hi vọng những người đang ngồi đây không được phép xảy ra chút sai lầm nào, gây ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của công ty!"
Nói đến lời cuối cùng, Lâm Gia Nghi nghiêm khắc nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng trên người Hứa Thanh Khê.
Nhưng Hứa Thanh Khê lại không mấy chú ý, cũng như những người khác, cô cảm thấy hơi sốc bởi cách tiếp thị này của công ty, bởi vì nó cực kì tốn kém.
Phải biết rằng Lê Ngọc Mỹ không đơn giản chỉ là quý cô danh giá nhất, cô ấy còn là tấm gương trong giới doanh nhân. Không chỉ vậy, cô ấy còn là tổng biên tập tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, dẫn dắt trào lưu thời thượng.
Từ trước đến nay, những bộ áo cánh mà cô ấy mặc đều là phiên bản giới hạn, mang theo phong cách độc đáo khiến không ít những nghệ sĩ hay con gái cưng của các nhà giàu có phải đổ xô chạy theo.
Gọi cô ấy là ngọn gió của giới thời trang cũng không ngoa!
Lâm Gia Nghi đã đoán trước được mọi người sẽ kinh ngạc, thậm chí là hoảng sợ. Cô ta vỗ tay ra hiệu mọi người yên lặng lại, bàn giao một ít công việc rồi tuyên bố tan họp.
Hứa Thanh Khê ra ngoài cùng với mọi người. Ban đầu cô còn tưởng rằng Lâm Gia Nghi sẽ không bỏ qua cho cô, cuối cùng qua cả buổi lại yên lành chẳng có chuyện gì, ngược lại khiến cô cứ thấy kỳ kỳ, có điều cô cũng không nghĩ nhiều.
Chiều đến, cô thấy không còn việc gì thì kết thúc một ngày làm việc, đỡ phải cứ gặp Lâm Gia Nghi ở công ty rồi chướng mắt nhau.
Lâm Gia Nghi không biết Hứa Thanh Khê đã rời công ty. Lúc này cô ta đang ở trong văn phòng của Lý Dương Châu, mượn cớ kiểm tra chất lượng, bảo Lý Dương Châu lấy bản thiết kế của Hứa Thanh Khê cho cô ta xem.
Lý Dương Châu cũng không nghĩ nhiều, lấy bản thiết kế ra.
Khi Lý Dương Châu lấy ba bản thiết kế đã hoàn thành của Hứa Thanh Khê ra, trong mắt Lâm Gia Nghi lóe lên vẻ tán thán cùng với sự ghen tị.