"Hẳn là lúc Nhật Đình đi ra ngoài làm việc đã gặp chuyện." Quý Khuất Nguyên trầm giọng đáp lại, trong lòng Hứa Thanh Khê lộp bộp một cái.
Cô nghĩ đến chuyện lừa bán mang đi ở bên ngoài, cô không nhịn được nhíu mày lẩm bẩm: "Không phải nói đã giải quyết rồi, làm sao sẽ còn gặp nạn đây?"
Quý Khuất Nguyên không nghe rõ mới vô thức hỏi thăm: "Cô Thanh Tuệ nói gì thế?"
Hứa Thanh Khê nhìn anh ấy, cuối cùng nói suy đoán của mình ra: "Anh nói có phải là những người kia làm không?"
Quý Khuất Nguyên giận tái mặt: "Chuyện này không phải không có khả năng, nhưng tình huống cụ thể, tôi còn cần đồng nghiệp giúp tôi điều tra thêm."
Hứa Thanh Khê gật đầu, trong mắt cô tràn đầy sự vội vàng.
Quý Khuất Nguyên vừa liên hệ đồng nghiệp vừa an ủi cô: "Yên tâm đi, Nhật Đình không sao đâu, chuyện cũ làm không tốt, tai họa lưu ngàn năm. Những người xấu sẽ không có kết quả tốt."
Hứa Thanh Khê không nói chuyện, Quý Khuất Nguyên cũng không thể nói gì nữa, bởi vì anh ấy đã gọi được điện thoại.
Anh ấy hỏi thăm người trước đó bị Quân Nhật Đình đưa đến đồn cảnh sát, sau khi biết những người này còn đang bị xét xử mới cúp điện thoại.
"Sao rồi?" Hứa Thanh Khê thấy thế vội vàng hỏi thăm.
"Hẳn sẽ không phải là những người kia." Quý Khuất Nguyên nói đại khái nội dung cuộc điện thoại ra, Hứa Thanh Khê nghe được vậy thì cô thất vọng không thôi.
Không phải những người kia, vậy còn có ai sẽ nhằm vào Nhật Đình đây?
Cô yên lặng suy đoán trong lòng.
Quý Khuất Nguyên nhìn thấy tâm trạng của cô sa sút, bỗng nhiên anh ấy có chút không đành lòng.
"Cô Thanh Tuệ, không thì như vậy đi. Cô ở đây chờ, tôi đi ra ngoài nghe ngóng tin tức trước, có lẽ lát nữa Nhật Đình sẽ quay về không chừng."
Hứa Thanh Khê lắc đầu, nếu như Quân Nhật Đình có thể trở về, Mạc Ly sẽ không gấp gáp rời đi như vậy.
"Tôi đi chung với anh."
Quý Khuất Nguyên nhìn ra sự kiên trì của cô, anh ấy đoán được một số suy nghĩ của cô nên cũng không từ chối.
"Được thôi."
Anh ấy dẫn Hứa Thanh Khê đi ra ngoài hỏi thăm lễ tân thời gian Quân Nhật Đình ra ngoài và phương hướng, anh mượn điện thoại xem camera giám sát cùng ngày.
Đáng tiếc trong video cùng ngày không phát hiện bóng dáng của Quân Nhật Đình.
"Làm sao lại không có?" Anh ấy nhíu mày nói nhỏ, trong mắt anh ấy đầy sự khó hiểu.
"Chẳng lẽ trước đó lễ tân đã nói dối chúng ta?" Hứa Thanh Khê cũng suy đoán.
"Sẽ không đâu, cô ta không cần thiết phải nói dối chúng ta, chắc hẳn video này đã bị người khác động tay động chân." Quý Khuất Nguyên giải thích, động tác trên tay cũng không ngừng lại, mấy phút sau, anh ấy có chút uể oải cất điện thoại: "Xem ra đã gặp phải cao thủ."
"Là sao thế?" Hứa Thanh Khê không hiểu nhìn anh ấy.
"Tạm thời tôi không có cách nào phục hồi video này như cũ. Thật xin lỗi, tôi cảm thấy không thể giúp được cô." Quý Khuất Nguyên áy náy nhìn cô.
Nhưng anh ấy lại không biết bộ dáng này của mình khiến Hứa Thanh Khê có chút xấu hổ.
"Không liên quan gì đến anh, anh có thể theo giúp tôi ra nước ngoài là tôi đã rất cảm ơn. Chỉ trách đối thủ quá gian manh, chặt đứt mọi đầu mối chúng ta có thể nghĩ đến." Cô nói xong, trên mặt đầy tức giận.
Quý Khuất Nguyên nhìn cô như có điều suy nghĩ.
"Nếu hiện tại không có đầu mối gì, tôi cảm thấy chúng ta lại ở lại đây cũng không còn tác dụng gì. Không bằng về trước đi, có lẽ Nhật Đình sẽ nghĩ cách liên lạc với người trong nhà."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, mặc dù cô rất thất vọng, nhưng Quý Khuất Nguyên nói không phải là không có lý.
"Được thôi, nhưng tôi muốn lại tìm một hồi, ngày mai rồi quay về."
Quý Khuất Nguyên cũng hiểu, anh ấy gật đầu dẫn cô đi tìm người ở bên ngoài.
Đáng tiếc qua nửa ngày, bọn họ vẫn không có bất kỳ manh mối nào.
