"Xuống xe!"
Anh ra lệnh không chút do dự, thế rồi cũng vô thức xuống xe theo.
Vừa xuống xe, anh nhanh chóng bước đến bên người Hứa Thanh Khê, Hà Văn Tuấn dẫn bảo vệ đi ở phía trước để mở đường.
"Xin nhường đường, xin nhường đường."
Bởi vì bọn họ mạnh mẽ chen vào cho nên tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên, dừng hết động tác đang làm lại.
"Người kia là ai?"
"Nhìn quen lắm, nhưng lại không ra là ai."
Các phóng viên đều nghi hoặc không rõ, Hứa Thanh Khê lại khiếp sợ rất nhiều.
Quý Ức nghĩ rằng Quân Nhật Đình đến là vì chuyện lần này.
Đang lúc cô ta do dự không biết có nên tiến lên thông báo không thì lại thấy Quân Nhật Đình không liếc nhìn mình lấy một cái mà đi thẳng về phía Hứa Thanh Khê luôn.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía mình, cô giật mình ngơ ngẩn tại chỗ, cảm giác rung động khó nói tràn ra khắp cơ thể.
Có tủi thân, có áy náy, còn có... sự an tâm.
"Đi theo anh!"
Quân Nhật Đình thấy Hứa Thanh Khê thảm hại như vậy, anh cũng không ghét bỏ mùi hôi thối đang bốc ra từ trên người cô mà nắm tay cô kéo thẳng ra ngoài.
Theo động tác của anh, mọi người cũng bừng tỉnh.
Các phóng viên muốn đi phỏng vấn nhưng đều bị Hà Văn Tuấn và bảo vệ ngăn cản.
Về phần đám người gây sự, bọn họ nhìn thấy cảnh này thì cả đám quay ra nhìn nhau, sau đó yên lặng mang theo "hung khí" của mình rời khỏi nơi này.
Quý Ức đứng cách một đám người, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, đôi mắt không giấu được nỗi ghen tị trong lòng.
Hứa Thanh Khê không phải không cản nhận được, mà là hiện tại cô hoàn toàn không còn tâm trí để lo lắng về những thứ khác.
Sau khi được Quân Nhật Đình đưa lên xe, cảm xúc của cô lập tức hạ xuống vô cùng thấp.
Quân Nhật Đình làm xong tất cả rồi mới quay sang nhìn cô, thấy cô ủ rũ cúi thấp đầu, bỗng nhiên anh cảm thấy không quen khi cô như vậy.
Anh nhìn những vết bẩn trên đầu Hứa Thanh Khê, anh định lấy chúng xuống giúp Hứa Thanh Khê nhưng lại bị Hứa Thanh Khê tránh đi.
"Bẩn lắm."
Hứa Thanh Khê khẽ nói, ngữ khí mang theo vài phần uể oải.
Quân Nhật Đình hơi dừng lại, nhưng ngay sau đó vẫn tiếp tục giúp cô.
Hứa Thanh Khê hơi cứng người, lại thấy có một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt mình.
"Em lau đi."
Hứa Thanh Khê nhìn chiếc khăn tay sạch sẽ kia, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Cô túm chặt khăn tay, lại mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Quân Nhật Đình.
"Em không sao chép, anh có tin em không?"
Quân Nhật Đình nhìn đôi mắt ngập nước của cô, mắt anh càng trầm hơn: "Anh đương nhiên tin tưởng em."
Dù sao mấy ngày nay Hứa Thanh Khê vẫn luôn ở nhà bận rộn hoàn thành thiết kế, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng bị thu hẹp không ít, sao anh có thể hoài nghi cô được?
Hiện tại thành quả lại bị người ta ăn cắp, trong lòng anh tức giận vô cùng, sắc mặt lại trầm tĩnh như nước.
Hứa Thanh Khê không cảm nhận được tâm trạng của Quân Nhật Đình thay đổi.
Lúc này cô nhận được sự tin tưởng của Quân Nhật Đình, con ngươi u ám rốt cuộc cũng có một chút ánh sáng.
"Anh là người đầu tiên tin tưởng em."
Cô nhìn Quân Nhật Đình, trong lòng tràn đầy cảm kích, cảm xúc trong mắt lại phức tạp khó nói thành lời.
Quân Nhật Đình an ủi cô: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, trở về tắm rửa một cái rồi đi nghỉ ngơi, chuyện còn lại giao cho anh xử lý."
Hứa Thanh Khê nghe anh nói như vậy thì trong lòng cảm động không thôi.
Sau khi hai người về đến nhà họ Quân, Hứa Thanh Khê lập tức đi tắm rửa.
Quân Nhật Đình thấy bóng dáng cô đã khuất sau cầu thang, lúc này anh mới xoay người gọi Mạc Ly.
"Chuyện hôm nay là do ai làm?"
Mạc Ly sớm đoán được Quân Nhật Đình sẽ hỏi mình, rũ mắt nói: "Xin lỗi anh, chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm."
Quân Nhật Đình nghe được câu trả lời như thế thì nhíu mày.
"Cô không rõ ràng lắm? Không phải ngày nào cô cũng đi theo mợ cả à? Chẳng lẽ cô không phát hiện được cái gì cả?"
Ngữ khí không vui, còn tràn ngập chất vấn, làm cho Mạc Ly vô cùng không thoải mái.
"Mỗi ngày mợ cả đều ở trong phòng, đi ra ngoài cũng không cho tôi đi cùng, dù tôi có tâm thì cũng không làm được gì."
Cô ấy mím môi cáo trạng: "Lại nói, tôi cũng không hiểu gì về phương diện thiết kế, ngành thiết kế này có những quy định gì tôi cũng không biết."
Quân Nhật Đình nghe xong những lời này thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Mạc Ly cũng nhận ra, cho nên cô ấy cẩn thận đứng bên cạnh không nói gì.
Dù sao nếu thiếu gia muốn phạt mình thì mình chịu là được.
Quân Nhật Đình cũng không biết suy nghĩ trong đầu cô ấy.
Thấy Mạc Ly cũng không nắm được tin tức này, anh trầm tư suy nghĩ.
Điều quan trọng nhất hiện giờ là phải điều tra xem rốt cuộc bản thảo bị mất như thế nào.
Anh phất tay cho Mạc Ly rời đi, sau đó đi vào phòng ngủ.
Mạc Ly thấy anh đi rồi thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại lại tâm thái sung sướng khi người gặp họa với chuyện Hứa Thanh Khê gặp phải.
Cô ấy có thể nhìn ra được chuyện này hoàn toàn là nhắm vào Hứa Thanh Khê.
Đương nhiên Hứa Thanh Khê cũng đoán được điều này.
Cô tắm xong đi ngoài, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc trước cô vốn là hoài nghi Lâm Gia Nghi, nhưng trong tay cô lại không có chứng cứ xác thực nào để chứng minh cả.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Ngay lúc cô còn đang miên man suy nghĩ, giọng nói của Quân Nhật Đình vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Hứa Thanh Khê nhìn anh, cô nói: "Em suy nghĩ chuyện vừa mới xảy ra, em cảm thấy rất khó hiểu, tối hôm qua em mới giao bản thảo, thế nhưng phía đối phương đã có người công bố rồi, đây không phải rất trùng hợp sao."
Quân Nhật Đình nghe cô nói như thế, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Bởi vì những lời này của Hứa Thanh Khê, suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu anh là bên phía họ có gian tế.
"Có những ai từng nhìn thấy bản thảo của em?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì lập tức hiểu ý của anh.
"Người xem bản thảo này không nhiều lắm, sau khi em thiết kế xong thì lập tức mang đến công ty đưa cho Quý Ức, cô ta là người đầu tiên nhận nó, còn lại hẳn là tổng giám đốc của bên kia, bởi vì bản thảo còn cần được bọn họ xét duyệt nữa."
Cô trầm tĩnh phân tích: "Như vậy thì người từng xem bản thảo này sẽ không dưới ba người."
Quân Nhật Đình trầm ngâm nghe cô nói, chợt anh quay ra nhìn Hứa Thanh Khê, dường như anh đã suy nghĩ đến điều gì.
"Anh biết rồi, em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi đến công ty xem thế nào."
Dứt lời, anh lập tức xoay người đi ra khỏi phòng.
Hứa Thanh Khê nhìn anh đi ra ngoài, cô có tâm muốn đi theo anh, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng tình hình bên ngoài đang như thế nào, sợ là cô đi theo Quân Nhật Đình sẽ rước thêm phiền toái cho anh.
Cuối cùng cô cũng không nói gì cả, nhìn theo bóng dáng Quân Nhật Đình rời đi.
Về phía Quân Nhật Đình, sau khi ra khỏi cửa, anh lập tức dẫn theo Hà Văn Tuấn cùng đến công ty.
Anh nói Hà Văn Tuấn gọi Quý Ức đến công ty gặp mình.
Quý Ức biết Quân Nhật Đình đến công ty thì rất vui vẻ.
"Nhật Đình, cậu tìm tôi à?"
Sau khi vào phòng, cô lập tức hỏi Quân Nhật Đình, ánh mắt nhìn anh khó giấu được nhu tình.
Quân Nhật Đình cũng không chú ý tới điều này, trầm giọng hỏi: "Tôi muốn biết ngoài chị và người xét duyệt tác phẩm thiết kế của Hứa Thanh Khê ra thì còn có ai từng xem nó nữa không."
Quý Ức nghe anh nói thế, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
"Nhật Đình, cậu là đang hoài nghi trong công ty chúng ta có người trộm bản thiết kế à?"
Đôi mắt cô ta tràn đầy chất vấn, Quân Nhật Đình cũng không phản bác.
"Nghi ngờ hay không thì chờ điều tra mọi chuyện xong sẽ biết."
Quý Ức nghe vậy thì rất không đồng ý với suy nghĩ này của anh.
"Quân Nhật Đình, lời này của anh tôi không thể đồng ý được, không nói đến việc người ta giới thiệu bản thiết kế trước chúng ta, chỉ là Kimi là tiền bối trong giới thiết kế, nhân phẩm được mọi người công nhận, căn bản không có khả năng làm ra chuyện đạo tác phẩm, lại nói tôi biết quan hệ giữa cậu là cô Hứa, anh muốn bao che cho cô ấy, nhưng cũng phải xem tình hình thực tế của công ty, công ty vì chuyện này mà đã chịu ảnh hưởng đến rất nhiều mặt, trước không nói các tác phẩm của các nhà thiết kế khác bị tẩy chay, mà trước mắt là hai hạng mục đã đàm phán ổn thỏa rồi cũng rất có thể sẽ bị từ chối."