Hứa Thanh Khê và Quý Ức không ngờ sẽ có chuyện này, hai người mím môi không nói gì.
Lý Dương Châu thấy thì thì biết bọn họ đang dao động.
Dù sao số tiền bồi thường gấp ba lần số tiền ban đầu này, trong hai cô ấy không ai trả được cả.
Bà suy nghĩ một tí rồi nói tiếp: "Thiết kế Tuệ, tôi biết cô rút lui vì mâu thauanx với giám đốc Quý, như này đi, hai người đều làm một bản thiết kế riêng của mình, đến ngày chốt bản thiết kế thì hai cô giao cho khách hàng bên kia, để bọn họ tự chọn xem thích bản thiết kế của ai hơn, hai có thấy chuyện này như thế nào?"
Hứa Thanh Khê thì theo bản năng nhìn về phía Quý Ức.
Quý Ức bĩu môi nói: "Tôi không có ý kiến gì."
Hứa Thanh Khê thấy thế thì cũng gật đầu đồng ý.
"Nếu hai người đã đồng ý thì các cô cố gắng về vẽ thiết kế đi.
Lý Dương Châu nói vài câu cổ vũ.
Quý Ức không có ý định nghe Lý Dương Châu nói chuyện nên cô ta mượn cớ đi ra khỏi phòng làm việc.
Lý Dương Châu thấy cô ta đi như vậy thì bà cũng không tức giận mà chẳng nói gig, bà dặn dò Hứa Thanh Khê vài câu rồi bảo cô về nhà.
Không ngờ khi Hứa Thanh Khê đi ra khỏi phòng làm việc thì thấy Quý Ức đang đứng ở trên hành lang, hình như là đang đợi cô.
Nhưng mà cô không quan tâm đến cô ra, tiếp tục đi về phía trước.
Tất nhiên Quý Ức đã nhìn thấy Hứa Thanh Khê cố tình lơ mình nên cô ta tức giận nắm chặt tay.
" Hứa Thanh Tuệ, tốt nhất lần này cô phải vẽ một bản thiết kế thật đẹp nếu không tôi cũng không thèm nể tình Nhật Đình mà xử lý nhẹ cô."
Co ta nói xong thì trực tiếp đi qua Hứa Thanh Khê rồi đi thẳng về phía phòng làm việc.
Hứa Thanh Khê không nói câu nào chỉ nhìn theo bóng lưng của cô ta.
Từ đầu đến cuối này đều nhắc nhở cô phải làm ra một bản thiết kế thật đẹp.
Nghĩ vậy thì cô càng bước nhanh hơn, cô đi ra ngoài đón taxi rồi về nhà họ Quân, bắt đùa tập trung vào thiết kế.
Tối đó, đột nhiên Quân Nhật Đình xử lý xong công việc về nhà sớm.
Vốn dĩ đã đến giờ ăn cơm rồi mà anh không nhìn thấy Hứa Thanh Khê, anh hơi nghi ngờ nhìn về phía quản gia.
"Mợ cả đau rồi?"
"Mợ cả vẫn còn đang làm việc trong phòng."
Quản gia nghiêm túc nói.
Quân Nhật Đình nhíu mày rồi anh xoay người đi lên tầng.
Nhưng khi anh bước vào trong phòng thì thấy Hứa Thanh Khê không để ý đến xung quanh mà đang chú tâm vào việc thiết kế trên bản giấy nháp.
Vẻ mặt nghiêm túc đó làm người khác rất thích.
Anh nhìn thấy Hứa Thanh Khê nhíu mày, hình như cô đang đau đầu.
Anh thấy bản thiết kế trước mặt cô đã được vẽ một nửa, đường nét trên bản vẽ đó rất nhàm chán đơn điệu, nên bây giờ người thiết kế đang nghi ngờ chính mình.
"Em xóa trang trí ở đây đi và cho cúc áo vào chỗ đó."
Mặc dù anh không biết nhiều về thiết kế, nhưng do công ty đã từng mở chi nhánh trên lĩnh vực này nên anh đã đọc rất nhiều sách và xem rát nhieuf bản thảo thiết kế.
Hơn nữa sự nhầm lẫn này của Hứa Thanh Khê rát rõ ràng, nen anh chỉ nói ra những gì mà anh suy nghĩ.
Bởi vì ý tưởng này của Quân Nhật Đình đã giúp cô hết đau đầu và cô bắt đầu có cảm hứng để làm việc.
Quân Nhật Đình thấy cảnh này thì cũng không nói gì, anh chỉ bước sang một bên đợi cô làm việc xong.
Cái đợi lần này hơn một giờ đồng hồ.
"Xong rồi!"
Hứa Thanh Khê vui mừng cầm bản vẽ nên.
Quân Nhật Đình nghe thấy giọng nói của cô thì anh đặt tạp chí trên tay xuống bàn và đi về phía cô.
"Bây giờ em đã làm xong rồi vậy thì chúng ta xuống nhà ăn cơm thôi."
Hứa Thanh Khê nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh và kí ức vừa nãy thì cô cảm thấy hơi xấu hổ.
"Cám ơn anh."
Quân Nhật Đình biết câu cảm ơn này dành cho câu nói nhắc nhở của anh vừa nãy, anh cười nói: "Em cảm ơn bằng lời nói chứng tỏ em không có nhiều thành ý gì cả."
