Hứa Thanh Khê bực bội bắt máy, nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì vẫn chưa tới lúc gặp mặt thì phải, hơn nữa..."
Cô dừng một chút, nói tiếp: "Nhờ ơn con gái ông, giờ tôi bị thương rồi đây này!"
Hứa Hải Minh không hỏi chuyện cô bị thương lấy một tiếng, nói với giọng điệu khó nghe: "Không phải muốn gặp mặt."
"Vậy thì có chuyện gì?"
Ông ta gọi cô chưa bao giờ có chuyện tốt cả, Hứa Thanh Khê đã chuẩn bị tinh thần.
"Gần đây tôi dự định thành lập một nhà máy nhuộm vải, cô nói với Nhật Đình đi, sau này công ty thiết kế trang phục cần vải thì có thể lấy từ nhà máy của tôi."
Nghe vậy, Hứa Thanh Khê chỉ cảm thấy cực kỳ nực cười.
Rõ ràng cô đã chủ động nhắc tới chuyện mình bị thương, thế mà đến một câu quan tâm ông ta cũng không hỏi, cứ thế mà đưa ra yêu cầu khiến người khác khó chịu như vậy.
Ông ta đúng là biết được voi đòi tiên!
Khóe miệng nhếch lên cười khẩy, cô quả quyết từ chối: "Không thể nào! Lần trước tôi bảo Quân Nhật Đình cho tôi cổ phần đã làm anh ta có ấn tượng xấu với tôi rồi. Lần này ông đừng hòng muốn lấy được chỗ tốt gì từ anh ta nữa."
"Đây là hợp tác, không phải muốn lấy chỗ tốt từ cậu ta!"
Tiếng thở hổn hển của Hứa Hải Minh truyền đến, ý cười châm chọc bên khóe môi Hứa Thanh Khê càng rõ ràng hơn.
Nếu đây không phải là chỗ tốt, vậy thì cái gì mới phải?
"Dù sao thì không được là không được."
Thái độ của cô hết sức kiên quyết.
"Cô!"
Cho dù đã cách một chiếc điện thoại nhưng Hứa Thanh Khê vẫn có thể cảm giác được cơn tức giận của Hứa Hải Minh, song cô vẫn không đổi ý.
Bỗng nhiên, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Hứa Hải Minh, nhưng không phải ông ấy giận quá hóa cười.
Hứa Thanh Khê không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút sợ hãi.
"Cô đừng quên, bây giờ cô chỉ có thể nghe lời tôi!"
Ý uy hiếp trong câu không cần nói cũng biết.
Cơn phẫn nộ tức khắc xông lên đỉnh đầu, Hứa Thanh Khê siết chặt tay, rồi thả lỏng ra, hít một hơi thật sâu, nói một câu "Biết rồi", sau đó cúp điện thoại.
Cô ném điện thoại sang một bên, ngả người dựa vào đầu giường, ngẩng đầu, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn tràn đầy vẻ não nề.
Lần này cô nên mở miệng thế nào với Quân Nhật Đình đây?
Mà khi anh ta nghe thì sẽ có phản ứng gì đây? Thất vọng? Hay là căm ghét?
Vừa nghĩ tới có khả năng anh sẽ ghét mình, không hiểu sao Hứa Thanh Khê lại thấy bực bội, không nhịn được mắng Hứa Hải Minh mấy câu.
Quân Nhật Đình ra ngoài bắt máy rồi đi luôn, mãi đến lúc ăn bữa tối mới xuất hiện.
Thấy Quân Nhật Đình mang đĩa thức ăn đi vào phòng, Hứa Thanh Khê vô cùng kinh ngạc. Quân Nhật Đình thì lại thản nhiên như không, đặt đĩa thức ăn xuống.
Hứa Thanh Khê lấy lại tinh thần, buồn bực hỏi: "Sao lại là anh mang lên?"
Quân Nhật Đình không giải thích gì, chỉ là thản nhiên nói một câu: "Tranh thủ còn nóng, ăn cơm đi."
Nếu anh không muốn nói thì Hứa Thanh Khê không hỏi nữa, ngoan ngoãn cầm chén cơm lên, cúi đầu ăn.
Quân Nhật Đình lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt thâm thúy như hồ nước sâu lắng, làm người khác không thấy rõ cảm xúc bên trong.
Lần này cô xảy ra chuyện như vậy, suy cho cùng là lỗi của mẹ anh, cũng là mẹ anh nợ cô. Vậy nên những gì anh có thể làm, chính là bù đắp cho cô thay mẹ mình.
Ánh mắt của anh thật sự quá rõ ràng đến mức không ai có thể lờ đi.
Hứa Thanh Khê khẽ cắn đũa, vẻ mặt có chút do dự. Chợt cô ngẩng đầu lên, bất ngờ đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, trái tim không khỏi lệch một nhịp. Cô hốt hoảng nhìn sang chỗ khác, không được tự nhiên hỏi: "Anh ăn cơm chưa? Chưa ăn thì xuống ăn đi."
Anh cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, thật sự ăn rất gượng gạo.
Ánh mắt cô nhìn từ bên này sang bên kia, không dám nhìn thẳng vào anh, đáy mắt Quân Nhật Đình dâng lên chút ý cười, nhẹ giọng hỏi: "Chân sao rồi?"
