Nói thật, Rebecca không hiểu mấy thứ này lắm, cô nàng vẫn còn chút bối rối dù đã nghe Cao Văn giải thích một lần. Nhưng có một điều mà cô biết chắc, đó là vị tổ tiên này có vẻ không hài lòng lắm với nhà vua đang tại vị, Francis Đệ Nhị.
- Căm thù thì không, nhưng vẫn phải đề phòng.
Nghe được câu hỏi của Rebecca, Cao Văn thuận miệng trả lời, sau đó nhìn thoáng qua Amber đứng bên cạnh, nhưng vẫn thoải mái nói:
- Vương triều đệ nhị, cháu đừng quên bây giờ chính là “vương triều đệ nhị”, đối với những hoàng thất không thể dành cho mình chỗ đứng danh chính ngôn thuận, thì gia tộc Cecil bây giờ tuy đã là những người của quá khứ, nhưng họ cũng đã từng là những anh hùng xây dựng nên đất nước này… Có thể chúng ta không có những mối bận tâm đó, nhưng Francis Đệ Nhị lại có và cũng bởi vì nó, ta mới quyết định phải đề phòng.
- Liệu ngài có định tìm phiền phức cho quốc vương bệ hạ không?
Rebecca nháy mắt hỏi.
- Không, ta kỳ thật cũng không muốn tìm ngài ấy để gây sự.
Cao Văn nhún vai rồi bồi thêm:
- Ta chỉ muốn làm chút chuyện.
- Hả?
Cao Văn gặp khó khăn trong việc giải thích vấn đề với Rebecca, nên hắn trực tiếp chuyển chủ đề.
- Được rồi, những chuyện này không quan trọng, hãy tiếp tục với chủ đề vừa nãy đi, Amber…
Amber không đợi phân phó liền chủ động giơ hai tay lên, ra vẻ hiểu rõ:
- Tôi biết tôi biết, ra ngoài trông chừng đúng không, chao ôi, số khổ mà…
- Không.
Cao Văn nhướng mày và tiếp tục:
- Ý ta là cô có thể đứng ở đây, nhưng tất nhiên cô cũng có thể về phòng nghỉ ngơi nếu cảm thấy chán. Cô hẳn là đã kiệt sức sau những gì xảy ra tối nay nhỉ?
Amber nhìn Cao Văn mà không thể tin được:
- Ôi, sao hôm nay ngài lại tốt bụng vậy?
Cô nàng ngay sau đó liền lắc đầu, rồi di chuyển đến cạnh bàn đọc sách:
- Tôi sẽ không quay về đâu. Tôi muốn xem xem hai người định làm gì… Đừng nói là ngài định phân chia tài sản nhé?
Cao Văn lắc đầu, không trả lời cô nàng bán yêu nữa, mà đặt cái đĩa bạch kim tròn ấy lên bàn một lần nữa.
- Ngài vừa nói rằng đây là chìa khóa.
Rebecca vẫn còn nhớ những gì ban nãy Cao Văn chưa kịp nói xong.
- Đây có phải kho báu bí mật của gia tộc chúng ta không?
Amber vừa vểnh tai lên nghe vừa giả vờ nhìn xung quanh, hành động của cô nàng trông cực kỳ lố bịch.
Cao Văn cười nói:
- Đây quả thực là một kho báu, một nơi cất giấu kho báu bí mật ở biên giới phía Nam, ban đầu nó được chuẩn bị cho vương quốc Anso. Đương nhiên, đối với vương quốc bây giờ, thì nó không được coi là khối tài sản lớn lao gì, nhưng đối với đội ngũ năm đó vừa trốn thoát đến vùng đất này khai hoang, thì nó cũng được tính là một nửa tài sản của quân viễn chinh.
Rebecca mở to hai mắt nhìn.
- Nó từng là nơi quan trọng nhất của vương quốc Anso hồi ấy, dù sao thì cũng không ai biết hôm sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Cao Văn cười và nói ra mục đích chính của chuyến hành trình đến thủ đô này:
- Hồi đó, đội ngũ những người tiên phong chạy nạn từ vùng đất chết Gondor đến phía bắc. Bọn ta vừa đi vừa thu gom người sống sót, đồng thời thu thập các loại tài nguyên. Kết quả là, đội ngũ cũng càng ngày càng đông người, cồng kềnh, thu hút sự chú ý. Điều này đã khiến một nhóm lớn quái vật từ đất chết tìm thấy bọn ta khi bọn ta băng qua dãy núi Hắc Ám. Đội quân phải bảo vệ các thường dân nên dĩ nhiên tốc độ sẽ chậm hơn lũ quái vật không biết mệt mỏi kia, và một cuộc chiến khủng khiếp đã xảy ra. Bọn ta đã trải qua những mất mát to lớn vì trận chiến này, và khi tính toán lại những thiệt hại sau trận chiến, Charles và ta nhận ra một điều: lũ quái vật sẽ không dừng lại và nếu chúng ta tiếp tục mang theo đồ đạc vượt qua dãy núi, toàn đội ngũ có thể đều sẽ chết. Do đó hai chúng ta đã đưa ra một quyết định…
- Bọn ta bỏ lại đống đồ là nguyên nhân giữ chân cả đội, giấu chúng ở sâu trong pháo đài nơi biên giới hoang vu, đồng thời bọn ta tạo ra một phong ấn kiên cố cho đống kho báu, sau đó đội ngũ với hành trang nhẹ nhàng hơn tiếp tục đi về phía Bắc.
- Cháu cũng biết chuyện gì xảy ra sau đó rồi đấy. Đội tiên phong quyết định ổn định cuộc sống ở phía Bắc, đồng thời xây dựng nên vương quốc ở giữa bình nguyên Thánh Linh, Charles Đệ nhất đã xây dựng thành phố ở lãnh thổ Sunil nhưng… Kho báu vẫn luôn lẳng lặng nằm lại phía Nam.
Rebecca tò mò hỏi:
- Sao các ngài không lấy lại chúng?
- Trước hết là bởi vì khi ấy thế cục bất ổn, và làm vậy thì rất tốn kém.
Cao Văn giải thích:
- Khi ấy, ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng và lũ quái vật thậm chí còn mở rộng đội ngũ đến phía Bắc của dãy núi Hắc Ám. Vì vậy nơi bọn ta giấu kho báu đã trở thành một nơi ô nhiễm, gửi một đội ngũ đến nơi như thế không phải là cách thông minh. Quan trọng hơn, bọn ta đã tìm thấy nguồn tài nguyên dồi dào ở dãy núi phía Bắc, và bình nguyên Thánh Linh cũng bắt đầu tạo ra một lượng lớn của cải. Số tài nguyên mới này không bao lâu sẽ nhiều hơn so với số của cải bị bỏ lại ở phía Nam. Vì hai lý do đó, mọi người dần chậm rãi quên đi sự tồn tại của đống kho báu trong dãy núi phía Nam.
Rebecca nhìn vào chiếc đĩa bạch kim tròn trong tay Cao Văn:
- Nhưng chúng vẫn chưa hoàn toàn bị lãng quên…
- Không sai, đội tiên phong đương nhiên vẫn nhớ nơi cất giữ kho báu. Mặc dù chỗ tài nguyên ấy sẽ ngày càng trở nên vô giá trị trong tương lai, nhưng chúng vẫn tồn tại như “kỷ niệm” cho công cuộc xây dựng đất nước. Tại thời điểm đó, bọn ta cho rằng thủy triều đen cuối cùng sẽ có ngày biến mất, con cháu đời sau có thể an toàn thu lại số kho báu ấy. Do đó, Charles và ta cùng ước định: Hai gia tộc sẽ giữ lại bí mật này và truyền lại cho con cháu đời sau, chỉ người thừa kế của hai tộc Cecil và Moen biết về nó, chúng ta sẽ lấy kho báu ra khi thủy triều đen biến mất và vương quốc sẽ cần đến số tài sản này. Thử nghĩ mà xem, Charles trẻ trâu sẽ thích cái bí mật đã được truyền từ đời này qua đời khác trong cả trăm năm lắm, kho báu của gia đình hoàng gia, những người đầu tiên của quốc gia và những đồ vật giá trị được giấu trong ngọn núi mà chỉ có thể được mở ra bằng đồ vật đặc thù.
Amber nhìn Cao Văn từ trên xuống dưới rồi nói:
- Lại là mấy cái quyết định khi đang say à?
Cao Văn:
- Có thể coi là như vậy.
Rebecca sững sờ nhìn lão tổ tiên của mình, mãi một lúc sau mới mở miệng:
- Tuy nhiên, với tư cách là người thừa kế của nhà Cecil, cháu chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này…
- Loại phương thức thừa kế này luôn dễ xảy ra vấn đề.
Cao Văn thở dài:
- Khi ấy ta đã chết quá nhanh, chưa kịp có thời gian để nói với con cháu mình về chuyện này.
Rebecca: “...”
- Dù sao thì, phía Charles dường như đã làm rất tốt trong việc truyền lại bí mật này cho con cháu ngài ấy.
Cao Văn ho khan hai tiếng phá vỡ xấu hổ, rồi giơ chiếc đĩa bạch kim trong tay lên.
- Ta đến đây để kiểm tra xem chiếc chìa khóa này còn ở đây hay không, vì nó còn ở đây, chứng tỏ bảy trăm năm qua hoàng thất Anso vẫn chưa lấy đi số tài sản đó. Charles biết về bí mật này, hậu duệ của ông ấy cũng thế, chỉ trừ đứa con trai ngoài giá thú của ông ấy.
Anso năm 635 đến 636, một trận nội loạn đã phá hủy trật từ truyền thừa của hoàng thất, nhà vua không có lấy một người con, còn anh em của ngài thì chết trong cuộc nội chiến đó. Đến cuối cùng, Đại công tước phía Bắc đã tìm một thường dân, người không rõ là con riêng thật hay giả để thừa kế ngai vàng.
