Trong kết quả điều tra, khi Hứa Thanh Tuệ đối đáp với bà Kim Hồng rất kiêu ngạo và hung hăng, hoàn toàn khác với “Hứa Thanh Tuệ” hiền lành và khiêm tốn thường ngày.
Mặc dù cậu ấy cảm thấy kỳ lạ, nhưng thấy Tổng giám đốc của mình không nói gì, cậu ấy cũng không dám nhắc đến nữa.
“Chuyện này điều tra đến đây thôi, cậu đưa tôi đến bệnh viện đi.”
Sau khi Quân Nhật Đình nói những lời này với một vẻ mặt khó đoán, anh nằm ngả người ra ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mười phút sau, đến bệnh viện.
Khi bà Kim Hồng nhìn thấy Quân Nhật Đình vừa đi đã quay trở lại, bà ta lạnh lùng khịt mũi hỏi: “Con đã xử lý người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ đó chưa?”
Quân Nhật Đình cau mày nói: “Vẫn chưa ạ.”
“Vẫn chưa xử lý sao? Còn chưa xử lý thì con quay lại đây làm gì?”
Bà Kim Hồng đột nhiên không hài lòng, nhìn chằm chằm vào Quân Nhật Đình và mắng mỏ.
Quân Nhật Đình đau đầu xoa hàng lông mày: “Mẹ, chuyện này mẹ đừng có làm rối lên được không? Mặc dù Thanh Tuệ sai, không nên cãi vã với mẹ, nhưng mẹ là người làm nhục cô ấy trước. Nếu cô ấy muốn đổi nội thất thì mẹ cứ để cô ấy đổi là được rồi, nhưng tại sao mẹ cứ phải gây rắc rối với cô ấy chứ? Thanh Tuệ đã nói rồi, nếu mẹ cứ muốn tính toán với cô ấy, cô ấy sẽ đi tìm ông cụ, đến lúc đó con không còn cách nào có thể giúp mẹ giấu chuyện mẹ đã bỏ thuốc độc cho cô ấy được nữa. Mẹ, mẹ thử nghĩ xem, trong chúng ta không có ai có thể chịu đựng được cơn giận của ông cụ đâu.”
Bà Kim Hồng cố gắng nhếch môi, không thể phản bác gì được, mặt đỏ bừng lên, trong lòng tràn đầy lửa giận nhưng lại không biết làm cách nào để giải tỏa.
Cùng lúc này, bệnh viện não có uy tín nhất ở thủ đô của Phần Lan.
Hứa Thanh Khê ngồi thất thần bên cửa sổ trong phòng, cô không hề tập trung mà nhìn chằm chằm vào màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Đã một tuần kể từ khi cô rời xa Quân Nhật Đình.
Trong một tuần này, cô đã có một khoảng thời gian rất tồi tệ.
Cô thường nghĩ về Quân Nhật Đình, về sự tốt bụng của Quân Nhật Đình và sự dịu dàng của anh.
Nhất là khi cô trở về căn hộ hoang vắng, những suy nghĩ ập đến trong cô như thủy triều, như muốn nhấn chìm cô ở bên trong nó.
Bây giờ cô không dám ở một mình trong căn hộ nữa, cô sợ mình sẽ bị dòng suy nghĩ miên man làm cho phát điên lên.
Niềm tin duy nhất khiến cô có thể tiếp tục là tình trạng của mẹ cô đã được cải thiện và bà ấy có thể thức dậy bất cứ lúc nào.
Ngay khi cô nghĩ đến điều này, đột nhiên trong phòng bệnh có một âm thanh động phát ra: “Ư...”
Ban đầu Hứa Thanh Khê không thèm để ý, cô vẫn còn mắc kẹt trong nỗi đau buồn của chính mình.
“Khụ... khụ khụ... nước...”
Nhưng khi giọng nói khô và khàn ấy vang lên, Hứa Thanh Khê đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô vừa kinh ngạc vừa chạy đến giường bệnh, vừa mừng vừa khóc, nắm chặt bàn tay có chút run rẩy của mẹ mình trên giường: “Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh rồi sao? Cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi!”
Trên giường bệnh, ý thức của Huỳnh Mai vẫn chưa rõ ràng lắm, bà ấy không trở lời Hứa Thanh Khê, mà mở miệng đòi hỏi nhu cầu của cơ thể như một bản năng.
Phải mất vài giây sau, Hứa Thanh Khê mới phản ứng lại khỏi sự phấn khích, đầu tiên cô nhấn chuông gọi bác sĩ, sau đó rót một cốc nước ấm, dùng tăm bông thấm ẩm và nhẹ nhàng thoa lên đôi môi nhợt nhạt của Huỳnh Mai.
Ngay sau đó, bác sĩ và y tá vội vã chạy đến.
“Bác sĩ, ông mau xem thử cho mẹ tôi, bà ấy vừa mới nói chuyện, có phải bà ấy đã tỉnh rồi không?”
Hứa Thanh Khê kích động đặt ly nước xuống, vừa nói tiếng nước ngoài vừa kéo bác sĩ tiến về phía trước để kiểm tra cho Huỳnh Mai.
Một giờ sau, bác sĩ kiểm tra xong và thông báo kết quả cho Hứa Thanh Khê: “Xin chúc mừng cô Hứa, sau khi kiểm tra chúng tôi xác nhận rằng mẹ cô đã tỉnh lại sau khoảng thời gian sống thực vật.”