Anh nói xong, thì vẻ mặt anh buồn bã, anh chuẩn bị đi ra.
Làm sao Hứa Thanh Khê không biết anh đang nghĩ gì.
Thế nên cô chạy đến kéo anh lại, nhún chân lên rồi nhanh chóng hôn nên môi của Quân Nhật Đình.
Nhưng mà nụ hôn nhẹ này làm sao có thể thỏa mãn được Quân Nhật Đình.
Anh ôm lấy Hứa Thanh Khê khi cô chuẩn bị rời đi và siết chặt đầu cô lại rồi cúi xuống hôn cô sâu hơn.
Đôi môi hai người kề sát vào nhau, mùi thơm ngọt ngào của cô làm cho anh muốn dừng mà không dừng được.
Anh tiếp tục hôn cô cho đến khi Hứa Thanh Khê sắp nghẹt thở thì anh mới buông tay ra.
Nhưng cả người Hứa Thanh Khê đã mềm nhũn, cô úp sấp vào ngực anh với gương mặt đỏ ửng.
Vẻ ngoài ngây thơ này của cô đã làm thú tính của Quân Nhật Đình nổi lên.
May mắn là anh đã kìm chế được bản thân của mình.
Anh ôm Hứa Thanh Khê đi xuống cầu thang.
"Cậu chủ."
Mạc Ly nhìn thấy Quân Nhật Đình thì vui mừng nói.
Nhưng khi ánh mắt của cô ta rơi xuống người Hứa Thanh Khê thì vẻ mặt vui mừng của cô ta biến mất, trái tim cô ta giống như bị kim đâm vậy.
Từ biểu hiện của Hứa Thanh Khê thì cô ta đã biết hai người làm gì ở trên tầng.
Việc này cũng làm cho cô ta rất ghen ghét.
Tại sao, tại sao xảy ra nhiều chuyện như vậy mà anh vẫn chỉ yêu một người đàn bà như cô thôi?
Cô ta nắm chặt bàn tay để cảm xúc của mình không xuất hiện trên mặt.
Quân Nhật Đình cũng không để ý đến cô ta, anh lạnh lùng gật đầu rồi dẫn Hứa Thanh Khê đến nhà ăn.
Cho đến khi Hứa Thanh Khê ngồi xuống ghế thì cô mới giật mình tỉnh táo.
Cô nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt thì cô cảm thấy mình đang uống mật ngọt thì phải.
Cả hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Cuối cùng không biết làm sao chủ đề của cuộc nói chuyện lại đến sự kiện của công ty, Hứa Thanh Khê hỏi: "Hôm nay anh về sớm vậy, chắc việc lần này sắp kết thúc rồi đúng không?"
Quân Nhật Đình gật đầu: "Gần như vậy, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.
Hứa Thanh Khê cảm thấy đỡ lo lắng hơn khi nghe thấy cau đó, và nghĩ đến việc gia đình nhà họ Lê đã gây chuyện với mình nên cô hỏi vài câu.
"Nhà họ Lê vãn còn nhằm vào chúng ta?"
Quân Nhật Đình gật đầu: "Công ty của bọn họ đã nâng giá cổ phiếu lên."
Hứa Thanh Khê nhíu mày, cô hỏi: "Họ nâng lên bao nhiêu lần."
"Bây giờ giá cổ phiếu đang là tám mươi nhìn nhưng nếu bọn họ cứ tăng nên như thế này thì nó sẽ tiếp tục tăng rất nhiều."
Quân Nhật Đình trầm giọng trả lời.
Hứa Thanh Khê nghe xong thì không nhịn được tám tác nói một hai câu.
Tuy cô không biết gì về thị trường chứng khoán và tài chính, nhưng cô vẫn biết một số điều cơ bản khi chơi chứng khoán.
"Một cổ phiếu mà tăng giá đến mức đó, chắc bọn họ phải đầu tư rất nhiều tiền mà bọn họ không sợ thua lỗ à?"
Quân Nhật Đình không nói gì khác chỉ là ánh mắt của anh lóe lên: "Có thể, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ thua."
Hứa Thanh Khê sững sờ một chút rồi hiểu ra anh đang nói gì.
Hơn nữa theo như ngươi bên ngoài nhìn thấy thì lần này nhà họ Lê và nhà họ Trầm hợp tác nên chắc chắn nhà họ Quân sẽ bị đánh thua.
Nhưng mà sự thật không phải như vậy.
Cô nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn được thở dài một cái: "Trước đây khi em mới biết Lê Ngọc Mỹ, em không nghĩ hai nhà sẽ xé mạt nhau như thế này."
Quân Nhật Đình thay thế thì hơi dở khóc dở cười.
"Làm sao bây giờ em lại đồng tình với Lê Ngọc Mỹ vậy?"
Hứa Thanh Khê nghẹn lời, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Cô có đồng tình nhưng nhiều hơn thì cô nghĩ cô ta gieo gió thì gặt bão thôi.
Đu sao chuyện tình cảm không ai có thể khống chế được.
Cô ta thích, không phải, có thể là yêu Quân Nhật Đình, nhưng cô ta không nên dùng những thủ đoạn đó.
Phải biết là neus tình cảm mà dùng đến thủ đoạn thì nó không phải là yêu mà đó là cố chấp.