Kể cả nếu đứa con riêng đó là thật, ông ta có lẽ cũng không biết về bí mật của kho báu phía Nam.
- Những thứ này…
Mắt Rebecca sáng lên khi cô nàng nhìn vào chiếc “chìa khóa”, rồi lại cau mày:
- Chúng ta có được sử dụng nó thoải mái không? Nó là…
Cao Văn nhìn cô cháu gái đời thứ N+1 rồi nói:
- Đương nhiên cháu có thể, cháu là hậu duệ của gia tộc Cecil và cháu cần tự tin về điều đó. Ta với Charles đã chôn những thứ này, còn ai trên thế giới này có tư cách được thừa hưởng đống kho báu đó hơn ta chứ? Ta không tin Charles có thể chui được ra khỏi quan tài như ta…
Rebecca nghĩ một lúc rồi đột ngột quay lại nắm lấy cánh tay Amber:
- Cô tuyệt đối không được đi đào Hoàng lăng!
Amber:
- …Cái gì?
Cô nàng bán yêu lập tức giật mình và khẩn trương nhìn chằm chằm Cao Văn:
- Từ từ đã nào! Tôi… Tôi đã nghe một bí mật động trời như thế… Ngài không định thừa cơ hội này để giết tôi diệt khẩu đấy chứ?
Giờ này Cao Văn muốn dùng kiếm đóng đinh cô nàng lên tường thật:
- Ta muốn giết cô còn phải chờ đến bây giờ sao?
Amber vẫn lo lắng:
- Vậy tại sao ngài lại để một người ngoài như tôi nghe chuyện mà hai người vừa nói…
- Thứ nhất, đến bây giờ ta vẫn tin tưởng cô, thứ hai, ta biết cô là người thông minh.
Cao Văn giơ chiếc đĩa tròn trong tay lên rồi tiếp tục:
- Ý tưởng táo bạo duy nhất mà cô có thể nghĩ đến bây giờ chính là ăn trộm chiếc đĩa tròn này, nhưng nó chỉ có thể kích hoạt khi dùng máu của nhà Moen hoặc Cecil thôi. Mà khá khó để xác định xem dòng máu của nhà Moen có còn tồn tại hay không, nên rõ ràng thứ duy nhất cô có thể làm nếu muốn dành được chút lợi ích là…
Amber tiến thêm một bước và ngẩng cao đầu, sau đó nói với giọng vô cùng khí phách:
- Quả là niềm vinh dự lớn lao khi được phục vụ người anh hùng đã có công dựng nước. Tôi, Amber, với tất cả khả năng của mình, chắc chắn sẽ trung thành đến cùng, vì vậy sao chúng ta có thể đề cập đến chuyện tiền nong khi nhắc đến điều hoành tráng như thế này chứ?
- Vậy ta thật sự sẽ không nhắc đến vấn đề tiền nong với cô nữa…
- Tất nhiên, nếu ngài nhất định nói chuyện tiền nong thì tôi cũng hết cách.
Đây là lần đầu tiên Cao Văn thấy con người không biết xấu hổ này có lời lẽ chính nghĩa đến vậy.
Cho đến hết buổi đêm hôm đó, không có một vị khách nào đến thăm.
Một loạt đinh và bẫy chuột Cao Văn để trên bệ cửa sổ không được phát huy tác dụng.
Mặc dù những thứ này khá là vô dụng với những kẻ tiềm hành bóng tối không hề khoa học tí nào kia.
Vào ngày tiếp theo, Cao Văn và cả nhóm đến Lâu Đài Bạc sau khi đã nghỉ ngơi thoải mái.
Quan nội các tiếp đón họ vẫn là người họ đã gặp hôm trước, Francis Đệ Nhị lại lặp lại màn chào đón long trọng của ngày hôm qua. Có thể nói, ông ta đã bỏ ra khá nhiều công sức để khiến mọi thứ trở nên thật hoành tráng.
Lần này, lâu đài Bạc thậm chí còn cử ra hai đội quân để đưa tin. Họ tuần tra trên hai cung đường chính bên ngoài hoàng gia để giải tán đám đông và dùng ma thuật để khuếch tán âm thanh.
- Gawain Cecil, Đại công tước khai quốc của vương quốc Anso đang chuẩn bị tiến vào lâu đài Bạc.
Có vẻ như hoàng tử Edmund đã thành công truyền lại lời của Cao Văn cho nhà vua, và Francis đệ nhị đã dựng lên một màn kịch hoàn hảo với người ngoài.
Không biết sau khi quay lại, Ảnh vệ đã hồi báo thế nào, tuy nhiên, nhìn phản ứng của Francis đệ nhị hiện tại Cao Văn có thể đoán được kha khá.
Sau khi chỉnh đốn trang phục của mình và đảm bảo rằng kiếm Tiên Phong được đeo ở vị trí bắt mắt nhất, Cao Văn ngẩng cao đầu bước vào lâu đài Bạc.