Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Phong Lan nghe thấy câu này thì ngay lập tức sắc mặt của cô liền trở nên cực kỳ khó coi.



Đặc biệt là ánh mắt tò mò từ bốn phía nhìn về phía cô càng làm cô cảm thấy vừa ngại ngùng lại vừa tức giận.



Cô liền tức giận nhìn chằm chằm vào nhân viên ở quầy thu ngân.



“Đợi đấy!”



Cô nói dứt lời thì liền lấy điện thoại ra gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng bên phía ngân hàng.



“Thưa cô Quân, đây là chỉ thị từ phía tổng giám đốc Quân, việc này không hề liên quan đến chúng tôi.”



Người chịu trách nhiệm đương nhiên biết được lý do Quân Phong Lan gọi điện đến, liền vội vã thanh minh để đùn đẩy trách nhiệm.



Quân Phong Lan có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được Quân Nhật Đình lại có thể khóa thẻ ngân hàng của cô.



Cô vô cùng tức giận ngắt điện thoại sau đó lập tức gọi điện thoại cho Quân Nhật Đình thế nhưng lại không có ai nghe máy cả.



Cô vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục gọi thêm mấy cuộc, thế nhưng kết quả vẫn giống nhau.



Nhân viên ở quầy thu ngân vốn dĩ vẫn đang đứng chờ, kết quả chờ cả nửa ngày vẫn chả thấy cô gọi được ai để đến thanh toán thì không khỏi thúc giục: “Thưa cô, cô còn cần bao lâu nữa? Phía sau vẫn còn bao nhiêu người đang chờ để thanh toán kia. Nếu như cô không có tiền, chúng ta có thể nhờ đến bên cảnh sát để xử lý.”



Nhân viên thu ngân kia hình như vẫn chưa nhìn ra thân phận của Quân Phong Lan nên nói với cô một cách đầy uy hiếp.



“Ai không có tiền cơ? Cô có biết tôi là ai không?”



Quân Phong Lan vốn đang rất tức giận vì Quân Nhật Đình không chịu nghe điện thoại của mình lại nghe thêm được câu này thì càng tức giận hơn.



Khi cô đang liếc nhìn nhân viên kia một cách đầy tức giận chuẩn bị nói ra thân phận của mình thì cô lại nhịn lại được.



Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là nếu như cô nói ra thân phận của mình rồi thì không phải tất cả mọi người sẽ biết đường đường là cô thứ năm nhà họ Quân lại đi uống rượu không có tiền trả, đây không phải là chuyện cười cho mọi người còn gì nữa?



Lúc cô còn đang suy nghĩ, nhân viên thu ngân bên kia lại thúc giục một lần nữa.



“Tôi không biết cô đây là ai, tôi chỉ biết là cô uống rượu còn chưa có trả tiền.”



Quân Phong Lan lại nghe người ta nhắc lại việc mình không có tiền thì lại càng tức giận không chịu được.



Thế nhưng cô cũng biết đây không phải là lúc để mình làm loạn lên, cô chỉ nhìn hằm hằm mặt nhân viên thu ngân một cái rồi cầm điện thoại lên gọi cho bạn mình đến trả tiền hộ.



Hai người bọn họ sau khi thanh toán xong thì lập tức rời đi, dù sao thì cũng chẳng có ai tình nguyện ở lại nơi mình đã bị mất mặt lâu hơn một chút.



Quân Phong Lan quay về nhà họ Phong trong cơn tức giận không thôi.



Cô nhìn ánh đèn trong căn phòng mới kia, lại nghĩ tới chuyện mất mặt vừa nãy của bản thân, nhất thời cơn tức giận lại bùng lên.



Bước chân của cô đổi hướng, tức giận bừng bừng lao về phía căn phòng mới kia.



“Cô năm.”



Quản gia nhìn thấy Quân Phong Lan rất cung kính lên tiếng gọi.



“Quân Nhật Đình đâu? Gọi anh ta ra đây!”



Quân Phong Lan đã đi vào đến phòng khách, ngồi xuống sô pha, lên giọng ra lệnh.



Quản gia nhìn sắc mặt không hề có ý tốt của cô, ông mày hơi nhíu lại một chút rồi nói: “Buổi chiều hôm nay cậu cả đã đi công tác ở thành phố bên cạnh rồi, cô năm nếu như có chuyện gì thì có thể gọi điện cho cậu cả.”



