Có lẽ Quân Nhật Đình đang bận rộn thì sao?
Giống như hôm qua vậy, chờ anh rảnh rỗi sẽ liên lạc với mình.
Vừa nghĩ như thế, Hứa Thanh Khê đã tự an ủi mình.
Cô để điện thoại di động xuống, dự định rửa mặt nghỉ ngơi.
Nhưng hai ngày sau đó, cô không nhận được bất cứ tin tức gì của Quân Nhật Đình.
Mỗi lần cô gọi điện thoại, điện thoại đều không cách nào kết nối, thậm chí ngay cả điện thoại của Hà Văn Tuấn cũng như thế.
Trong lúc nhất thời, lo lắng trong lòng cô càng ngày càng tăng.
Hôm nay cô không nhịn được gọi cho Mạc Ly hỏi thăm: "Cô biết Nhật Đình đi bàn bạc hạng mục gì không? Mấy ngày nay tôi không liên lạc được với anh ấy."
Mạc Ly nhíu mày, trong lòng cô ta cũng có chút lo lắng.
Chẳng qua khi ánh mắt cô ta rơi vào trên người Hứa Thanh Khê thì cô ta không khỏi oán giận nói: "Cô hỏi tôi, tôi phải biết hỏi ai đây? Tôi đi theo bên cạnh cô cả ngày, làm sao tôi biết lộ trình của cậu cả được?"
Hứa Thanh Khê nghe thấy giọng điệu vô lễ của cô ta, sắc mặt cô chìm xuống, nhưng lại không có lòng tranh chấp với cô ta.
Cô ngồi ở bên cạnh suy nghĩ, cô muốn nghĩ xem ở đây còn có ai có thể tìm được Quân Nhật Đình.
Mạc Ly nhìn cô không có phản ứng, lại nhớ tới lời nói vừa nãy, trong lòng cô ta đầy thấp thỏm.
Cũng đúng lúc này, điện thoại trên người cô ta vang lên.
"Mạc Truy, sao thế?"
"Mạc Ly, anh đã xảy ra chuyện ở nước Áo. Em cần phải lập tức ra nước ngoài, chị ở bên cạnh chị dâu, phải bảo vệ chị dâu cho đàng hoàng!"
Mạc Truy nhắn nhủ trong điện thoại lại nghe thấy Mạc Ly thay đổi giọng điệu.
"Em nói gì? Cậu cả đã xảy ra chuyện?"
Hứa Thanh Khê đang không để ý đến lời cô ta nói, nhưng nghe thấy chuyện có liên quan đến Quân Nhật Đình, cô lập tức ngẩng đầu nhìn Mạc Ly.
Mạc Ly không chú ý, cô ta nắm thật chặt điện thoại hỏi: "Cậu cả đã xảy ra chuyện gì? Chị cũng muốn đi theo!"
Cũng không biết Mạc Truy nói gì trong điện thoại, Mạc Ly cắn răng mở miệng nói: "Chị mặc kệ, lần này chị phải đi!"
Cô ta gầm nhẹ xong lập tức cúp điện thoại.
Hứa Thanh Khê thấy thế vội vàng hỏi thăm: "Có phải bên Nhật Đình đã xảy ra chuyện rồi không?"
Mạc Ly nghe tiếng mới nhìn cô một cái, nhưng cô ta không trả lời cô mà trực tiếp quay người lên lầu.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy bóng lưng của cô ta, môi đỏ khẽ nhếch.
Từ nét mặt còn có giọng điệu nôn nóng vừa rồi của Mạc Ly, cô có thể khẳng định Quân Nhật Đình đã xảy ra chuyện.
Cô suy nghĩ rồi cũng đi theo lên lầu, động tác nhanh chóng thu dọn một ít đồ đạc, cô cầm theo túi đồ xuống lầu chờ Mạc Ly.
Không đầy một lát, Mạc Ly thay quần áo xuống lầu, sau lưng cô ta đeo một cái ba lô, xem ra là muốn đi đâu đó.
"Cô muốn đi tìm Nhật Đình đúng không? Dẫn tôi đi cùng đi." Hứa Thanh Khê thấy thế, cô nói ra yêu cầu của mình.
Mạc Ly nghe vậy, bước chân của cô ta hơi ngừng lại dò xét Hứa Thanh Khê, phát hiện cô đã chuẩn bị xong đồ đạc, cô ta giận tái mặt nói: "Muốn tôi dẫn theo cô à? Dẫn cô đi cản trở sao?"
Hứa Thanh Khê chán nản đang muốn phản bác đã bị Mạc Ly cắt ngang trước: "Chỉ dựa vào chút năng lực ấy, cô có thể làm gì? Cô không làm liên lụy cậu cả là tôi đã thắp hương bái Phật cảm ơn cô rồi!"
Cô ta nói xong đã cất bước muốn rời khỏi, kết quả đi hai bước đã ngừng lại nghiêng đầu cảnh cáo nói: "Nếu như cô muốn tốt cho cậu cả thì trong lúc này tôi hi vọng cô hãy thành thật một chút, bớt gây phiền toái cũng đừng gây chuyện."
Dứt lời, cô ta trực tiếp rời đi, cô ta vốn không cho Hứa Thanh Khê cơ hội phản bác.
Hứa Thanh Khê thấy thế thì tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng cô vẫn rất lo lắng.
Ngay cả Mạc Ly cũng chạy tới, cô chỉ sợ chuyện bên Quân Nhật Đình không đơn giản.
Trong lúc nhất thời cô có chút hoang mang lo sợ, cô không biết nên tìm ai hỗ trợ.
Cô ngồi ở phòng khách ép buộc mình tỉnh táo lại, cô phân tích trong lòng xem ai có thể giúp cô.
Cũng không biết qua bao lâu, cô đã có cách, sau đó đi ra ngoài cửa.
Cô trực tiếp đến nhà chính, nhưng không phải tìm bà Kim Hồng mà trực tiếp đến sân sau của ông Hai Phong.
"Mợ chủ." Ông quản gia nhìn thấy Hứa Thanh Khê thì hơi ngạc nhiên, ông ta kính cẩn gọi một tiếng.
"Quản gia, ông nội có ở nhà không?" Hứa Thanh Khê đứng ở ngoài cửa vội vàng hỏi.
Ông quản gia nhìn ra có chuyện mới vội vàng cho người vào báo.
"Ông cụ đang ở phòng trà, mợ cả ở phòng khách chờ một chút, tôi sẽ mời ông cụ xuống." Ông ta nói xong đã lên lầu, nhưng Hứa Thanh Khê không có lòng dạ nào ngồi chờ.
Cô ở phòng khách nôn nóng đi tới đi lui, cô cứ nhìn chăm chú vào cầu thang.
Cũng may không đầy một lát, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
"Ông nội, Nhật Đình đã xảy ra chuyện!" Cô không đợi ông Hai Phong hỏi thăm lý do đến đây, cô đã trực tiếp nói rõ ý đồ mình đến.
Ông cụ nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
"Đã xảy ra chuyện gì? Nhật Đình xảy ra chuyện gì?" Ông ấy hất tay quản gia ra nhanh chân đi đến chỗ Hứa Thanh Khê trầm giọng hỏi thăm.
Hứa Thanh Khê cũng nghiêm túc, cô nói một lần chuyện của Quân Nhật Đình ra, đương nhiên là cô đã giấu đi tranh chấp của cô và Mạc Ly.
"Ông nội, cháu không yên lòng về Nhật Đình, cháu muốn tự mình đến nước Áo. Bên bố mẹ cháu sợ bọn họ lo lắng, tạm thời không nói cho bọn họ biết Nhật Đình đã xảy ra chuyện, hy vọng ông nội có thể giúp cháu." Lời nói đến cuối cùng, cô nói ý đồ lần này đến.
Ông Hai Phong nghe cô nói muốn tự mình đi tìm Quân Nhật Đình, trong lòng ông ấy rất là vui mừng, nhưng ông ấy lại không đồng ý với suy nghĩ của cô.
"Làm bậy, cháu chưa quen với cuộc sống ở nước Áo, cháu sang đó rồi tìm Nhật Đình thế nào? Vả lại làm sao cháu có thể bảo đảm an toàn của mình?"
Hứa Thanh Khê nghe liên tiếp hai câu hỏi, trong lòng cô uể oải.
"Nhưng cứ ngồi đợi tin tức như thế, trong lòng cháu càng không yên tâm."
Hốc mắt cô đỏ ửng nhìn ông Hai Phong với vẻ cầu xin: "Ông nội, ông nhất định có cách đúng không? Cháu cam đoan, cháu sẽ không gây phiền phức."
Ông Hai Phong thấy thế cũng có chút không đành lòng.
Cháu trai xảy ra chuyện, tất nhiên ông sẽ nghĩ cách đi cứu. Thế nhưng dẫn theo Hứa Thanh Tuệ, ông ấy lại không dám hứa chắc an toàn.
Dù sao tình huống bên kia như thế nào, Hứa Thanh Tuệ cũng không nói rõ ràng.
Ông ấy do dự, tất nhiên Hứa Thanh Khê cũng đã nhận ra, cô vội vàng tiếp tục cầu xin: "Ông nội, cháu sẽ không gây phiền phức, ông dẫn cháu đi đi."
Ông Hai Phong không lay chuyển được cô, cuối cùng không còn cách nào chỉ có thể đồng ý: "Được rồi, cháu đi theo ông đi."
Ông Hai Phong nói xong đã nhanh chân đi ra ngoài cửa.
Mặc dù Hứa Thanh Khê còn nghi ngờ, nhưng cô không hỏi nhiều mà đi theo ông cụ ra ngoài.
Bọn họ không biết hành động của mình đã bị bà Kim Hồng nhìn thấy qua ban công.
Bà ta nhíu mày lại, đối với chuyện Hứa Thanh Khê thân thiết với ông cụ, bà ta rất không vừa lòng.
Cũng không biết ông già kia dẫn Hứa Thanh Tuệ đi đâu?
Bà ta không nghĩ ra, nhưng dứt khoát cũng không muốn quản, quay người trở về phòng.
Trên đường, Hứa Thanh Khê ngồi ở bên cạnh ông Hai Phong.
Cô thấy ông Hai Phong vẫn bình tĩnh, cô không nhịn được tò mò dò hỏi: "Ông nội, chúng ta đi đâu thế?"
Ông Hai Phong nghiêng đầu nhìn cô trầm giọng nói: “Không phải cháu muốn ông giúp đỡ sao? Hiện tại ông dẫn cháu đi tìm người giúp đỡ."
Hứa Thanh Khê có chút giật mình.
Cô vốn tưởng rằng ông Hai Phong sẽ vận dụng thế lực của nhà họ Quân đi tìm người, làm sao cô cũng không nghĩ tới ông ấy sẽ nhờ người khác hỗ trợ.
"Sao thế? Cháu rất ngạc nhiên với sự sắp xếp của ông sao?"
Tất nhiên ông Hai Phong nhìn thấu suy nghĩ của cô, ông ấy chỉ cười khẽ hỏi thăm.
Hứa Thanh Khê gật đầu: "Cháu có chút ngạc nhiên."
Trong suy nghĩ của cô, nhà họ Quân cũng không kém, tại sao ông ấy phải tìm người khác giúp đỡ?