Cậu ta rất kỳ lạ, sao người này có thể tìm được Hứa Thanh Tuệ trước cả bọn họ?
Hơn nữa không phải nói ông ấy rất thương yêu Hứa Thanh Tuệ sao?
Trước mắt mợ chủ còn chưa tỉnh lại, không phải ông ấy nên ở lại sao?
Cậu ta có lòng muốn hỏi nhưng nhìn tâm trạng của giám đốc nhà mình đều đặt trên người mợ chủ thì câu hỏi đến miệng lại bị câu ta nuốt xuống.
Nhưng mà cậu ta lại nghĩ đến một chuyện khác, không thể không tiến lên quấy rầy.
"Tổng giám đốc, bên kia có tin tức, những người đó chạy trốn tới vùng núi ngoại thành, bên cảnh sát đã hỗ trợ chúng ta phong tỏa vùng núi đó, chuẩn bị tiến hành lùng bắt."
Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì sắc mặt lập tức âm trầm xuống.
"Kêu bọn họ bắt người cho tôi, tuyệt không thể thả đi một người nào!"
Hà Văn Tuấn gật đầu tỏ vẻ hiểu, chợt nhìn Quân Nhật Đình chăm chú nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê trên giường bệnh, cậu ta rất biết điều, kéo Mạc Ly rời khỏi phòng bệnh.
Vốn Mạc Ly không muốn rời đi nhưng không ngờ sức của Hà Văn Tuấn quá lớn, khiến cô ta không thể phản kháng.
"Anh làm gì đó?"
Mạc Ly ra khỏi phòng bệnh thì tức giận hỏi, đồng thời hất mạnh Hà Văn Tuấn ra.
Hà Văn Tuấn thuận thế buông cô ta ra, khẽ cười nói: "Không biết điều như vậy, không hiểu nổi sao cô lại được tổng giám đốc nâng đỡ.”
Cậu ta nói xong thì liếc mắt nhìn cảnh mùi mẫn trong phòng bệnh, chép miệng: "Không nhìn thấy tổng giám đốc không cần người trông coi sao? Học hỏi một chút đi."
Dứt lời, cậu ta không thèm để ý tới Mạc Ly, quay người bỏ đi làm chuyện Quân Nhật Đình dặn dò cậu ta làm.
Mạc Ly nhìn bóng lưng cậu ta rời đi, lại nhìn vào trong phòng bệnh, Quân Nhật Đình dịu dàng lau mình cho Hứa Thanh Tuệ, ghen tỵ tới mặt mũi cũng méo mó.
Sao cô ta lại không biết điều được chứ, đều do cô ta giải vờ không nhìn thấy mà thôi!
Cùng lúc đó, bệnh viện Hứa Thị.
Hứa Thanh Tuệ vừa mới kiểm tra xong thì thấy Hứa Hải Minh, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Bố, sao bố lại tới đây?"
Hứa Hải Minh khoát tay, ân cần nói: "Không yên tâm về con nên ghé thăm con một chút."
Hứa Thanh Tuệ nghe vậy thì trong lòng ấm áp, nhưng khi nghĩ đến Hứa Thanh Khê đang không biết sống chết thì không nhịn được dò hỏi: "Bố, Hứa Thanh Khê bên đó sao rồi?"
"Tạm thời qua cơn nguy kịch, Quân Nhật Đình ở bên đó trông chừng, không cần lo lắng."
Hứa Quân Nhật Đình ở đó thì cau mày, tuy nhiên cũng không thèm để ý.
"Không sao là được, không ra một hơi.
Hứa Hải Minh biết cô ta nói là cái gì, cũng tán đồng gật đầu: "Hoàn toàn chính xác, may mà bây giờ cũng không ảnh hưởng gì."
Nói xong, tựa như nghĩ tới điều gì, ông ấy yêu thương nhìn Hứa Thanh Tuệ.
"Đúng rồi, con đã làm kiểm tra chưa? Bác sĩ nói thế nào, đứa nhỏ trong bụng sao rồi?"
Hứa Thanh Tuệ nghe vậy thì trên mặt nở một nụ cười hiền hòa: "Yên tâm, đứa nói xong, ánh mắt trở nên vô cùng âm trầm.
Đặc biệt là khi nhớ tới Thiên Hồ thì lửa giận ngập trời.
Cô ta nhìn về phía người áo đen trông chừng ở bên cạnh, lạnh giọng hỏi: "Mấy người điều tra được người bắt cóc tôi lần này là ai không?"
Người áo đen lạnh lùng nhìn cô ta, không cần nghĩ cũng có thể đoán được suy nghĩ của cô ta.
"Cô Hứa, cậu chủ nói chuyện này cô đừng mau về đi, đừng ở lại trong nước quá lâu!"
Hứa Thanh Tuệ mím môi, hơi không vui.
Nhưng nghĩ tới tính cách của người đó, người đó nói sẽ xử lý thì tất nhiên sẽ xử lý những kẻ đó.
Cũng bởi vậy, cô ta rút lại chút bất mãn trong lòng, gật đầu với người áo đen.
Sau đó hai ngày, bên ngoài gió mây quay cuồng.
Trong bệnh viện lại hoàn toàn yên tĩnh.
Từ sau khi ra khỏi phòng giải phẫu giường mà vẫn không tỉnh khiến cho Quân Nhật Đình vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô lo lắng không thôi.
Cũng may, khi anh sắp hết kiên nhẫn thì cuối cùng Hứa Thanh Khê cũng tỉnh lại.
Cô... còn sống?
Cô không thể tin được, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn trần nhà, có cảm giác như mình đã trùng sinh.
Cô hoàn hồn, vô thức muốn đứng dậy nhưng lại động tới vết thương, đau đến cô hít một hơi khí lạnh, nước mắt chảy dài, không có chú ý tới Quân Nhật Đình đang nằm nghỉ ở ghế salon bên cạnh.
Mà Quân Nhật Đình bị tiếng hít thở của cô làm bừng tỉnh.
Anh mở mắt ra thì thấy được cảnh tượng khiến anh vừa đau lòng vừa mừng rỡ.
"Thanh Tuệ, đừng nhúc nhích!"
Anh nhanh chân đi đến bên giường bệnh, nhanh chóng ngăn Hứa Thanh Khê đang muốn xuống giường lại, đồng thời nhấn chuông.
"Em muốn làm gì?"
Hứa Thanh Tuệ nhìn thấy Quân Nhật Đình thì ngây ngẩn cả người.
"Nhật Đình..."
Cô chật vật mở miệng, trong lòng rất oan ức.
Quân Nhật Đình nghe tiếng cô nghẹn ngào, còn có đôi mắt phiếm hồng thì đau lòng đến thở không nổi.
"Anh đây, em muốn làm gì? Nói cho anh, anh giúp em."
Anh nói, dịu dàng vén mấy sợi tóc vướng trên mặt Hứa Thanh Khê lên.
Hứa Thanh Khê không nói chuyện, chỉ là nắm chặt tay Quân Nhật Đình.
Hai tay hơi run rẩy như là vẫn còn sợ hãi.
"Không sao, đừng sợ."
Quân Nhật Đình cho là Hứa Thanh Tuệ nhớ lại chuyện bắt cóc mà sợ nên không ngừng an ủi cô.
Mà lúc này bác sĩ cũng tới.
Quân Nhật Đình thấy thế thì dỗ dành Hứa Thanh Khê.
"Thanh Tuệ, nằm xuống đi, cho bác sĩ kiểm tra vết thương."
Hứa Thanh Khê còn chưa có kịp phản ứng thì đã được anh khẽ dìu xuống giường.
Nhưng anh không biết, trong giây phút nằm trên giường thì Hứa Thanh Khê nhớ lại khi mình bị đẩy ra cản dao đó.
Khi đó, cô nằm trên đất như vậy, toàn thân đau đến không có còn sức lực.
Rõ ràng Hứa Hải Minh và Hứa Thanh Tuệ đứng cách đó không xa nhưng không ai trong bọn họ muốn cứu cô.
Cô đau lòng nhớ lại, nước mắt không khống chế được mà chảy dài.
Chẳng lẽ trong mắt của bọn họ, sinh mạng của cô không đáng giá như vậy sao?
Quân Nhật Đình không biết suy nghĩ trong lòng cô, thấy cô không ngừng khóc, còn cơ thể thì đang run rẩy thì rất khó chịu, chỉ hận mình không thể chịu đau thay cô.
Lúc này, bác sĩ cũng báo kết quả kiểm tra.
"Tổng giám đốc Quân, tình hình của mợ chủ tạm thời ổn định, chỉ cần không cho vết thương nhiễm trùng, sau đó tĩnh dưỡng cho tốt thì sẽ không ảnh hưởng gì nữa.”
Bác sĩ báo cáo, Quân Nhật Đình nghe vậy thì lo lắng trong lòng cũng giảm bớt một nửa.
"Làm phiền rồi."
Anh khẽ nói cám ơn, bác sĩ giật mình, lại dặn dò vài câu rồi mới dẫn y tá đi.
Chờ bọn họ rời đi, Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê còn đắm chìm trong bi thương trên giường bệnh, đau lòng khó mà kềm chế được.
Anh đi lên nắm tay Hứa Thanh Khê, an ủi: "Thanh Tuệ, không sao."
Lại không ngờ Hứa Thanh Khê nghe anh nói vậy thì khóc càng dữ hơn.
Quân Nhật Đình nhìn thấy mà đau lòng, đau như lòng mình đang bị một bàn tay vô hình cào cấu vậy.
"Là anh không tốt, anh cam đoan với em, sẽ không có lần sau đâu."
Anh lau nước mắt trên mặt Hứa Thanh Khê, cố gắng không làm đau Hứa Thanh Khê, ôm cô vào trong ngực.
"Xin lỗi, khi em bất lực mà anh lại không ở bên cạnh em.”
Hứa Thanh Khê nghe anh xin lỗi, lại cảm nhận được sự dịu dàng của cái ôm ấm áp, cảm xúc vốn đang được đè nén trong lòng bộc phát ra, cô càng khóc nhiều hơn.
"Nhật Đình, em nghĩ em chết chắc rồi, sẽ không còn được gặp lại anh..."