Hứa Thanh Khê lo lắng đến không nuốt nổi cơm, cô ngẩn người ra trước bàn ăn.
Quý Khuất Nguyên thấy thế, bỗng nhiên anh ấy có chút hâm mộ Nhật Đình có thể tìm tới được một cô vợ quan tâm anh như vậy.
"Tình cảm giữa cô và Nhật Đình rất tốt sao?"
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, cô sững sờ nhìn Quý Khuất Nguyên nửa ngày mới phản ứng được, trên mặt có chút xấu hổ đáp lại nói: "Vẫn tốt."
Cô nghĩ đến quan hệ bây giờ của hai người, cô cũng không biết phải hình dung như thế nào.
Muốn nói không có tình cảm, cô cảm thấy là không thể nào. Nhưng những việc này, trong bọn họ không ai từng mở miệng nói, chỉ là trong lòng đã rõ.
Quý Khuất Nguyên nghe vậy cũng không nói thêm lời, lời nói xoay chuyển đổi chủ đề sang ngày mai.
"Tôi dự định ngày mai đưa cô trở về trước, tôi ở chỗ này tìm tin tức. Đến lúc đó nếu có tin tức của Nhật Đình, tôi sẽ thông báo với cô trước tiên."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, mặc dù cô cảm thấy có chút làm phiền anh ấy. Nhưng bây giờ cô không yên lòng cho Quân Nhật Đình nên cũng chỉ có thể chấp nhận sắp xếp như vậy.
"Được, vậy đã làm phiền anh rồi."
Hôm sau, Hứa Thanh Khê bị Quý Khuất Nguyên đưa về nước.
Ông Hai Phong nhận được tin tức mới để quản gia dẫn người tới: "Thanh Tuệ, tìm thấy Nhật Đình chưa?"
Hứa Thanh Khê áy náy lắc đầu: "Đoạn camera giám sát bị người ta động tay động chân, nên không tra được gì cả."
Ông Hai Phong nghe vậy nhíu mày: "Cậu nhóc của nhà họ Quý đâu?"
"Anh ấy còn ở nước ngoài, tính toán đợi tin tức của đồng nghiệp để tìm Nhật Đình. Anh ấy bảo cháu về trước, nói nếu quả thật Nhật Đình đã xảy ra chuyện có lẽ sẽ nghĩ cách liên lạc với người trong nhà mới bảo cháu ở đây chờ đợi tin tức của bọn họ."
Hứa Thanh Khê nói ra sắp xếp của Quý Khuất Nguyên.
Ông Hai Phong như có điều suy nghĩ gật đầu: "Được thôi, cháu ở đây chờ tin tức của bọn họ, còn ông sẽ tìm một số người sang đó giúp đỡ nó."
Hứa Thanh Khê gật đầu, sau đó cô lại ở bên cạnh ông Hai Phong một lát mới rời đi.
Cô trở lại phòng tân hôn, cả người không còn chút sức lực.
Trước kia cô thích nhất là thiết kế, hiện tại cô cũng không còn lòng dạ nào.
Chỉ thấy cô ngây ngốc ngồi ở phòng khách, hai mắt vô thần nhìn phía xa, không có tiêu cự.
Cứ như vậy lại qua hai ngày, bên Quý Khuất Nguyên và ông Hai Phong vẫn không có tin tức truyền đến.
Cả người Hứa Thanh Khê gầy đi trông thấy, trong lòng thấp thỏm không yên đến cùng cực.
Rõ ràng bây trạng thái giờ của cô không ổn, nhưng cô lại không có cách gì cải thiện.
Hôm nay cô dự định đi tìm ông cụ hỏi một chút tin tức, cô đã thấy Mạc Ly đeo balo từ ngoài cửa bửa vào.
"Mạc Ly!" Cô mừng rỡ không thôi, vội vàng chạy tới.
"Cô về lúc nào vậy, Nhật Đình đâu? Không phải cô đi tìm Nhật Đình sao?"
Cô hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề, hơn nữa ánh mắt không ngừng nhìn ra sau lưng Mạc Ly, cô chỉ hy vọng có thể thấy được bóng dáng cô ngày nhớ đêm mong.
Nhưng mà cô nhìn hồi lâu, ở cửa trừ Mạc Ly xuất hiện thì không còn người khác.
"Buông tay!" Mạc Ly bị cô nắm lấy không kiên nhẫn, cô ta nghiêm mặt hất tay cô ra.
Hứa Thanh Khê không đề phòng bị hất lảo đảo mấy bước, chờ phản ứng lại là cô đã nhìn thấy bóng lưng Mạc Ly đi xa, cô vội vàng đuổi theo.
"Mạc Ly, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Không phải cô đi tìm Nhật Đình sao? Tại sao chỉ có một mình cô trở về?"
Mạc Ly nghe cô hỏi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho, cô ta đi thẳng đến phòng khách.
Hứa Thanh Khê thấy thế vừa tức vừa buồn bực, nhưng cô cũng không dám nổi giận.
Bởi vì hiện tại chỉ có cô ta có thể biết tin tức của Nhật Đình.
"Mạc Ly, cuối cùng thì cô có tìm được Nhật Đình không?"
“Ầm!”
Cô kiên nhẫn đuổi theo Mạc Ly, đáng tiếc trả lời cô lại là tiếng đóng cửa lạnh lùng của Mạc Ly.