Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không đợi Hứa Thanh Khê nói ra, đã bị Hứa Thanh Tuệ ngắt lời.



“Thế nào, cho rằng bây giờ mình là con dâu của nhà họ Quân nên có thể quản tôi, Hứa Thanh Khê, đừng quên, tất cả mọi thứ chị có được hôm nay đều do tôi cho chị, ở trước mặt tôi, chị không có tư cách chất vấn tôi, chị cũng không có tư cách hỏi lúc nào tôi quay lại, hơn nữa chị còn phải ngoan ngoãn nhường vị trí lại cho tôi.”



Hứa Thanh Khê nghe vậy, trong lòng đột nhiên khó chịu, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.



Cô cho rằng Hứa Thanh Tuệ quay lại đây để chuẩn bị cướp lại tất cả.



Lúc này, cô nghĩ đến Quân Nhật Đình, nghĩ đến sự dịu dàng của anh, bỗng nhiên rất luyến tiếc.



Đặc biệt là nghĩ tới sau này bản thân không được gặp người này nữa, trong lòng như bị người ta dùng dao cùn cắt, đau đớn khiến cô không thở nổi.



“Sao lại nhanh như vậy, không phải vẫn chưa tới thời gian thỏa thuận à?”



Cô ép buộc bản thân bình tĩnh, nhưng hai tay buông thõng hai bên run rẩy không thể kiềm chế, sợ nghe được lời mà mình không muốn nghe.



Hứa Thanh Tuệ không biết Hứa Thanh Khê hiểu lầm, nghe như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.



Cô ta hừ lạnh một tiếng: “Ai quy định chưa tới lúc thì tôi không được về?”



Hứa Thanh Khê nghe thế, hơi sửng sốt.



Tâm trạng vốn đau buồn bỗng chốc tốt hẳn lên.



Từ giọng điệu của Hứa Thanh Tuệ cô liền biết lần này cô ta trở về không phải vì muốn lấy đi mọi thứ, cô thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi suy nghĩ linh tinh.



“Nếu không phải trở về kết thúc giao dịch, hôm nay cô tới đây làm gì?”



Cô cảnh giác nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tuệ, trong mắt chứa đầy sự đề phòng.



Hứa Thanh Tuệ cũng không thèm để ý, cười lạnh nói: “Tất nhiên là giống chị, tới thăm người đàn bà vô dụng đã sinh ra tôi!”



Hứa Thanh Khê nghe cô ta ăn nói không hề lễ phép, lửa giận trong lòng bùng lên.



“Ai là người đàn bà kia, dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của cô!”



Cô nghiến răng nghiến lợi mắng Hứa Thanh Tuệ.



Hứa Thanh Tuệ như nghe được chuyện cười, mỉa mai nhìn Hứa Thanh Khê.



“Mẹ? Ngoài sinh tôi ra, bà ta chưa từng nuôi tôi một ngày, đó không phải mẹ của tôi!”



Hứa Thanh Khê bị lời này của cô ta chọc giận.



“Cô... Đây chính là cách nhà họ Hứa dạy dỗ cô sao?”



Hứa Thanh Tuệ thấy cô tức giận, đáy mắt đầy khinh thường với không hài lòng.



“Nhà họ Hứa dạy dỗ tôi cái gì, không tới lượt chị nói, cũng đừng bảo người đàn bà kia là mẹ của tôi, tôi chỉ cảm thấy đó là sự sỉ nhục!”



Hứa Thanh Khê tức giận đến sắc mặt cũng u ám, cô nhìn hai người trước mặt, lồng ngực phập phồng không ngừng.



“Được, được lắm, nếu không xứng làm mẹ của cô, vậy cô cũng không xứng tới thăm bà ấy, bây giờ cô lập tức ra khỏi đây cho tôi, chỗ này không chào đón cô!”



Cô chỉ về phía thang máy mắng Hứa Thanh Tuệ.



Hứa Thanh Tuệ nhìn cô, khóe miệng hiện chế giễu:



“Ba? Chị ta đang đuổi con?”



Cô ta vừa dứt lời, Hứa Hải Minh nãy giờ không lên tiếng trực tiếp làm lạnh mặt, nhắc nhở nói: “Hứa Thanh Khê, ai cho mày cái gan dám đuổi Thanh Thuệ, hay mày quên đây là đâu, có tin tao gọi một cuộc điện thoại, để mẹ con mày lập tức cút khỏi đây!”



Hứa Thanh Khê nghe vậy, không dám tin nhìn Hứa Hải Minh, cả người run rẩy, rõ ràng cực kỳ tức giận.



Hứa Thanh Tuệ nhìn thấy cô giận tới nỗi không nói nên lời, hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp đi qua cô vào phòng bệnh.



Hứa Hải Minh cũng đi vào.



Hứa Thanh Khê phản ứng lại, vội vàng đuổi theo, cô sợ Hứa Thanh Tuệ sẽ làm gì đó hại mẹ.



Trong phòng bệnh, Huỳnh Mai vẫn mất ý thức nằm trên giường, nhưng sắc mặt đã khá hơn trước đây nhiều, chẳng qua là cơ thể vô cùng gầy gò.