Quân Phong Lan nào ngờ đến chuyện Quân Nhật Đình đã đi công tác rồi, trong mắt cô hiện lên vẻ sửng sốt nhưng chỉ trong thoáng chốc đã được thay thế bằng sự tức giận.



“Anh ta chạy cũng nhanh đấy!”



Cô nghiến răng thốt ra từng chữ, trong lòng không cam tâm tình nguyện.



Cũng chẳng biết là cô đã chọc vào chỗ nào của anh ta đến mức anh ta lại đi khóa thẻ ngân hàng của cô lại.



Nghĩ tới đây, cô không chỉ biết được là Quân Nhật Đình không ở nhà, cũng đồng nghĩa với việc là sắp tới cô không có tiền để tiêu.



Cô nghĩ đến việc này lại càng vừa ngại ngùng vừa tức giận.



“Cậu cả của mấy người nói lúc nào anh ta sẽ về?”



“Chuyện này cậu cả không nói.”



Quản gia trả lời cô, có thể nghe được sự vội vàng gấp gáp trong giọng điệu của cô.



Đúng lúc cô đứng lên đang chuẩn bị bỏ đi thì cô đột nhiên lại nhớ ra cô ả tiện nhân Hứa Thanh Tuệ kia.



“Thế mợ cả của mấy người đâu rồi?”



Cứ cho là Quân Nhật Đình không chịu nghe điện thoại thì anh ta cũng không thể không nhận điện thoại của người phụ nữ đó.



“Mợ cả đang ở trong phòng, cô năm muốn tìm mợ cả à?”



Quản gia hơi do dự hỏi lại.



Quân Phong Lan giống như nghe thấy, khẽ xua tay lại ngồi lại xuống ghế sô pha.



“Gọi mợ cả của mấy người ra đây, cứ nói là tôi có việc cần tìm cô ta.”



Quản gia nhìn thấy thế không còn cách nào khác chỉ đành đi lên tầng thông báo cho Hứa Thanh Khê một tiếng.



“Dì út muốn gặp tôi à?”



Sau khi biết được tin, Hứa Thanh Khê nhíu mày, trong mắt toàn là ngờ vực.



Vốn dĩ Quân Phong Lan với cô cũng chẳng hòa hợp với nhau lắm rồi, bây giờ nửa đêm tự nhiên mò đến tìm cô là muốn làm gì đây.



Cô lúc đầu cũng chẳng muốn gặp, nhưng sau đó cô lại sợ là cô ta sẽ chạy đi nói lung tung với bà Quân, thế là cuối cùng cô vẫn theo quản gia đi xuống nhà.



“Dì út, cô tìm tôi à?”



Cô đi xuống nhà, nhìn thấy Quân Phong Lan đang ngồi trên ghế sô pha thì liền lên tiếng hỏi.



Nghe thấy tiếng của cô Quân Phong Lan liền nghiêng đầu nhìn qua thì thấy cô đang mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, trên gương mặt trắng nõn không hề tì vết.



Nhìn thấy bộ dạng vô tội kia khiến cho trong lòng Quân Phong Lan cực kỳ bất mãn, nếu như không phải cô đang có việc cần tìm người phụ nữ này, cô nhất định phải nói cô ta một trận mới bõ tức.



“Ừ, tôi đang tìm cô. Bây giờ cô ngay lập tức liên lạc cho Quân Nhật Đình ngay cho tôi, nói anh ta xử lý ngay chuyện khóa thẻ ngân hàng của tôi ngay!”



Hứa Thanh Khê nghe thấy câu này thì trong lòng lập tức sửng sốt.



Quân Nhật Đình khóa thẻ ngân hàng của Quân Phong Lan?



Vì sao chứ?



Trong lúc cô còn đang mải suy nghĩ, Quân Phong Lan lại thấy cô cứ đứng yên mãi không chịu làm gì thì liền lên tiếng giục giã: “Tôi đang nói với cô đấy, cô có nghe thấy không hả? Cô còn không mau đi gọi điện thoại đi!”



Lúc này Hứa Thanh Khê mới hoàn hồn lại, nhìn thấy cái bộ dạng kiêu căng ngạo mạn kia thật sự không muốn giúp đỡ một tí nào, thế là cô liền tìm cách thoát thác: “Cái này sợ là tôi không được dì út rồi. Nhật Đình đã đi công tác rồi, mà trước lúc đi anh ấy đã dặn là buổi tối anh ấy có cuộc họp rất quan trọng, không muốn tôi làm phiền anh ấy.”



Quân Phong Lan không hề tin vào lời cô nói một chút nào.



“Theo tôi thấy thì là cô không muốn giúp tôi thì có. Tôi biết lòng dạ của cô hẹp hòi, thế nhưng tôi nói cho cô biết, tối hôm nay cô không gọi cũng phải gọi cho tôi.”



Giọng điệu của cô đầy tính uy hiếp.



Sắc mặt của Hứa Thanh Khê lập tức trầm xuống.



“Dì Út đang uy hiếp tôi đấy à?”



“Tôi uy hiếp cô đấy rồi thì làm sao? Nếu như không phải con tiện nhân cô nói gì với Nhật Đình, thì làm mà đang yên đang lành anh ấy lại đi khóa thẻ ngân hàng của tôi cơ chứ? Chắc chắn là cô đã nói xấu gì tôi trước mặt Nhật Đình rồi.”



Hứa Thanh Khê nghe thấy cô nói thế chỉ cảm thấy rất buồn cười.



Mà những lời này cũng không chỉ dừng lại ở đây.



Quân Phong Lan càng nói càng tức, mà nhất là nghĩ đến lần lên kế hoạch hành động này bị thất bại, lại cộng thêm chuyện mất mặt hồi buổi tối, tất cả tức giận dồn nén lại đều đổ tội lên người Hứa Thanh Khê, lời khó nghe đến mức nào cũng nói cho cô nghe hết.



Cô nhìn áo ngủ tơ lụa trên người Hứa Thanh Khê, lại như chợt nghĩ ra cái gì, châm biếm nói: “Hứa Thanh Tuệ, Nhật Đình không ở nhà mà cô lại ăn mặc lẳng lơ như thế này, không phải mà muốn nhân dịp tằng tịu với tình nhân của cô sau lưng Nhật Đình đấy chứ?”



Hứa Thanh Khê nghe thấy những lời này của cô thì sắc mặt càng càng khó coi hơn, tức giận đến mức cả người cô đều run bần bật.



Lại càng không nhịn được mà tiến lên tát Quân Phong Lan một cái.



Một tiếng “Bốp!” vang lên rõ ràng trong phòng khách, tất cả mọi người đều ngẩn ra không kịp phản ứng.



Quân Phong Lan ôm mặt ngẩng ra mất một lúc mới sực tỉnh lại, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, trong mắt toàn là sự tức giận.



“Con tiện nhân này, cô dám đánh tôi!”



Quân Phong Lan trong cơn lửa giận bừng bừng lao qua chỗ Hứa Thanh Khê.



Hứa Thanh Khê nào để cho cô ta có cơ hội, lập tức tránh sang một bên.



Thế nhưng vẫn hơi chậm một bước, cô vẫn phải chịu ba vết cào đến chảy máu của Quân Phong Lan.



Vốn dĩ cô cũng đã phải nhịn một bụng tức, lúc này lại càng tức hơn, đương nhiên cô cũng chẳng thèm kiêng dè gì nữa.



Sau khi cô tránh ra, liền lập tức giơ một chân ra, đá cho Quân Phong Lan ngã xuống.



Việc vồ hụt Hứa Thanh Khê đã làm cho Quân Phong Lan tức đến mức mất hết lý trí, không thèm kiêng nể gì nữa đuổi theo đánh Hứa Thanh Khê.



Hứa Thanh Khê đâu có mất trí giống như Quân Phong Lan nên cô rất dễ dàng có thể đối phó được với Quân Phong Lan, cô còn thêm vào một số động tác họ, khiến cho Quân Phong Lan bị đánh đến tơi bời một trận.



Đám người hầu lúc này mới thấy tình hình tồi tệ hơn liền vội vội vàng vàng xông lên can ngăn khuyên giải.



Quân Phong Lan nào thèm để ý đến đám người này, cô vẫn khăng khăng muốn làm cho Hứa Thanh Khê phải đẹp mặt hôm nay.



Quản gia thấy tình hình như thế vội vàng bước lên ngăn cản Quân Phong Lan.



“Cô năm, cô đừng quên là thẻ ngân hàng của cô vẫn đang bị cậu cả của nhà chúng tôi khóa lại. Nếu như cô lại động vào mợ cả thì chỉ sợ bên cậu cả khó mà giải quyết thẻ ngân hàng cho cô đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK