“Ha, tôi thấy cô Ngọc Mỹ vẫn chưa tỉnh ngủ nên không sợ chém gió quá sẽ cắn phải đầu lưỡi thì phải.” Cô ta hừ lạnh châm biếm, nói xong cũng không quan tâm Lê Ngọc Mỹ không cả nói gì mà đứng thẳng dậy rời đi ngay.
Khi rời đi, cô ta cũng không quên thầm chửi Lâm Gia Nghi trong lòng.
Người phụ nữ ngốc nghếch này lại dám làm ra loại chuyện không cần mặt mũi này, đã thế còn lừa cô ta, đổ tội cho Quân Nhật Đình!
Đừng thấy bình thường cô ta có quan hệ tốt với Lâm Nga Nghi như thế, thật ra từ đầu tới cuối cô ta vẫn luôn là người nhà họ Quân, đứng về phía nhà họ Quân.
Lâm Quân Nghi không biết sau khi cô ta tính kế thất bại cũng mất đi cả một trợ thủ đắc lực.
Lúc này, cô ta quay về nhà họ Lâm với bố mẹ, cô ta không nhịn được mà cảm thấy không cam tâm, chẳng mấy chốc đã bộc phát ra.
“Bố, không phải bố nói không có sơ hở chút nào sao? Tại sau kết quả lại thành ra như thế này?”
Bố Lâm bị cô ta gào lên như vậy, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.
Thế nhưng ông ta cũng không nỡ dạy dỗ Lâm Gia Nghi, nghĩ tới chuyện xảy ra ở nhà họ Quân, ông ta lấy điện thoại ra gọi cho Trương Hoành.
“Trương Hoành, là tôi đây, không phải tôi kêu anh đổi giúp tôi kết quả sao, tại sao kết quả lại như vậy?” Ông ta thấp giọng chất vấn.
Trương Hoành nghe thấy lời này, đáy mắt lướt qua chút sự kinh ngạc.
“Rõ ràng tôi đã bàn giao rồi mà... Ông đợi chút đã, tôi đi hỏi xem.”
Dứt lời, trong điện thoại là một mảnh yên tĩnh.
Bố Lâm cũng không tắt máy mà yên lặng đợi chờ.
Chưa tới mấy phút, giọng Trương Hoành đã truyền tới lần nữa.
“Ông này, thật ngại quá, học sinh của tôi ở bên này vừa mới nhận ra báo cáo chúng tôi đổi đã bị người khác đổi lại rồi.”
Bố Lâm nghe thế, đáy mắt trở nên âm u lạ thường.
Ông ta không ngờ lại có người còn cao tay hơn, đưa tất cả bọn họ nhảy vào tròng.
“Tôi biết rồi, chuyện này làm phiền ông quá.” Ông ta hồi hồn lại, khách sáo nói mấy câu với Trương Hoành, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi tắt máy, Lâm Gia Nghi không đợi được mà tiến lên trước hỏi ngay.
“Bố, chú Trương Hoành nói sao? Tại sao lại trở nên như vậy?”
Bố Lục nhìn vẻ mặt gấp gáp của cô ta, ông hận không thể rèn sắt thành thép, thoả hiệp với hiện thực.
“Gia Nghi, chuyện này con đừng nhắc đến nữa, sau này con từ bỏ đi, xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Quân chắc chắn sẽ không chấp nhận con nữa, họ sẽ không để con gả cho Quân Nhật Đình đâu.”
Cuối cùng ông ta vẫn không nhịn được mà nổi giận với con gái, ông ta khuyên bảo.
Dứt lời, ông ta lại nghĩ tới một chuyện khác, ông nhăn mày nói với Lâm Gia Nghi: “À phải rồi, đứa con trong bụng con là của ai? Bây giờ kế hoạch đã vỡ lở rồi, hoặc là để đối phương chịu trách nhiệm, hoặc là con bỏ đứa bé đi.”
Lâm Gia Nghi còn chưa kịp hiểu hết lời ông ta nói trước đó, nghe thấy câu này, cả người cô ta liền hóa đá.
Cô ta đột nhiên cảm thấy như có sét đánh ngang tai, không nhịn nổi mà rùng mình.
Nếu như để người đàn ông đó biết trong bụng cô có con của anh ta, anh ta sẽ cho phép cô bỏ đứa bé đi hay sao?
Cô ta nhíu mày nghĩ, trong lòng cảm thấy rất buồn bực.
Cô ta chỉ cảm thấy đây lại là một phiền phức nữa!
Sẩm tối, sau khi Hứa Thanh Khê bận bịu làm việc xong, cô chuẩn bị tan làm.
Lúc này, Quân Nhật Đình đã lái xe tới cửa đợi cô.
Hứa Thanh Khê đi sang bên đường liền nhìn thấy chiếc xe của anh.
Chẳng mấy chốc, cô mang theo cả sự gấp gáp mà mình không hề hay biết, đi về phía Quân Nhật Đình.
Sau khi đợi cô ngồi lên xe rồi, Quân Nhật Đình mới khởi động xe.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Hứa Thanh Khê lên tiếng hỏi.
“Trước đó không phải em nói muốn ăn đồ ăn của Hồng Quán hay sao? Anh đã kêu người đặt chỗ hết rồi.” Quân Nhật Đình cười đáp.
Hứa Thanh Khê ngây người, nụ cười trên mặt không nhịn được mà dần dần đậm hơn.
Cô không ngờ người đàn ông này lại nhớ tới lời cô chỉ tùy tiện nói.
Hơn nữa Hồng Quán là nhà ăn nổi tiếng của thủ đô, muốn tới đó ăn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thế nhưng cô không có nhiều thời gian, bởi vậy cô chỉ nhớ tạm tên nhà hàng này trong lòng mà thôi.
Chẳng mấy chốc đã đến Hồng Quán, Quân Nhật Đình phong độ mở cửa xe giúp cô, dìu cô xuống xe.
Hứa Thanh Khê ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nhà hàng mang phong cách cổ điển ở trước mắt.
Có thể nói Hồng Quán nổi tiếng ở thủ đô không chỉ vì đồ ăn của nó ngon mà còn bởi vì phong cách trang trí ở nơi này.
Nhà hàng được kết hợp giữ kiến trúc cổ và hiện đại, bên trong nhà hàng và bên ngoài dường như không phải ở một thế giới.
Hứa Thanh Khê từng từng thấy toàn bộ cách trang trí của nơi này ở trên tạp chí, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy, lúc này cô mới nhận ra những tờ báo đó không hề khoa trương chút nào.
Nhất là khi cô lại là dân học thiết kế, mặc dù thiết kế kiến trúc không giống với thiết kế trang phục nhưng nơi này đã cho cô rất nhiều linh cảm.
Quân Nhật Đình cũng nhìn ra được cô đang rất vui mừng, anh vừa quan tâm tới việc cô dùng bữa, vừa nói cho cô biết thông tin về Hồng Quán này.
Trong suốt bữa cơm, hai người ăn rất ngon miệng.
Đang nói chuyện hăng say, Hứa Thanh Khê đột nhiên nhớ ra chuyện xảy ra ở nhà ban sáng.
“Phải rồi Nhật Đình, chuyện ban sáng sẽ không ảnh hưởng tới việc kinh doanh của nhà họ Quân và nhà họ Lâm chứ?”
Quân Nhật Đình sững người một lúc, không quan tâm nói: “Ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng một chút, thế nhưng nhà họ Lâm và nhà Quân có không ít móc nối với nhau, nếu như bọn họ biết điều thì sẽ không sao cả, nhưng… nếu như không biết điều thì chút tổn thất này nhà họ Quân vẫn chịu được.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy lời này thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô gật đầu, sau đó nói thêm mấy câu rồi đi vào nhà vệ sinh.
Đợi khi cô quay trở lại đã nhận ra trên bàn của bọn họ đã có thêm một người phụ nữ nữa.
Người phụ nữ này mặc bộ quần áo màu xám, dáng người rất quyến rũ.
Khuôn mặt cô ấy được trang điểm rất tinh tế, ngũ quan sắc nét, ít đi một phần dịu dàng, nhiều thêm một phần khí phách, vô cùng thu hút người khác.
Hứa Thanh Khê rất kinh ngạc, nhìn một bên mặt của người phụ nữ này cô cảm thấy rất quen, cứ thấy mình đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi.
Cô nhíu mày đi tới.
Quân Nhật Đình cũng đã nhận ra cô, anh vẫy tay để cô đi đến bên cạnh mình.
“Thanh Khê, em quay về vừa đúng lúc, giới thiệu với em một vị tiền bối.”
Anh cười nói với Hứa Thanh Khê: “Đây là đàn chị khi anh còn học đại học, Quý Ức, chị ấy cũng là nhà thiết kế như em, là người rất nổi tiếng ở nước ngoài, nhận không ít giải thưởng rồi, có lẽ em cũng đã từng nghe thấy tên chị ấy rồi đúng không?”
Hứa Thanh Khê ngây người, cô đột nhiên có ấn tượng với Quý Ức, cô vô cùng kinh ngạc nhìn cô ấy.
Quả thật cô đã từng nghe thấy rất nhiều thông tin về Quý Ức.
Nghe nói, cô ấy là nhà thiết kế đầu tiên kết hợp yếu tố cổ điển của dân tộc vào trang phục, hơn nữa sản phẩm cô ấy thiết kế vô cùng được tiếp đón ở nước ngoài, cũng có không ít nhà thiết kế lớn trong nước đều khen ngợi cô ấy.
“Tiền bối, không ngờ em lại có thể gặp chị ở nơi này, vinh hạnh quá.” Cô lễ phép chào hỏi, thể hiện sự cung kính với vị tiền bối này.
Quý Ức bị sự cung kính này của cô làm cho ngây người, cô ấy ngước mắt lên nhìn, khóe miệng nở nụ cười.
“Nhật Đình, cậu tìm đâu ra được người thú vị như thế này đấy?” Cô ấy nhìn về phía Quân Nhật Đình, hỏi, dường như không nhìn thấy được động tác tình cảm của bọn họ.
Quân Nhật Đình cũng không nghe ra được sự kỳ quái của câu nói này, anh cười: “Đàn chị chê cười rồi, đây là vợ em, Hứa Thanh Khê.”
Quý Ức nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên cứng lại, nhưng rất nhanh sau đó cô ấy đã khôi phục lại vẻ tự nhiên ban đầu.
Cô ấy thầm quan sát Hứa Thanh Khê, nói đùa: “Tôi còn nghĩ cậu sẽ mãi độc thân cơ, không ngờ còn kết hôn sớm hơn tôi nữa.”