Anh lại gọi Hà Văn Tuấn và Mạc Ly đến, nói lại nội dung cuộc điện thoại vừa rồi.
"Ngày mai tôi sẽ đi một mình, Hà Văn Tuấn, cậu và Mạc Ly ở dưới chân núi tiếp ứng."
Anh nói ra sắp xếp của mình, vẻ mặt của Hà Văn Tuấn và Mạc Ly không đồng ý.
Nhưng mà Hà Văn Tuấn cũng không nói gì thêm, bởi vì đã đi theo Quân Nhật Đình một thời gian dài, cậu hiểu được mỗi quyết định mà Quân Nhật Đình đưa ra đều có tính toán riêng của mình.
Nhưng mà Mạc Ly không nghĩ vậy.
Quan tâm quá sẽ bị loạn, nhất là lúc này trong lòng cô ta không thể nhịn nổi, chỉ hừng hực sự ghen tỵ.
Cô ta không ngờ cậu chủ nhà mình sẽ vì Hứa Thanh Tuệ mà lại tình nguyện chịu mạo hiểm.
"Tôi không đồng ý, ngài đi như vậy quá nguy hiểm."
Cô ta đưa ra ý kiến phản đối.
Quân Nhật Đình lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta, không ầm ĩ thêm nữa: "Chuyện này tôi đã quyết định, hai người chuẩn bị sẵn sàng đi."
Mạc Ly không cam lòng, vẫn còn muốn khuyên nữa.
Nhưng mà lời vẫn chưa ra khỏi miệng đã bị Quân Nhật Đình ngắt lời:
"Mạc Ly, nếu cô thật sự quan tâm tôi thì đừng có liên quan đến chuyện của mợ chủ, có cần tôi nhắc nhở cô, đây là lần thứ mấy cô không làm tròn bổn phận?"
Một câu nói không nặng không nhẹ lại khiến cho vẻ mặt của Mạc Ly một lần nữa tái nhợt.
Quân Nhật Đình nhìn thấy vậy, cũng không để ý, nhẹ hừ một tiếng: "Đi ra ngoài!"
Hà Văn Tuấn nhìn tổng giám đốc giận tím mặt thì vội vàng kéo Mạc Ly đi chuẩn bị cho sự việc ngày mai.
...
Ngày hôm sau, vì quá lo lắng cho Hứa Thanh Khê, Quân Nhật Đình gần như cả đêm không ngủ.
Sáng sớm, Hà Văn Tuấn bèn đến báo cáo tình hình cho anh.
"Tổng giám đốc, đã sắp xếp xong rồi."
Quân Nhật Đình gật đầu, sau khi ăn xong bữa trưa thì một mình lái xe đến núi Kim Vương.
Mạc Ly nhìn cậu chủ nhà mình rời đi, trong lòng lo lắng không chịu được.
Cô ta nhân lúc Hà Văn Tuấn không chú ý đã tự mình quyết định đi theo.
Cũng trong lúc đó, Lê Ngọc Mỹ cũng biết được giao dịch giữa bọn họ.
Cô ta nghĩ đến mức độ nguy hiểm của Diệu Tư, không khỏi lo lắng cho Quân Nhật Đình, cuối cùng chủ động liên lạc với Diệu Tư. . truyện đam mỹ
"Lại có chuyện gì?"
Khi điện thoại được kết nối, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Diệu Tư vang lên.
"Tôi nghe nói anh muốn Quân Nhật Đình một mình đến gặp anh?"
Cô ta siết chặt điện thoại di động, căng thẳng nói.
Diệu Tư nghe nói vậy, hơi nhíu mày, khẽ cười nói: "Không ngờ tới tin tức của cô cũng rất nhanh đấy, vậy thì đã làm sao?"
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy, tim bỗng nhói lên.
"Tôi mặc kệ anh cần gì từ chỗ của Quân Nhật Đình, không cho phép anh làm tổn thương anh ấy."
Mắt Diệu Tư nhíu lại, cũng không lập tức trả lời.
Mà một lúc lâu rồi Lê Ngọc Mỹ vẫn chưa nhận được câu trả lời, trong lòng càng lo lắng.
Cô ta lấy can đảm uy hiếp: "Nếu như anh dám làm anh ấy bị thương, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Diệu Tư nghe vậy, đáy mắt hiện lên sự thú vị.
"Cô Lê nôn nóng gì chứ, chỉ cần quả tim của cô đàng hoàng giao đồ tôi muốn ra, tất nhiên là tôi sẽ không đụng đến anh ta."
Nói xong anh ta trực tiếp cúp điện thoại.
Không có lý do gì khác, có đàn em đã thông báo rằng Quân Nhật Đình đã tới.
"Chỉ một mình anh ta?"
Anh ta cất điện thoại di dộng, nhíu mày hỏi.
"Kiểm ra rồi ạ, chỉ có một mình anh ta."
Đàn em cung kính trả lời, thật sự khiến Diệu Tư vô cùng ngạc nhiên.
"Xem ra anh ta thật sự để ý đến người phụ nữ này."
Anh ta xoa xoa cằm, lẩm bẩm, bỗng phất tay: "Dẫn người lại đây."
Đàn em gật đầu xoay người đi.
Chẳng bao lâu sau Quân Nhật Đình đã đi theo đàn em đến đình nghỉ mát.
Ánh mắt anh đảo qua Diệu Tư, cũng không dừng lại mà nhìn bốn phía xung quanh.
Chỉ thấy trong đình nghỉ mát đứng đầy những người nước ngoài, chỉ là không có người mà anh muốn gặp.
"Tôi đến rồi, người của tôi đâu?"
Diệu Tư nghe vậy, lại cười nói: "Ngài Quân yên tâm, vợ ngài không sao."
Nói xong anh ta vỗ tay một cái, Hứa Thanh Khê bị đàn em của anh ta khống chế bắt đi ra.
"Nhật Đình."
Hứa Thanh Khê nhìn thấy Quân Nhật Đình thì giật mình, đồng thời trong tim cũng nhói lên.
Bởi vì trừ Quân Nhật Đình, cô cũng không hề nhìn thấy đám người Mạc Ly, rõ ràng là anh đến một mình.
Nhất thời cô không nén nổi lo lắng, dù sao thì người bắt cóc cô cũng người đông thế mạnh, lỡ như là họ lấy được đồ rồi muốn giết con tin thì cô và Quân Nhật Đình sẽ như là cá nằm trên thớt để mặc người ta chém giết rồi.
Không đợi cô nói Quân Nhật Đình rời đi, Diệu Tư đã hỏi thăm.
"Ngài Quân, đồ mà tôi muốn đâu?"
Quân Nhật Đình nhìn thấy Hứa Thanh Khê vẫn ổn không bị gì thì mới đưa mắt nhìn về phía Diệu Tư.
"Thứ anh cần dĩ nhiên là tôi đã mang đến rồi, nhưng mà anh thả người trước, sau đó để chúng tôi đi, tôi mới có thể đưa cho anh.
Anh bình tĩnh đưa ra điều kiện với Diệu Tư.
"Ý của ngài Quân đây là gì?"
Quân Nhật Đình không hề lo sợ nói: "Tất nhiên là phòng ngừa lỡ như."
Anh nói, đáy mắt lóe lên tia tính toán: "Dù sao thì tôi cũng một mình đến đây, tôi không thể đảm bảo cho mình, tất nhiên là muốn giữ miếng rồi."
Diệu Tư nghe xong thì mặt không khỏi xụ xuống.
"Vậy nên anh không mang theo Usb."
Không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định.
Vẻ mặt Quân Nhật Đình khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt tự nhiên.
"Ai nói không mang, chỉ là phòng ngừa lỡ như thôi, đặt ở một chỗ khác, chỉ cần anh thả chúng tôi, lại phái một người đi theo tôi, tất nhiên là tôi sẽ giao đồ cho anh."
Anh trầm tình đáp, thật ra điều này khiến Diệu Tư chần chừ.
Lại không biết thật ra những lời này đều là Quân Nhật Đình đang lừa anh ta mà thôi.
Trên tay của Quân Nhật Đình vốn không có chiếc Usb kia, anh nói như vậy cũng là chỉ muốn cứu Hứa Thanh Khê đi.
Chỉ cần không có con tin thì cho dù sau đó hai bên xung đột, anh cũng không cần phải lo lắng gì.
Mà lúc này những lời đàm phán của hai người đàn ông rơi vào tai Hứa Thanh Khê, khiến cô hốt hoảng không thôi.
Cô bỗng hiểu ra là người đàn ông này ba lần bốn lượt bắt cóc bọn họ chỉ là vì một chiếc usb.
Đồng thời trong lòng cô cũng cảm thấy hơi quen, khiến cô bỗng nghĩ đến khoảng thời gian trước lúc mình đi Milan về thì trong túi bỗng nhiên không hiểu vì sao xuất hiện thêm một cái usb.
Chẳng lẽ là bọn họ đang tìm cái đó?
Trong lúc nhất thời cô như có như không lại tìm hiểu được sự thật, đồng thời trong lòng lại càng ảo não.
Thì ra chuỗi ngày phiền phức gần đây đều do một tay cô gây ra.
Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Quân Nhật Đình của cô bỗng đầy áy náy.
Mà lúc này, Diệu Tư cũng lại lên tiếng.
"Người của tôi đi theo anh? Anh cảm thấy dựa vào đâu mà tôi phải tin anh?"
Quân Nhật Đình không nói, Hứa Thanh Khê thấy vậy thì không khỏi âm thầm lo lắng.
Cô đã đoán được những lời nói trước đó của Quân Nhật Đình là có ý gì, chỉ sợ là vì muốn cứu cô ra ngoài.
Mà lúc này nghe được sự nghi ngờ của Diệu Tư, cô lo là Quân Nhật Đình sẽ bị lộ, chen miệng nói: "Bây giờ trừ cách thả chúng tôi, tin tưởng anh ấy, anh không có lựa chọn nào khác, nếu không thì anh sẽ không lấy được thứ đó."
Nghe câu nói của cô, Quân Nhật Đình và Diệu Tư đều nhìn về phía cô.
Tim của Quân Nhật Đình cũng như bị treo theo từng lời nói của cô, chỉ sợ là Hứa Thanh Khê nói nhầm.
Hứa Thanh Khê cảm nhận được ánh mắt lo lắng của anh, nháy mắt ra hiệu với anh, lại nhìn về phía Diệu Tư.
"Tôi nghĩ thứ đó có lẽ rất quan trọng với anh nhỉ, nếu như chúng tôi xảy ra chuyện gì ở đây thì anh đừng hòng lấy được thứ đó."
Nói xong, ánh mắt cô lại nhìn về phía Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình đã hiểu ý cô, gật đầu phụ họa.