“Có thật không? Tốt quá, cuối cùng mẹ tôi cũng tỉnh rồi.”
Lúc này Hứa Thanh Khê không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa, cô nắm chặt lấy tay bác sĩ vừa khóc vừa cười.
Các bác sĩ và y tá cũng hiểu được sự phấn khích của Hứa Thanh Khê, dịu dàng mỉm cười với cô.
Một lúc sau, Hứa Thanh Khê bình tĩnh trở lại, cô cảm ơn bác sĩ và quay về phòng bệnh.
Trong phòng, Huỳnh Mai đã ngủ say, và Hứa Thanh Khê cũng không lưu tâm.
Cô thận trọng ngồi bên cạnh Huỳnh Mai, chăm chú nhìn Huỳnh Mai, như thể cô sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Cô ngồi suốt một đêm, cho đến sáng sớm cô không kiềm chế được nữa mà chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi ánh nắng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, Huỳnh Mai đang ngủ trên giường, đôi mi khẽ run lên, sau đó từ từ mở mắt ra, một mảng trắng xóa đã khiến bộ não vô tri của bà ấy ngây ra một lúc..
Bà ấy cố gắng gượng dậy trong vô thức, bà phát hiện Hứa Thanh Khê đang nằm trên giường ngủ say, bà nhất thời giật mình.
Nhất là khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt và thân hình gầy gò của Hứa Thanh Khê, đôi mắt bà đỏ lên vì xót xa.
Mặc dù bà ấy vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng nhìn thấy Hứa Thanh Khê như thế này, làm sao bà ấy có thể không đoán ra được rằng Hứa Thanh Khê vì muốn trị khỏi bệnh cho bà mà đã chịu đựng không ít cực khổ chứ.
Huỳnh Mai áy náy nhìn Hứa Thanh Khê, bà muốn chạm vào Hứa Thanh Khê nhưng lại không dám đưa tay ra vì sợ sẽ làm cho Hứa Thanh Khê thức giấc.
Nhưng bà ấy không biết rằng, vì Hứa Thanh Khê biết rằng hôm nay bà ấy sẽ tỉnh lại nên thực ra giấc ngủ của cô không được sâu, chỉ cần một cử động nhẹ cũng có thể đánh thức cô dậy.
Trong giấc ngủ, Hứa Thanh Khê nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình một cách kiềm nén, cô “ưm” một tiếng rồi mở mắt ra, khi cô định khởi động một chút cơ thể đang cứng đờ của mình thì cả cơ thể cô như bất động.
“Mẹ!”
Hứa Thanh Khê khó có thể tin được, nhìn người mẹ đang ở trước mặt mình như thể bà có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Vài giây sau, cô ấy mới phản ứng lại và phấn khích ôm lấy Huỳnh Mai: “Thật tốt quá, cuối cùng thì mẹ cũng tỉnh lại rồi.”
Cô ôm chặt lấy thân hình gầy gò của Huỳnh Mai, nước mắt không ngừng tuông ra.
“Mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ, mẹ đã khiến con phải lo lắng.”
Mắt của Huỳnh Mai cũng đỏ lên và ôm lại Hứa Thanh Khê, vẻ mặt tràn đầy sự áy náy.
Hứa Thanh Khê nghẹn ngào lắc đầu, lúc này cô kích động đến nỗi không nói nên lời.
Phải mất một lúc lâu, Hứa Thanh Khê và Huỳnh Mai mới dần bình tĩnh lại.
“Thanh Khê, khoảng thời gian mẹ bị bệnh con đã sống như thế nào? Có làm trễ nãi việc học của con không? Còn tiền chữa bệnh của mẹ con lấy ở đâu ra? Có phải con...”
“Không phải đâu!”
Hứa Thanh Khê biết Huỳnh Mai muốn hỏi gì nên cô đã lắc đầu từ chối.
Cô không muốn nói với mẹ mình về giao dịch của cô với Hứa Hải Minh.
Nếu không, theo sự hiểu biết của cô về mẹ thì mẹ cô sẽ luôn tự trách bản thân, việc này sẽ không có lợi cho việc hồi phục thể chất hiện tại của bà ấy.
“Mẹ đừng lo lắng, con không đi tìm nhà họ Hứa đâu. Chi phí điều trị cho mẹ là khoản tiền có được từ việc bán các bản vẽ thiết kế trên mạng của con. Con thường làm việc đó mỗi khi rảnh rỗi. Bây giờ con là một nhà thiết kế nổi tiếng trong một khu vực nhỏ rồi. “
Hứa Thanh Khê lấy điện thoại di động ra và đưa Huỳnh Mai xem diễn đàn những nhà thiết kế ở nước ngoài, sau đó nhẹ nhàng nói về một số chuyện trong cuộc sống.
Huỳnh Mai xóa bỏ hết những nghi ngờ, nhưng cảm giác áy náy của bà ấy đối với Hứa Thanh Khê lại không thể nào kiểm soát được.
Bà ấy nắm chặt cổ tay của Hứa Thanh Khê, vừa khóc vừa nói một cách đau khổ: “Thanh Khê, con đã vất vả nhiều rồi.”
Hứa Thanh Khê lắc đầu cười: “Không khổ chút nào, chỉ cần mẹ có thể tỉnh lại, dù có thế nào con cũng không cảm thấy khổ.”