"Ngay cả mẹ của mình mà nó cũng dám cảnh cáo!"
Lâm Gia Nghi thấy vậy thì vội vàng tiến lên an ủi bà ta.
"Dì Hồng, anh Nhật Đình đang nóng giận, dì đừng so đo với anh ấy nữa, chỉ tự chọc tức bản thân mà thôi."
Cô ta nói xong, trên mặt lộ ra vẻ tự trách, mím môi nói: "Nói cho cùng thì đều là lỗi của con, nếu như không phải con quá xúc động, không kiềm chế được bản thân thì mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy, thật xin lỗi dì Hồng, để dì phải lo lắng rồi."
Bà Kim Hồng nhìn bộ dạng khổ sở của cô thì ngay lập tức hết giận, bà ta vội vàng an ủi: "Con bé ngốc này, con thì có lỗi gì chứ, tình cảm ai có thể đoán trước được, chẳng qua là con cố gắng giành lấy thứ con muốn mà thôi."
Lâm Gia Nghi nghe bà ta nói vậy thì tiếp tục khổ sở nói: "Nhưng mà anh Nhật Đình đã từ chối con rồi, còn muốn đuổi con đi, con không muốn đi. Dì Hồng, con không đi có được không? Dì giúp con năn nỉ anh Nhật Đình đi dì! Dì nói với anh ấy là con biết lỗi rồi, lần sau nhất định sẽ không tái phạm nữa."
Bà Kim Hồng nghe cô ta nói như vậy, bàn tay đang vỗ về cô ta đột nhiên cứng đờ.
"Gia Nghi, bây giờ dì Hồng không có cách nào giúp con được, nhưng mà con yên tâm đi, dì Hồng hứa với con, chỉ cần có cơ hội, dì Hồng nhất định sẽ đón con về."
Quân Nhật Đình cũng không biết suy nghĩ của mẹ mình.
Sau khi rời khỏi nơi đó anh về thẳng phòng tân hôn của mình. .
||||| Truyện đề cử: Trừ Yêu Truyện |||||
Trở về phòng, anh nhìn thấy Hứa Thanh Khê đang ngồi ngoài ban công may vá.
Ánh sáng ấm áp của ánh chiều tà làm anh cảm nhận được sự bình yên.
Trái lại, bên này Hứa Thanh Khê đột nhiên phát hiện trong phòng có thêm một người thì sợ hãi từ trên ghế nhảy dựng lên.
"Ai? Á!"
Cô lạnh giọng chất vấn, ai ngờ tay cô lại vô tình đụng vào máy may, bị cây kim gắn ở phía trên đâm vào tay, đau đến liên tục hít hà.
Tiếng hít hà của cô làm cho Quân Nhật Đình đang ngẩn người bên kia tỉnh táo lại, còn chưa kịp làm rõ cái cảm giác vừa rồi thì đã theo phản xạ tiến lên ân cần nói: "Cô không sao chứ?"
Vừa nói, anh ta vừa kéo tay của Hứa Thanh Khê qua cẩn thận xem xét.
Một giọt máu đỏ thắm nổi bật trên bàn tay trắng nõn của cô ấy.
"Sao cô lại không cẩn thận như vậy?"
Anh nhìn vệt máu kia, hơi nhíu mày.
Hứa Thanh Khê nghe thấy anh nói như vậy mới hoàn hồn.
Cô nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, tim đập lỡ mất một nhịp, cô hốt hoảng rút tay về đưa vào miệng ngậm.
"Không có sao hết, chỉ bị kim đâm vào một tí mà thôi."
Quân Nhật Đình không tin lời cô nói.
"Cô chờ một lát, tôi đi lấy hộp thuốc y tế."
Dứt lời, anh lập tức xoay người rời đi.
Chốc lát sau, anh đã mang hộp thuốc y tế quay lại, anh lấy ra bình thuốc khử trùng và băng keo cá nhân.
"Đưa tay cho tôi."
Giọng điệu rất tự nhiên làm cho Hứa Thanh Khê ngẩn ra, theo bản năng đưa tay ra.
Quân Nhật Đình cầm tay cô lên, cẩn thận sát trùng, sau đó dán băng keo cá nhân lên.
"Nếu tay bị thương thì buổi tối cũng đừng làm gì hết, cô nghỉ ngơi sớm đi."
Chờ làm xong hết thảy những thứ này, anh ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh Khê.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Hứa Thanh Khê vô tình chạm vào cặp mắt đen nhánh của anh, cô hoàn hồn lại, gò má cô đỏ ửng, tim cũng đập rất mạnh.
"Không... được đâu, chỉ còn chút xíu nữa là tôi may xong bộ lễ phục này rồi, chắc chỉ tầm nửa tiếng nữa là xong, cũng nhanh lắm."
Cô giả bộ xoay lưng lại đi đến chỗ mình thường may đồ để giấu đi sự mất tự nhiên trên khuôn mặt mình.
Nhưng trong lòng cô lại hết sức rung động.
Cô ép buộc bản thân tỉnh táo lại, không để ý đến ánh mắt sau lưng nữa rồi tiếp tục làm việc.
Quân Nhật Đình không phát hiện ra sự khác thường của cô, anh cảm thấy nếu như người phụ nữ này nghiêm túc làm điều gì đó thì sẽ rất bướng bỉnh, nhưng lại rất hấp dẫn.
Chỉ thấy anh ta đột nhiên tiến lên vuốt nhẹ vào má của Hứa Thanh Khê.
Bàn tay lành lạnh của anh chạm vào gò má của Hứa Thanh Khê làm cô sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy được là do anh làm thì gò má lại đỏ bừng lên.
"Sao... Sao thế?"
Cô bối rối nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô thì mới hoàn hồn lại, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Không có gì, chỉ là tôi nhìn thấy có sợi tóc xõa xuống sẽ ảnh hưởng đến việc may vá của cô nên tôi mới vén lên thôi, cô cứ làm tiếp đi, tôi không quấy rầy cô nữa."
Dứt lời, anh đi vào phòng tắm.
Hôm sau, Quân Nhật Đình không có ra cửa sớm giống như thường ngày.
Mà là đợi Hứa Thanh Khê thức dậy cùng ăn sáng với cô, sau đó vì công ty đột nhiên có hội nghị khẩn cấp nên anh phải đi trước.
Hứa Thanh Khê cũng không để ý, một mình tiếp tục ăn cơm.
Cũng vào lúc này, Mỹ Hà thần thần bí bí đi tới.
"Mợ cả, cô Lâm phải đi."
"Cô ta đi đâu?"
Hứa Thanh Khê cũng không có nghĩ nhiều, theo bản năng dò hỏi.
"Cô ta quay về nhà họ Lâm, tôi nghe nói cô ta bị cậu chủ đuổi về."
Hứa Thanh Khê nghe cô ta nói vậy, bàn tay đang vươn ra định gắp thức ăn cứng lại, kinh ngạc nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mỹ Hà thấy cô có vẻ không biết chuyện này thì vội vàng nói cho cô tin tức mà cô ta đã nghe được.
"Nghe nói tối hôm qua cậu chủ cãi nhau với bọn họ."
Hứa Thanh Khê cau mày, tối hôm qua bà Kim Hồng cũng không có kêu cô cùng ăn tối nên cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô muốn hỏi Mỹ Hà thêm về chuyện này nhưng mà Mỹ Hà cũng chỉ nghe được người khác nói mà thôi, nên cũng không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Thanh Khê không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ.
Cô nghĩ đến tối hôm qua khi Quân Nhật Đình trở về cũng không biểu hiện ra điều gì khác thường, cô cảm thấy không hiểu được quyết định của anh.
Đang yên đang lành sao đột nhiên lại đuổi Lâm Gia Nghi đi, không phải là do chuyện tối hôm đó đấy chứ?
Có lẽ đúng là như vậy. Dù sao đêm đó quả thật tên kia rất tức giận.
Nghĩ tới đây, cô không kiềm được niềm vui đang dâng trào trong lòng.
Sau này người đàn bà Lâm Gia Nghi kia không còn ở nhà họ Quân nữa thì cuộc sống của cô sẽ yên bình hơn rất nhiều.
Nhưng cô lại không biết rằng chuyện này có liên quan đến cô.
Chờ ăn sáng xong, cô cũng định đi đến công ty.
Nhưng cô không ngờ mới vừa đi ra khỏi phòng tân hôn, cô liền thấy Lâm Gia Nghi mang hành lý đứng ở bên ngoài phòng khách đang lưu luyến nhìn ngắm xung quanh.
Dù sao cô ta cũng ở chỗ này nhiều năm như vậy, bây giờ lại đột nhiên rời đi, đổi lại là người khác cũng cảm thấy không quen.
"Cô chủ, tôi không nỡ để cô đi."
Cô giúp việc kéo tay cô ta nói với khuôn mặt nước mắt đầm đìa.
Lâm Gia Nghi nhìn thấy cô ta như vậy thì trong lòng càng phiền muộn, cô cũng không muốn rời đi.
"Yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách quay lại, cô đừng quên việc mà tôi đã giao đấy."
"Cô chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô theo dõi người đàn bà kia."
Cô hầu gật đầu liên tục bảo đảm, cũng bởi vì động tác này làm cô ta thấy được Hứa Thanh Khê, sắc mặt khẽ biến đổi, cắn răng nói: "Cô chủ, người đàn bà kia đang ở sau lưng cô!"
Lâm Gia Nghi nghe cô ta nói như vậy, ngay lập tức quay đầu.
Chỉ thấy Hứa Thanh Khê đang đi về phía cô ta, trên mặt nở một nụ cười yếu ớt, nụ cười ấy làm cô ta cảm thấy rất chói mắt.
Chắc hẳn bây giờ cô ta đang rất đắc ý?
Lâm Gia Nghi oán hận nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ngay cả móng tay đâm vào lòng bàn tay cô ta cũng không cảm giác được.
Đương nhiên Hứa Thanh Khê cũng nhận ra ánh mắt oán hận của cô ta, vốn dĩ cô không định để ý đến, trực tiếp đi ra cửa.
Ai ngờ lúc này bà Kim Hồng từ trong nhà đi ra, thấy cô thì trừng mắt, tức giận nói: "Hứa Thanh Tuệ, cô tới đây làm gì? Đến để chế giễu sao?"
Hứa Thanh Khê đột nhiên bị mắng không lí do, chợt nhìn sang Lâm Gia Nghi, rốt cuộc cũng hiểu ra Kim Hồng nói lời này là có ý gì, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Mẹ, cửa ở bên này, con phải ra ngoài đương nhiên phải đi ngang qua đây, cũng không phải là cố ý đến tìm các người."
Cô lạnh lùng giải thích nhưng mà hai người kia cũng không tin cô.
Lâm Gia Nghi tiến lên một bước, đi tới bên người cô, lạnh lùng nói: "Hứa Thanh Tuệ, cô cứ việc đắc ý đi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chịu thua đâu, chúng ta cứ chờ xem, tôi muốn xem thử cô còn có thể ở lại chỗ này bao lâu!"
Dứt lời, cô ta kéo hành lý, đầu cũng không quay lại bước lên xe, nghênh ngang mà đi.