Giọng nói của anh có gì đó thật dịu dàng, tựa như cơn gió của ngày xuân ấm áp, thổi qua mảnh ao hồ trong lòng cô, dấy lên gợn sóng khẽ khàng.
Cô ghìm cảm giác khác thường xuống dưới đáy lòng, nhoẻn môi lên, cười một tiếng, nói: "Cũng tạm, không đau lắm."
Nhìn bộ dáng không sao cả của cô, Quân Nhật Đình càng cảm thấy mẹ mình xử sự hơi quá đáng.
Anh nở một nụ cười hiếm thấy, lên tiếng: "Mấy ngày tới cô nghỉ ngơi cho khỏe, không cần để tâm đến chuyện gì cả, có tôi đây."
Nghe được ba từ "Có tôi đây", không hiểu sao Hứa Thanh Khê có chút cảm động.
Nhiều năm qua, cái gì cũng tự gánh một mình, bây giờ có người nói vậy với cô, làm sao không cảm động được chứ?
Chỉ tiếc, anh là chồng của Hứa Thanh Tuệ.
Hứa Thanh Khê lờ đi sự mất mát trong con tim, nở nụ cười đầy hoạt bát: "Ừ, tôi biết rồi, mấy ngày tới tôi sẽ hóa thành heo cho coi."
Quân Nhật Đình không nhịn được bật cười, ngay cả chân mày cũng nhuộm lên mấy phần vui vẻ.
Chờ cô ăn xong, Quân Nhật Đình mới xuống lầu ăn cơm tối.
Căn phòng rất lớn, trước đây cô ở một người thì không thấy có gì lạ, bây giờ Quân Nhật Đình ra ngoài, cô lại cảm thấy hết sức trống rỗng.
Một cảm giác khó chịu không rõ nguyên do.
Hứa Thanh Khê không khỏi bật cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Có phải lần này mày bị thương nên đổi tính rồi không?"
Chẳng mấy chốc, Quân Nhật Đình đã trở lại.
"Sao nhanh vậy?" Hứa Thanh Khê rất kinh ngạc.
Xuống rồi lên chỉ trong vòng chưa tới mười phút mà anh ta đã ăn xong rồi à?
"Tôi không đói bụng."
Quân Nhật Đình đến gần, nói: "Tôi ở ngay phòng sách, có chuyện gì có thể gọi tôi."
Hứa Thanh Khê gật đầu: "Được."
Nói thì nói vậy, nhưng sao cô có thể không biết xấu hổ mà làm phiền anh chứ?
Lát nữa Hứa Thanh Khê định tắm.
Mặc dù bác sĩ đã dặn dò tạm thời không được để vết thương dính nước, nhưng cô là một người thích sạch sẽ, thật sự không chịu đựng nổi một ngày không tắm.
Đầu gối vừa cong xuống là sẽ kéo vết thương ngay, thế là cô thẳng hai chân ra, từ từ nhích xuống giường, tay vịn tủ đầu giường, thử đứng lên.
Song, chân cô vừa đặt xuống sàn thì chỗ đầu gối lập tức truyền tới một trận đau đớn day dứt, đau đến mức người cô bổ nhào thẳng về phía trước, may mà trên sàn nhà có lót tấm thảm mềm mại, nếu không cô sẽ ngã gãy luôn cái chân rồi. Nhưng cú ngã này vẫn phát ra tiếng vang không nhỏ.
Hứa Thanh Khê cố gắng muốn đứng lên, nhưng mới động một cái, đầu gối đã nhức nhối.
Cô không khỏi cảm thấy hụt hẫng, cúi đầu xuống, không biết nên làm sao. Bỗng nhiên, "Rầm" một tiếng, cửa bị ai đó dùng sức va vào từ bên ngoài.
Hứa Thanh Khê vội vàng quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là bóng người cao lớn của Quân Nhật Đình. Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy anh, khoảnh khắc ấy, nỗi uất ức trong lòng như nước lũ vỡ đê, nỗi chua xót xông thẳng lên hốc mắt.
Cô bặm môi, ép nước mắt trở về, ngơ ngác nhìn anh đến gần mình.
Quân Nhật Đình đi tới trước mặt cô thì dừng lại, đôi mày kiếm nhíu chặt, anh nói: "Cô đang làm gì vậy?"
Trong phòng đọc sách, anh vừa nghe "Rầm" một tiếng là vứt công việc trong tay xuống chạy qua ngay.
Khi thấy dáng vẻ ngồi sụp dưới đất trong bất lực của cô, lòng anh như bị anh bóp chặt vậy.
Không phải đã bảo cô cần gì thì gọi anh sao?
Một cơn lửa giận không tên dâng lên, sắc mặt anh không tốt lắm.
Bị anh chất vấn, Hứa Thanh Khê càng ấm ức hơn.
"Tôi.... Tôi chỉ muốn đi tắm thôi, không ngờ lại như vậy."
Trong giọng nói mang theo chút nức nở.
Thấy cô cúi đầu, giọng run run đầy tủi thân, Quân Nhật Đình bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, sau đó, anh ngồi xổm xuống, đưa tay bế cô lên.
Hứa Thanh Khê hoảng hốt, vội vàng nói: "Tôi tự đi được."
"Cô tự đi được?" Quân Nhật Đình liếc cô bằng ánh mắt sắc lẻm, nói: "Nếu cô tự đi được thì đã không ngồi dưới đất rồi."
Hứa Thanh Khê á khẩu không trả lời được.