“Chậc, đã nhiều năm rồi mà người đàn bà này không thay đổi chút nào, vẫn vô dụng như thế, lại còn để bản thân biến thành dáng vẻ sống dở chết dở.”



Hứa Thanh Tuệ quan sát Huỳnh Mai trên giường bệnh, vô cùng khinh thường nói.



Hứa Thanh Khê nghe thấy lời nói của cô ta đầy chế nhạo, tức giận đến mức trán nổi gân xanh.



“Hứa Thanh Tuệ!”



Cô lạnh lùng nói, đôi mắt tức giận nhìn Hứa Thanh Tuệ, nhưng mà Hứa Thanh Tuệ không sợ hãi, coi thường liếc cô một cái, khoanh tay trước ngực nói: “Sao? Thấy tôi nói không đúng à?”



Dứt lời, cô ta mặc kệ sắc mặt của Hứa Thanh Khê cực kỳ khó coi, tiếp tục châm biếm: “Nếu bà ta có năng lực, đâu đến nổi để chị sống cuộc sống bình thường, thậm chí vẫn phải dựa vào đứa con gái như chị giao dịch với chúng tôi mới có thể tiếp tục sống, chị nói xem, bà ta có năng lực gì?”



Hứa Thanh Khê nghe hết, tức giận ngút trời, cả người cũng run rẩy.



Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tuệ, nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Điểm tốt của bà ấy, loại người chỉ biết mưu lợi như cô không thể nhìn ra được, có lẽ với cô mà nói, bà ấy vô dụng, nhưng trong lòng tôi, bà ấy là báu vật vô giá của cuộc đời tôi!”



Hứa Thanh Tuệ nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô, vô cớ cảm thấy khó chịu và nhàm chán.



Cô ta cười lạnh, ánh mắt đầy khinh thường: “Báu vật vô giá, vậy chị hãy nhìn kỹ báu vật vô giá của chị đi.”



Dứt lời, cô ta xoay người ra khỏi phòng bệnh, Hứa Hải Minh cũng đi theo.



Hứa Thanh Khê nhìn bọn họ rời đi, siết chặt hai bàn tay, không hiểu rốt cuộc hai người này đến bệnh viện làm gì.



Đồng thời trong lòng thấy khinh thường.



Những năm qua, cô sống chung với mẹ, nhiều lần nghe mẹ nhắc tới Hứa Thanh Tuệ, cảm thấy rất áy náy với cô ta.



Nếu để bà ấy biết Hứa Thanh Tuệ đối xử với bà ấy như vậy, không biết sẽ khó chịu tự trách mình tới mức nào.



Lúc này, cô cảm thấy vui vì mẹ gặp Hứa Thanh Tuệ trong lúc đang hôn mê.



Cô đau lòng nhìn mẹ, lấy nước lau người cho bà ấy.



Cô giấu chuyện Hứa Thanh Tuệ không thích mẹ, vừa lau vừa lặng lẽ nói: “Mẹ, hôm nay Hứa Thanh Tuệ tới thăm mẹ, không phải mẹ luôn nhắc tới cô ấy mãi sao? Nếu như bây giờ mẹ tỉnh lại sẽ có thể thấy cô ấy đấy.”



“Mẹ, gần đây con đã có chút tiếng tăm trong nghề rồi, rất nhiều người thích bản vẽ mà con thiết kế, chờ sau khi mẹ tỉnh lại, chúng ta có thể tự mở cửa hàng riêng, sống cuộc sống thật vui vẻ.”



“Mẹ, lúc nào mẹ mới tỉnh lại?”



Hứa Thanh Khê lảm nhảm, nói mấy chuyện quan trọng gần đây.



Nhưng không biết lời cô nói, cũng lọt vào tai Hứa Thanh Tuệ không sót một chữ.



Cô ta nghe thấy lời của Hứa Thanh Khê, trong mắt hiện đầy xem thường.



“Cũng chỉ có loại người không có chí hướng như các người mới hướng tới cuộc sống bình thường như vậy.”



Cô ta thì thầm mỉa mai, càng chán ghét hình ảnh mẹ con thân thiết trước mặt.



Nói cách khác, cô ta không hiểu, một người sắp chết, có cái gì đáng để ý, thà chết đi còn hơn.



Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ, dù sao nếu không có người sắp chết này, chưa chắc Hứa Thanh Khê sẽ phối hợp với kế hoạch của bọn họ.



Nghĩ như vậy, cô ta thoải mái một chút, nhưng cũng không muốn ở lại nữa.



“Bố, con còn có việc, đi trước đây.”



Dứt lời, cô ta xoay người muốn rời đi.



Hứa Hải Minh thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.



“Thanh Tuệ, đợi bố.”



Ông ta đi mấy bước đến bên cạnh Hứa Thanh Tuệ, bỗng nhiên nhớ ra lần này Hứa Thanh Tuệ trở về cũng không nói với mình, không khỏi nhăn mày hỏi:



“Đúng rồi, Thanh Tuệ, con chưa nói với ba lần này con về vì muốn làm chuyện gì?”



Hứa Thanh Tuệ nghe vậy bèn dừng bước, mím môi nói: “Bố, con có chuyện, dù sao thì bố cũng đừng xen vào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK