Đợi đến lúc cô ấy tỉnh lại, đã gần đến buổi trưa, anh Nhật Đình cũng không còn nằm ở đó.
Cô ấy từ trên dường ngồi dậy với một bộ dạng thảm thương, cảm thấy toàn thân như bị trâu húc vậy.
Bình thường ứng phó với anh ta đã đủ mệt rồi, ai nghĩ rằng lúc anh ta say, lại càng giống như con thú dữ bị bỏ đói, liều mạng ân ái, giống như muốn lấy mạng cô ấy vậy.
Nếu biết như vậy tối hôm qua đã để Mạc Ly chăm sóc anh ta rồi, để tránh khỏi bản thân bị ân ái đến nỗi mất cảm giác nửa thân dưới.
Cô ấy trong lòng tức giận nghĩ, đồng thời cẩn thận dựa vào tường, đi xuống giường.
Cô ấy cảm thấy khi đứng dưới đất, hai chân đều đang run rẩy.
Hơn nửa ngày, mới dần dần trở lại bình thường, rồi đi rửa mặt thay đồ.
Khoảng 10 phút sau, cô ấy mặc đồ đi ra ngoài, vừa xuống lầu vừa dặn dò quản gia chuẩn bị đồ ăn.
Mạc Ly ngồi ở phòng khách nhìn Hứa Thanh Khê vừa tỉnh dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đặc biệt là cô ấy nhìn thấy những vết tích trên cổ Hứa Thanh Khê, ánh mắt hận đến nỗi không thể ăn tươi nuốt sống Hứa Thanh Khê.
Không khó để tượng tượng tình cảnh tối qua bọn họ như thế nào.
Trong nháy mắt, trong lòng cô ấy ngập chàn sự đố kỵ!
Hứa Thanh Khê cũng nhận ra ánh mắt thù địch đó, chỉ là nhìn lướt qua, liền giả vờ như không nhìn thấy, mắt nhìn thẳng vào nhà ăn.
Cũng là thái độ coi thường này của cô ấy, càng khiến cho Mạc Ly tức nghiến răng, hết lần này đến lần khác khiến cho cô ấy chẳng thể làm gì, chỉ có thể hung hăng ghi lại những món nợ này, dự tính sau này tìm cơ hội trả một thế.
Hứa Thanh Khê đương nhiên không nhìn thấy suy nghĩ đen tối trong lòng của cô ấy.
Cô ấy dùng xong bữa cơm, vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nghĩ cũng chẳng có chuyện gì cả liền lập tức trở về phòng ngủ tiếp.
Mà vừa đặt lưng xuống cái là đã ngủ đến chiều, đến khi tiếng điện thoại kêu lên, mới đánh thức cô ấy dậy.
“Alo?”
Giọng nói mơ hồ chưa tỉnh ngủ, cô Quý Ức nghe xong cảm thấy hết sức không hài lòng.
“Cô Thanh Tuệ, công ty nới lỏng tự do cho nhà thiết kế không phải là để các người ngủ nướng.”
Cô ấy lạnh lùng quát lớn, nhưng lại khiến cho Hứa Thanh Khê tỉnh táo hơn.
Hứa Thanh Khê và cô Quy Ức luôn đôi đầu nhau, chỉ cần để cô ta phát hiện chút vấn đề liền không buông tha mà răn dạy bản thân, vì vậy cô ấy cũng khó phản bác lại, đành ngoan ngoãn nghe theo.
Cô Quý Ức nói ra một tràng nhưng cũng chẳng có phản ứng gì, bỗng chốc có một vở kịch độc thoại ấm ức.
Cô ta phẫn nộ cảnh cáo: “Cô Thanh Tuệ, cô tốt nhất đừng để tôi bắt được một lần lười biếng, nếu không đừng trách tôi trừ hết lương thưởng của cô!”
Hứa Thanh Khê rất chi là bất lực, nhưng cũng trả lời lại: “Vâng, tôi biết, vậy trưởng phòng Quý gọi điện đến có chuyện gì?”
Cô Quý Ức nghe cô ấy đề cập đến công việc, lúc này mới nhớ ra vì sao mình lại gọi điện, hai mắt híp lại: “Cô ngay lập tức đến công ty một chuyến.”
Vừa dứt lời, cũng chẳng cho Hứa Thanh Khê có cơ hội hỏi, liền lập tức cúp máy.
Hứa Thanh Khê cảm nhận được ngữ khí khó chịu của cô ta, cũng khó đoán ra công ty xảy ra chuyện gì, còn đem cái tính cách bất mãn vừa nãy đối với mình.
Nhưng cô ấy chẳng để lỡ một giây nào, lập lức dậy thu dọn.
Một lúc sau, cô ấy đã thu dọn xong, liền mau chóng xuất phát đến công ty.
Đợi sau khi đến công ty, cô ấy sẽ không lập tức đi tìm cô Quý Ức, mà sẽ gọi Thiều Khánh Vy đến để hỏi rõ tình hình.
“Hôm nay công ty có xảy ra chuyện gì không?”
Thiều Khánh Vy sững sờ một lúc, trả lời: “Không xảy ra chuyện gì ạ, sao chị Thanh Tuệ lại hỏi vậy?”
Hứa Thanh Khê nghe được lời này, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô ấy còn nghĩ rằng dự án mà mình phụ trách có sự cố gì đó.
Đương nhiên lời này cô ấy không nói cho Thiều Khánh Vy.
“Không sao, chỉ là tiện hỏi thôi, em đi làm việc đi, chị đến phòng trưởng phòng.”
Nói xong, cô ấy ngay lập tức đền phòng làm việc của Quý Ức.
Lúc này trong lòng cô ấy vẫn có chút bất an.
Tuy rằng việc của mình không có vấn đề gì cả, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, là Quý Ức lại tìm ra vấn đề khác của mình.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, cũng đã đến phòng làm việc rồi.
Cô ấy gõ cửa đi vào.
“Trưởng phòng Quý, tôi đến rồi.”
Cô vào đi, đứng ở giữa phòng làm việc thoải mái nhìn Quý Ức.
“Ngồi đi!”
Cô Quý Ức nhìn cô ấy, tâm trạng lại trầm ổn hơn khi gọi điện thoại.
Sau khi Hứa Thanh Khê ngồi xuống, không thèm đợi Hứa Thanh Khê hỏi, đã chủ động nói vì sao lại gọi cô ấy đến đây.
“Lần này gọi cô đến là vì hai ngày sau công ty sẽ tổ chức một buổi trình diễn thời trang, đến lúc đó cô là một trong những nhà thiết kế nổi bật của công ty, cần phải có mặt trong buổi trình diễn thời trang đó, đồng thời hãy thiết kế một sản phẩm mới.”
Hứa Thanh Khê luôn im lặng nghe lời cô ta nói, đến khi nói xong, biết được không phải là bắt lỗi cô ấy, lúc này mới nhẹ nhõm thở một hơi, suy nghĩ chuyện trình diễn thời trang.
“Ngoài tôi ra còn có ai tham gia buổi trình diễn thời trang này? Phạm vi tác phẩm là gì? Công ty có quy định gì không?”
Cô ấy liên tiếp hỏi, cô Quý Ức cũng kiên nhẫn, tỉ mỉ giải thích cho cô ấy.
Cuộc nói chuyện đến cươi, cô Quý Ức cũng không quên nhắc nhở: “Lúc đó, trong buổi trình diễn thời trang sẽ có nhiều ký giả truyền thông, cô nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt, hai ngày đó tốt nhất là nên tém tém lại một chút, tránh khỏi xảy ra phiền toái trong buổi trình diễn thời trang.”
Hứa Thanh Khê nghe xong lời căn dặn cuối, trong lòng cực kì khó chịu, lại lười cãi lại cô ta.
“Tôi đã rõ rồi, hai ngày này tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Cô Quý Ức thấy thế, cũng chẳng còn gì dặn dò nữa, liền phất tay ra hiệu cô ấy ra ngoài.
Hứa Thanh Khê quay người rời khỏi, cô Quý Ức nhìn bóng dáng cô ấy đi hỏi, khuôn mặt đẹp đẽ trở thành vẻ mặt bất ngờ.
Đặc biệt là ánh mắt chói rọi, khiến người khác không lạnh mà dựng đứng.
Cô ấy thu lại ánh mắt, cầm lấy điện thoại ở trên bàn lấy ra một dãy số.
“Tôi đã sắp sếp xong việc cô Thanh Tuệ tham dự buổi trình diễn thời trang rồi.”
“Rất tốt!”
Trong điện thoại làm nhớ đến giọng nói âm trầm của Lâm Gia Nghi.
“Chuyện cô đồng ý với tôi, đến khi nào thì làm?”
Cô Quý Ức buông mắt nhìn xuống, lạnh lùng nói.
Lâm Gia Nghi nhẹ nhàng cười: “Đợi cô xử lý cô Thanh Tuệ rồi, việc tôi đồng ý với cô đương nhiên phải làm rồi.”
Cô ấy nói xong, giống như nhấn mạnh, nghiêm nghị nói: “Nhớ rõ, việc tôi muốn là khiến Thanh Tuệ thân bại danh liệt…”
Cô Quý Ức ánh mắt lóe lên sự bất mãn, nhưng vẫn nhận lời.
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không để chị Gia Nghi thất vọng đâu.”
Cô ấy nói xong, nét mặt lạnh lùng càng lớn.
“Lúc này, bất luận như nào đều phải đuổi Thanh Tuệ ra khỏi công ty!“
Lâm Gia Nghi nghe xong lời đảm bảo của cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Tốt nhất là như thế, tôi đợi tin tốt của trưởng phòng Quý!”
Nói xong, cô ta lập tức tắt máy.
Quý Ức nắm vuốt điện thoại vừa dập máy, nét mặt toán ra vẻ sương lạnh.
“Hừ”, tạm thời cho cô ngạo mạn, đợi đến khi xử lý xong Thanh Tuệ, tiếp theo chính là cô.
Lâm Gia Nghi không biết lòng dạ của cô Quý Ức, cô ta dập máy như vậy, khó mà vui vẻ ngồi cùng một thuyền.
Cô ta nhàn hạ thưởng thức rượu, với một ánh mắt ớn lạnh.
Chỉ cần Thanh Tuệ thân bại danh liệt, cô ta sẽ không tin anh Nhật Đình sẽ không quan tâm đến ý kiến của người nhà họ Hứa mà bảo vệ con điếm kia như trước.
Đợi con đĩ bị anh Nhật Đình khinh bỉ, cô ta nhất định bắt Thanh Tuệ, khiến cô ta nếm thử vùi vị sống không bằng chết!
Cô ta nghĩ xong, uống cạn chén rượu với ánh mắt chứa đầy sự tàn ác.