Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Nhật Đình đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, đi đến bên cạnh Hứa Thanh Khê.



“Sao em lại đến đây?”



Anh nói xong kéo Hứa Thanh Khê đến chỗ sô pha ngồi xuống.



Hứa Thanh Khê bị anh kéo nhưng cũng không quên chỉ hộp cơm trên bàn, cười nói: “Hai ngày nay anh không về, còn không cho em đến thăm anh sao?”



Bởi vì hai người chưa bao giờ thẳng thắn thổ lộ tình cảm, nhưng trong lòng hai người đều rất rõ ràng, nếu nói ra cô cũng ngượng ngùng cho nên chỉ có thể thể hiện tấm lòng của mình bằng nụ cười.



Quân Nhật Đình cũng hiểu được điều này, nụ cười trên mặt càng sáng lạn.



“Cái đó là gì?”



Ánh mắt anh chuyển đến hộp cơm trên bàn, đã biết còn cố hỏi.



“Em làm một ít món ăn, muốn giúp anh bồi bổ cơ thể”



Hứa Thanh Khê thấy ánh mắt anh dừng trên hộp cơm liền vội vàng đem thức ăn trong hộp bỏ ra ngoài.



“Nhân lúc còn nóng thử một chút đi”



Cô đưa cho anh một đôi đũa.



Quân Nhật Đình chắc chắn không tự chối, hơn nữa bây giờ anh cũng có chút đói.



Dù sao mấy ngày nay cũng quá bận rộn, ngày nào cũng đợi tới lúc đói mới ăn.



“Không tồi”



Anh ăn một cái bánh gạo Hứa Thanh Khê gắp cho, hương vị ngọt ngào tràn đầy khoang miệng làm cho lông mày anh không khỏi giãn ra.



Hứa Thanh Khê thấy anh an rất ngon miệng khiến trong lòng cô vô cùng thỏa mãn.



“Ngon thì ăn nhiều một chút, mấy ngày nay anh gầy đi nhiều rồi”



Cô đau lòng đem điểm tâm đẩy đến trước mặt anh.



Quân Nhật Đình biết cô đau lòng thay mình. Trái tim như có một dòng nước ấm cháy qua.



“Em cũng ăn một chút đi”



Anh gắp một miếng điểm tâm đến bên miệng Hứa Thanh Khê.



Hứa Thanh Khê không cự tuyệt, dù sao đây cũng là niềm vui giữa hai người.



Cứ như vậy, hai người cứ ăn từng miếng từng miếng, trong chốc lát thức ăn đã hết rồi.



Hứa Thanh Khê dọn dẹp hộp cơm trên bàn, đang định hỏi tình huống của công ty trong hai ngày nay, điện thoại trên bàn làm việc của Quân Nhật Đình liền vang lên.



Quân Nhật Đình hướng ánh mắt xin lỗi với Hứa Thanh Khê, sau đó đi qua nhận điện thoại.



Điện thoại là của người phụ trách công việc ở nước ngoài.



Quân Nhật Đình cùng người bên kia nói chuyện về tiến triển mới nhất.



Cũng không biết hai người nói gì, chỉ thấy lông mày Quân Nhật Đình nhíu chặt, ý cười trên mặt biến mất không dấu vết.



“Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo người chuyển tiền sang sớm nhất có thể”



Anh nói xong trầm giọng cúp máy.



Hứa Thanh Khê thấy thế, muốn mở miệng hỏi nhưng điện thoại trên bàn làm việc của Quân Nhật Đình lại kêu lên.



Tình huống như vậy kéo dài một giờ liền mới kết thúc.



Hứa Thanh Khê nhìn hình dáng bận rộn của anh, áp lực và áy náy trong lòng lại nổi lên.



Có vẻ như anh đang gặp rắc rối đúng như bà Quân nói.



Cho dù cô có cẩn thận như thế nào thì phiền toái vẫn đến tìm cô.



“Nhật Đình, có phải công ty phát sinh tình huống gì không khả quan không?”



Cô tràn đầy áy náy mở miệng.



Quân Nhật Đình sao không nhận ra tâm sự trong lòng cô chứ.



So với việc giấu giếm khiến cô suy nghĩ miên man thì không bằng cứ thẳng thắn nói cho cô biết.



“Tình huống không phải là quá xấu, tập đoàn Lê thị cùng nhà họ Thẩm từng bước ép sát, làm cho anh có chút trở tay không kịp.”



Hứa Thanh Khê cũng nghe ra ý an ủi trong lời nói của anh, tuy cô không hiểu vấn đề đấu tranh trên thương trường, nhưng vẫn hiểu được một chút uy lực của nó, không phải có thể dễ dàng ứng phó được. . Đam Mỹ H Văn



Trong này nhất định có cái gì khó xử.



Cô nghĩ như vậy trong lòng liền cảm thấy áy náy.



“Đều do em, nếu không phải do em sơ ý nhận nhầm đồ không nên nhận thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”



Quân Nhật Đình thấy bộ dáng tự trách của cô liền tiến lên ôm lấy cô.



“Anh nói rồi, chuyện này không liên quan tới em, cũng không thể trách em được, không ai có thể ngăn cản được những chuyện ngoài ý muốn mà”



Anh đặt đầu trên hõm vai Hứa Thanh Khê an ủi.



Hứa Thanh Khê mím môi không nói gì.



Quân Nhật Đình cũng không để ý, tiếp tục nói: “Lại nói đến chuyện của Lê Ngọc Mỹ, lúc trước anh cũng không biết tâm tư của cô ta, hiện giờ cô ta hận anh là vì tình yêu, xem xét giao tình trước đây giữa hai nhà nên anh mới nhường nhịn, nếu như cô ta vẫn không chịu dừng lại anh sẽ giải quyết sạch sẽ cô ta, dù gì chúng ta cũng không nợ cô ta cái gì”



Hứa Thanh Khê nhíu mày: “Tuy nói chúng ta không nợ cô ta cái gì, nhưng đến cái mức này chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của anh.”



Mấy ngày nay, hai nhà đấu đá nhau như vậy trên mạng đã nổi lên rất nhiều dự đoán, thêm tin đồn lúc trước giữa hai nhà, không ít người đều nghĩ rằng quan hệ giữa hai nhà rạn nứt là do tình cảm giữa hai người không tốt.



Cũng vì vậy mà trên mạng Quân Nhật Đình cũng bị rất nhiều người ghét.



Dù sao giữa tình cảm nam nữ, hầu hết mọi người đều sẽ thiên vị kẻ ở thế yếu là phái nữ.



Nhà họ Lê lại nảy sinh ác ý chống lại nhà họ Quân càng làm phán đoán này trở nên chân thật.



Hứa Thanh Khê không muốn thanh danh Quân Nhật Đình bị bêu xấu.



Mà Quân Nhật Đình cũng có nghe nói đến, đối với sự quan tâm của Hứa Thanh Khê vô cùng hưởng thụ.



Anh khẽ cười nói: “Những lo lắng của em anh đều biết, yên tâm đi, nhà họ Lê có thể làm được tới mức này là do người ngoài chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chờ bên này xong việc anh sẽ công bố chuyện này ra ngoài, thời gian đó sẽ không ảnh hưởng đến anh và công ty”



“Hứa Thanh Khê biết nghe vậy liền biết anh đã có kế hoạch rồi, cũng không tiếp tục đề tài này nữa.



Dù sao bọn họ đã lâu không có ở chung, không nên lãng phí thời gian vào những việc không vui.







Cùng lúc dó, ở tập đoàn Lê thị.



Lê Ngọc Mỹ đứng ở cửa sổ sát đất trong văn phòng, trên tay cầm ly rượu vang, lắc nhẹ.



Cô ta lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, cố thể lờ mờ nhìn thấy một tòa nhà cao ngất ẩn trong đám mây.



Vị trí của tòa nhà kia chính là tập đoàn Quân thị, nơi đó cho dù có hóa thành tro cô ta cũng có thể nhận ra.



Dù sao trước kia cô ta cũng rất hay đến đó.



Cô ta nghĩ đến những chuyện trước kia, sự lạnh lùng trong mắt càng thêm âm trầm, quanh thân trần đầy oán khí.



Cô ta chưa từng nghĩ đến Quân Nhật Đình thế nhưng lại đối xử với cô ta như vậy, không để ý đến sự cầu xin của cô mà đẩy cô vào tù.



Cho dù là do cô ta làm sai trước, nhưng cũng là do cô ta yêu anh.



Có thể nói sau khi đi từ ngục giam ra cả người cô ta đều thay đổi.



Trước kia cô ta rất ôn hòa, mặc dù có hơi cao ngạo nhưng vẫn để lại ấn tượng tốt cho người khác.



Nhưng cô ta hôm nay đã thay đổi rồi, giống như một bông hoa hồng đầy gai nhọn, động vào liền bị thương.



Đối với Quân Nhật Đình cũng không còn tình yêu, chỉ còn lại thù hận.



Ngẫm lại quãng thời gian trong ngục lúc đó, trong đời cô ta chưa bao giờ phải chịu khuất nhục như vậy.



Cô ta uống một ngụm rượu, sâu trong đáy mắt vô cùng dứt khoát.



Cô ta chắc chắn sẽ bắt Quân Nhật Đình quỳ xuống cầu xin cô ta.



Về phần con khốn Hứa Thanh Khê kia cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua!



Đang lúc suy nghĩ vô cùng nhập tâm, của phòng phía sau đột nhiên bị đẩy ra.



Chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn từ ngoài cửa đi vào.



Người đến là chồng chưa cưới mới của Lê Ngọc Mỹ, Thẩm Dự Khanh.



Anh ta nhìn thấy thân ảnh đứng phía trước cửa sổ, lông mày nhíu lại.



“Suy nghĩ cái gì vậy?”



Anh ta tiến lên ôm lấy Lê Ngọc Mỹ.



Lê Ngọc Mỹ theo bản năng giãy dụa: “Buông tay ra”



Thẩm Dự Khanh nguy hiểm nheo nheo mắt.



Anh ta nghiêng đầu nhìn sườn mặt hoàn mỹ của cô ta, phát ra một âm mũi “Hửm?”



Lê Ngọc Mỹ nghe ra sự bất mãn của anh ta cũng không thèm để ý.



Cô ta lạnh lùng đẩy Thẩm Dự Khanh ra, xoay người đi đến bàn làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK