Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người làm việc đã lâu, bản hợp mới hoàn thành, liền chuẩn bị đến công ty truyền thông.



Họ đi thang máy xuống tầng dưới, và tài xế đã đậu xe ở cổng.



Phan Hữu Nam mở cửa xe cho Hứa Thanh Khê và chống một tay lên nóc xe để ngăn Hứa Thanh Khê va vào.



"Cảm ơn."



Hứa Thanh Khê bày tỏ lòng biết ơn và chuẩn bị lên xe, lại không ngờ cảnh tượng này Lâm Gia Nghi và Liễu Vị Ương bị nhìn thấy.



"Liễu Vị Ương, người phụ nữ kia là ai?"



Lâm Gia Nghi giả vờ không nhận ra Hứa Thanh Khê, ngạc nhiên hỏi.



Thấy người đẹp Liễu Vị Ương bên cạnh đang ghen tuông mất lý trí, cô nhăn mặt chạy đến.



"Hồ li tinh chết tiệt, dám dụ dỗ người đàn ông của tôi!"



Cô lao đến bên cạnh Phan Hữu Nam, không thèm nhìn anh, cô đưa tay ra và kéo Hứa Thanh Khê ra khỏi xe.



Hứa Thanh Khê choáng váng, cô bị lôi ra khỏi xe, thậm chí cô ả còn véo cánh tay Hứa Thanh Khê vài cái trước khi cô lấy lại được lí trí.



"Bỏ tay ra!"



Cô hít mạnh một hơi, chật vật quở trách.



Phan Hữu Nam lúc này cũng có phản ứng, sắc mặt chợt lạnh.



"Liễu Vị Ương, rm làm gì vậy?"



Liễu Vị Ương nhìn thấy Phan Hữu Nam vì Hứa Thanh Khê, mà hét lên với cô, đột nhiên nổi giận.



"Em làm gì ư, đương nhiên là xử lý nữ nhân không biết xấu hổ!"



Khi cô ấy nói, sự bất bình hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy.



"Em còn tưởng là anh thực sự không có thời gian để ở cùng em, hoá ra anh ở bên cạnh người phụ nữ khác!"



Phan Hữu Nam nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, đột nhiên có chút đau đầu.



Hứa Thanh Khê cũng không nói nên lời, vừa định giải thích, một giọng nói quái dị lại vang lên.



"Đây không phải là Hứa Thanh Tuệ sao? Sao vậy, lại không yên phận mà ra ngoài tìm kiếm đàn ông ư?"



Nhìn thấy Lâm Gia Nghi mỉa mai bước ra từ phía sau Liễu Vị Ương: "Hứa Thanh Tuệ, sao cô lại cô đơn như vậy? Anh Nhật Đình không cần cô nữa à?"



Khi Hứa Thanh Khê nhìn thấy cô ả, sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt cô.



Bởi vì cô ấy đã lâu không gặp Lâm Gia Nghi.



Cô cau mày nhìn Lâm Gia Nghi, mặc dù Lâm Gia Nghi trang điểm tinh tế nhưng sự hốc hác trên đôi mắt cô vẫn được Hứa Thanh Khê chú ý.



Cô bắt đầu có chút cảm giacs laj, tại sao sự xuất hiện này lại trùng hợp đến vậy, đặc biệt là ;vu.



Có lẽ nào Lâm Gia Nghi không bỏ cuộc và dự định sẽ trở lại.



Ngay khi cô ấy đang suy nghĩ về điều đó, vẻ mặt của Liễu Vị Ương đột nhiên thay đổi sau khi nghe những lời của Lâm Gia Nghi.



Đó là bởi vì cô ấy đã nghe rất nhiều tin đồn về Hứa Thanh Tuệ, cô ta biết tất cả về mối hận thù giữa bạn cô ả và cô ấy.



"Há, hóa ra cô là Hứa Thanh Tuệ. Nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt. Thật đúng là như lời đồn đãi, không biết xấu hổ, thấp hèn."



Cô ấy nói, như thể nhìn vào thùng rác, đó là cả sự sỉ nhục, ghê tởm đối với Hứa Thanh Khê.



"Chẳng trách Quân Nhật Đình coi thường cô, cô là một con đĩ không biết xấu hổ, không biết bao nhiêu người đàn ông đã ngủ với cô..."



Nghe theo lời cô ấy, gương mặt của Hứa Thanh Khê đột nhiên chìm xuống.



Sắc mặt Phan Hữu Nam cũng không khá hơn là bao.



"Im ngay!"



Anh ta nhìn Liễu Vị Ương một cách nghiêm khắc, với ánh mắt ớn lạnh: "Cô đang nói gì ở đây? Xin lỗi cô ấy!"



Liễu Vị Ương trợn to mắt không thể tin được.



"Tại sao anh lại yêu cầu em xin lỗi cô ta? Dựa vào cái gì"



Sau khi nói xong, trong mắt cô ấy hiện lên sự tức giận không thể che giấu, cô ấy sà về phía Hứa Thanh Khê.



"Đồ chó cái không biết xấu hổ, cô hẳn là đã cho Phan Hữu Nam bùa mê thuốc lú gì rồi!"



Vừa nói cô vừa giơ tay lên định đánh tới Hứa Thanh Khê



Hứa Thanh Khê vốn đang nhịn cô ta vì những lời nói khó nghe vừa rồi, lại thấy cô ả tính động thủ đánh người, sắc mặt trở nên giận dữ cực độ.



Cô ấy nắm chính xác bàn tay đang đánh tới cô của Liễu Vị Ương, thậm chí còn thẳng tay tát thẳng vào mặt cô ả.



"Vốn dĩ vì nể mặt Phan Hữu Nam, tôi không muốn quan tâm đến cô, nhưng rõ ràng cô coi sự bao dung của tôi là tự ti. Ai dạy cô hành xử như này?"



Liễu Vị Ương sửng sốt, che mặt kinh ngạc nhìn Hứa Thanh Khê.



Lâm Gia Nghi cũng sửng sốt, không ngờ Hứa Thanh Khê nói đánh người thì liền đánh người.



Biểu hiện của Phan Hữu Nam cũng không thay đổi nhiều nhiều, nhưng anh không phải vì Hứa Thanh Khê, mà là Liễu Vị Ương.



Rốt cuộc là cô vô lễ trước, Hứa Thanh Khê cũng vì anh ta chịu đựng rồi.



"Cô dám đánh tôi! Hứa Thanh Tuệ, đồ khốn nạn!"



Khi Liễu Vị Ương định thần lại, tức giận lao về phía Hứa Thanh Khê.



Hứa Thanh Khê giật mình, dùng lực đẩy cô ả ra.



"Tôi biết tại sao Phan Hữu Nam muốn làm việc hơn là đi cùng với cô. Hãy nhìn xem cô bây giờ như thế nào, không biết phân biệt công tư, càng không biết phân biệt tốt xấu. Không có gì ngạc nhiên khi Phan Hữu Nam coi thường cô.



Liễu Vị Ương run lên vì tức giận khi nghe điều này.



" Hứa Thanh Tuệ!"



Cô nghiến răng và hét lên, lại nhìn Phan Hữu Nam một cách bất đắc dĩ.



"Hữu Nam, anh đứng xem cô ả bắt nạt tôi thế này sao?"



Tim của Hứa Thanh Khê đã nhảy lên khi cô nghe thấy điều này.



Vừa rồi cô cũng quá tức giận nên lập tức đánh người, nghe xong lời nói của Liễu Vị Ương, cô nhớ rằng vị hôn phu của cô ả vẫn ở bên cạnh mình, trong lòng đột nhiên có chút áy náy.



Cô lo lắng nhìn Phan Hữu Nam, vì sợ sẽ ảnh hưởng đến gia đình hai bên.



May mắn thay, những lời tiếp theo của Phan Hữu Nam khiến cô nhẹ nhõm hơn.



"Xin lỗi, tôi không thấy Thanh Tuệ bắt nạt cô ở đâu."



Vẻ mặt của Liễu Vị Ương trở nên cáu kỉnh khi cô ấy nghe những lời đó, đôi mắt đầy căm thù nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê.



Hứa Thanh Khê giật mình, lập tức giả bộ như không thấy, hỏi Phan Hữu Nam, "Tôi vẫn nên đến công ty truyền thông? Hay là anh ở lại giải quyết việc riêng đi?"



Cô nói, mắt liếc nhìn Liễu Vị Ương.



"Không, chúng ta đi theo kế hoạch."



Phan Hữu Nam không muốn trả lời.



Hứa Thanh Khê gật đầu, lập tức lên xe không quan tâm đến Liễu Vị Ương.



Sau khi Phan Hữu Nam đợi cô lên xe, anh cũng muốn lên xe.



"Phan Hữu Nam!"



Khi nhìn thấy điều này, Liễu Vị Ương đã muốn ngăn cản.



Nhưng cô ả lại muộn một bước, cô chỉ có thể nhìn Phan Hữu Nam và Hứa Thanh Khê càng lúc càng đi xa hơn, và cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt. . Ngôn Tình Hay



" Hứa Thanh Tuệ chết tiệt, tôi sẽ không tha cho cô đâu!"



Cô nhìn chằm chằm về hướng hai người họ biến mất, vừa giậm chân vừa la hét.



Lâm Gia Nghi đứng phía sau nhìn bộ dạng lo lắng cùng tiều tụy của cô, khóe miệng nhếch lên một cách kỳ lạ.



Hứa Thanh Khê không biết điều này.



Lúc này cô đang ngồi trong xe với khuôn mặt lạnh lùng.



Phan Hữu Nam nhìn cô, không khỏi xin lỗi: "Xin lỗi, cô bị liên lụy."



Hứa Thanh Khê sững sờ, nhận ra anh đang nói chuyện vừa rồi, liền lắc đầu: "Không sao, hơn nữa vừa rồi tôi không đau lắm. Dù sao thì tôi cũng nên xin lỗi anh vì đánh hôn thê của anh."



Phan Hữu Nam lắc đầu: "Cô không cần phải xin lỗi, như tôi vừa nói, là cô ấy sai"



Khi nói lời này, anh ta dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nói: "Lần này, tôi sợ rằng sau này Liễu Vị Ương sẽ gây rắc rối cho cô, bạn phải cẩn thận."



"À tôi biết."



Phản ứng thờ ơ của Hứa Thanh Khê, theo ý kiến của cô, tính khí của Liễu Vị Ương thực sự rất thẳng thắn.



Dù muốn hay không, tất cả đều là trên khuôn mặt, so với những người như Hứa Thanh Tuệ và Lâm Gia Nghi, cô ả chẳng đáng là gì.



Hơn nữa, cô đoán rằng là do Lâm Gia Nghi kích động cô ta, giải thích mọi chuyện sẽ không sao rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK