Hồi đó, mỗi lần sinh nhật, mẹ cô đều dọn một mâm cỗ đơn giản và mua một chiếc bánh sinh nhật. Nhưng năm nay... e rằng không thể.
Cô nghĩ đến đây, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, cô chưa từng nghĩ tới chuyện năm nay sẽ tổ chức sinh nhật. Nếu Quân Nhật Đình không nhắc đến chuyện này, cô e rằng đã quên mất ngày sinh nhật của mình.
Và cô ấy bây giờ đang đóng vai Hứa Thanh Tuệ, cô không biết sinh nhật của Hứa Thanh Tuệ sẽ được tổ chức như thế nào?
Có thể đó là một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, hoặc cũng có thể là đi chơi với bạn bè?
Cô không thể đoán và không biết phải trả lời như thế nào. Để tránh lộ chuyện, cô chỉ im lặng.
Quân Nhật Đình nhướng mày: “Sao, còn chưa nghĩ tới à?”
Hứa Thanh Khê sững sờ, ngay lập tức gật đầu và nói: “Mấy ngày nay em rất bận, nên chưa có thời gian nghĩ đến việc đó.”
Vừa nói cô vừa leo lên giường ra hiệu nằm nghỉ. Quân Nhật Đình nhìn cô đang nằm nghiêng quay lưng về phía mình, suy nghĩ hồi lâu.
Theo anh tìm hiểu, bữa tiệc sinh nhật của Hứa Thanh Tuệ hàng năm linh đình hơn bất cứ ai. Đầu tiên là tiệc tùng, sau đó đi uống rượu qua đêm với bạn bè. Nhưng giờ anh chỉ thấy sự bối rối trong mắt người phụ nữ trước mặt.
Chuyện gì vậy? Anh cau mày suy nghĩ nhưng lại không có manh mối gì. Cuối cùng anh cũng vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, vì Hứa Thanh Khê và Tạ Minh Phượng gấp rút chuẩn bị những sản phẩm mẫu đầu tiên cho nhãn hiệu mới sắp được tung ra thị trường.
Quân Nhật Đình dự định hôm nay sẽ đến thăm công ty, vì vậy anh không muốn Lê Ngọc Mỹ đi cùng.
“Mấy ngày nay em đều theo anh đến công ty, chưa có thời gian ra ngoài chơi với cô Hồng. Em cũng sợ cô buồn, hôm nay tha cho anh vậy.” Lê Ngọc Mỹ che giấu cảm xúc và ra vẻ rộng rãi với Quân Nhật Đình.
Hứa Thanh Khê nghe cô ta nói, cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái. Nhưng cô không nghĩ ra được kỳ lạ ở chỗ nào nên chỉ có thể mạnh mẽ đè nén sự khó chịu trong lòng mà chào tạm biệt cô ta.
Lê Ngọc Mỹ nhìn hai người rời đi, chỉ sau đó nụ cười trên mặt dần dần tắt, vẻ mặt trở nên khó đoán.
Cô ta đứng ở đó rất lâu, mãi đến khi không nhìn thấy xe của Quân Nhật Đình nữa, cô ta mới xoay người đi về phía nhà chính.
“Ngọc Mỹ, hôm nay cháu không đến Tập đoàn à?” Bà Hồng ngồi trong phòng khách nhìn thấy cô ta, ngạc nhiên hỏi.
“Nhật Đình hôm nay sẽ đến chi nhánh với Thanh Tuệ để xem xét về thương hiệu mới. Cháu nghĩ cũng không có việc của cháu. Hôm nay, cháu ở nhà cùng cô vậy. Mấy ngày nay cháu theo Nhật Đình đến công ty, chưa có thời gian ở bên cô.”
Cô đáp lại bằng một nụ cười, nhưng bà Hồng hơi nhăn mặt: “Ở bên bà già thì làm được cái gì? Hai người trẻ tuổi nên ở bên nhau.”
Đương nhiên là vậy, nếu không bà Hồng mời Ngọc Mỹ đến đây để làm gì? Mặc dù không nói như vậy, nhưng Lê Ngọc Mỹ vẫn có thể phát hiện ra sự không hài lòng của bà với lựa chọn của cô hôm nay.
Ngay khi cô ta định nói gì đó, người quản gia bước vào: “Thưa bà, cô Gia Nghi đến tìm.”
Vừa dứt lời, đã thấy Lâm Gia Nghi quyến rũ từ ngoài cửa bước vào.
“Cô Hồng, cháu đến tìm cô.” Cô ta vừa nói vừa lao đến ôm bà Hồng một cách trìu mến.
“Sao cháu lại ở đây? Mà cháu cũng không báo trước cho cô, để cô bảo tài xế đến đón.” Bà Hồng giả vờ trách.
“Không phải cô Phong Lan nói cô ấy bị thương sao? Cháu đến thăm cô ấy, cô ấy nói cháu cứ xem như đây là nhà của mình. Khi về nhà thì không cần người đón.” Lâm Gia Nghi nói với giọng đầy giả tạo.
Nói xong, cô ta làm như lúc này mới nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ đang ngồi ở ghế sô pha đối diện, giả bộ kinh ngạc nói:
“Cô Ngọc Mỹ cũng ở đây à? Xin lỗi, tôi vừa rồi thấy cô Nga cao hứng quá mà không để ý đến cô.”
Lê Ngọc Mỹ đương nhiên nhận ra sự giả tạo của cô ta, vẻ mặt không thay đổi, nhẹ nhàng lịch sự nói: “Không sao.”
Bà Kim Hồng nhìn hai người nói chuyện thân thiện. Vốn dĩ bà vẫn có chút lo lắng sợ hai người gặp nhau sẽ cãi nhau, không ngờ lại bình tĩnh như vậy. Bà tạm thời cũng cảm thấy yên tâm.
Bà kéo Lâm Gia Nghi ngồi xuống bên cạnh và hỏi thăm cô ta về tình hình gần đây.
“Gần đây không có gì mới, chỉ là mỗi ngày cháu không làm gì, có chút nhàm chán.” Lâm Gia Nghi nói.
Lê Ngọc Mỹ thấy vậy liền nhướng mày: “Nghe nói lúc trước cô giúp Nhật Đình làm việc ở công ty, vậy sau này sao cô không làm nữa?”
Lê Ngọc hỏi một cách ngây thơ, nhưng đương nhiên đã chọc vào nỗi đau của Lâm Gia Nghi.
“Anh Nhật Đình sợ tôi mệt, cũng lo cô Nga ở nhà một mình. Anh ấy muốn tôi ở nhà với cô Nga nhiều hơn.”
Lâm Gia Nghi cố tình nói những lời mơ hồ để khiêu khích Lê Ngọc Mỹ, nhưng vẻ mặt của Lê Ngọc Mỹ vẫn không thay đổi mà còn khen ngợi cô.
“Cô Gia Nghi thực sự có hiếu, đúng là không phải vô duyên vô cớ mà cô Nga lại yêu mến cô như vậy.” Giọng điệu của Lê Ngọc Mỹ khiến Lâm Gia Nghi vô cùng khó chịu.
Cô ta muốn tìm ra lỗi để gây sự, nhưng dù nghe thế nào cũng không có lỗi gì, cuối cùng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt nhìn bà Hồng.
“Cô Kim Hồng, cô đã sai người dọn phòng cho cháu chưa? Cháu muốn đi lên nghỉ ngơi một chút.” Lâm Gia Nghi muốn tránh mặt Lê Ngọc Mỹ.
Bà Kim Hồng mặt biến sắc khi nghe thấy điều này, nhất thời không biết nói thế nào. Vì căn phòng mà Lâm Gia Nghi ở trước đó, bã đã sắp xếp lại để Lê Ngọc Mỹ ở tạm.
Không biết Lê Ngọc Mỹ có nhìn thấy vẻ ngại ngùng của bà Kim Hồng hay không. Nhưng cô ta cũng chủ động giải vây:
“Gia Nghi, phiền cô ở tạm phòng khách nghỉ ngơi. Phòng trước của cô bây giờ đã có người ở. Tôi có rất nhiều đồ. Tôi e rằng trước mắt không dọn đi được.”
Nghe xong, Lâm Gia Nghi gần như muốn nổ tung cả người, sắc mặt vô cùng u ám. Cảm giác như một thứ gì đó thuộc về mình đã bị thay thế.
Bà Kim Hồng cũng thấy sắc mặt xấu xí của cô ta, hơn nữa bà cũng không muốn thú nhận chuyện này. Sợ bị Lâm Gia Nghi trách móc liền lấy cớ ra ngoài:
“Cô đi xem trong bếp có những món gì, buổi tối chúng ta hãy cùng nhau dùng bữa.”
Lê Ngọc Mỹ cũng biết bà Kim Hồng đang tìm cớ thoái thác, cô ta không nói gì, mỉm cười và lịch sự nhìn bà Kim Hồng đi ra ngoài.
Bà Kim Hồng đi rồi, Lâm Gia Nghi không kìm được lửa giận trong lòng nữa, mỉa mai nói:
“Em gái, em còn giả bộ trước mặt cô Hồng, cô là ai, đừng tưởng rằng tôi không biết.”
Lê Ngọc Mỹ nhướng mày cười chế nhạo: “Vậy cô biết cái gì? Đừng quên, hiện tại cô chẳng còn gì. Tôi có thể ở phòng làm việc của Nhật Đình mỗi ngày, cùng anh ấy nói chuyện, cùng bàn công việc.”
Lâm Gia Nghi nghe vậy càng thêm tức tối. Đôi khi, cô ta cũng mơ ước được như vậy, nhưng giờ thì cô ta không còn được phép làm điều đó nữa.
Lê Ngọc Mỹ nhìn thấy ánh mắt tức giận của cô ta, dường như còn chưa cảm thất thỏa mãn, tiếp tục châm chọc:
“Nghe nói có người còn muốn giở trò, thậm chí còn dám hiến thân. Nhưng chẳng có tác dụng gì. Huống chi với tính khí của Nhật Đình, bây giờ cô gặp anh ấy không sợ anh ấy dạy dỗ cô sao?”
Lâm Gia Nghi bị nàng chế nhạo đến mức mặt xanh trắng, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, tức giận nói:
“Đừng tưởng rằng hiện tại cô có lợi thế thì nhất định sẽ thắng. Lê Ngọc Mỹ, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
Lê Ngọc Mỹ cau mày nhìn cô ta với vẻ tự tin như thể tin rằng mình nhất định sẽ thắng.