• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào một giây của một phút, một ngày, một tháng, một năm nào đó.

Thế giới dưới kia vẫn như mọi khi. Trong phạm vi quan sát, trời khá trong, không có gió với làn mây mỏng.

Cao Văn lặng lẽ chiêm ngưỡng dải đất dài vô tận kia bằng góc nhìn từ trên xuống và trầm ngâm suy nghĩ về cuộc sống của mình - dù sao hắn cũng chẳng thể làm được gì khác.

Hắn không thể nhớ mình đã như thế này được bao lâu rồi. Hắn thậm chí còn không biết giờ đây mình trông ra sao. Mặc dù hắn có thể ước tính đại khái thời gian dựa trên sự luân phiên của ngày và đêm, nhưng nói thật thì sau khi nó lặp đi lặp lại hàng trăm nghìn lần, hắn chẳng buồn tiếp tục nữa.

Mình đây có tính là xuyên không không nhỉ?

Thành thật mà nói, Cao Văn nghĩ khá là thoáng về toàn bộ vụ “xuyên không” này. Không phải vì hắn đã giác ngộ đến mức coi sự sống và cái chết là phù du, mà do kiếp trước, khi chiếc máy bay chở hắn gặp tai nạn, hắn đã nhận ra một đạo lý rằng sống chết vô thường, sinh tử tại trời. Trong tình huống chắc chắn phải ngủm mà có cơ hội xuyên không thì dù sao vẫn tốt hơn là rơi bẹp xuống đất thành cục thịt nát mà. Điều hắn không nghĩ ra là vì sao sau khi xuyên không mình lại bay trên trời lần nữa.

Mà lại còn bay trên trời suốt mấy trăm ngàn năm nữa chứ.

Cao Văn không biết hiện tại bản thân đang ở trong trạng thái nào. Hắn không thể thay đổi góc nhìn và cũng không thể cảm nhận được cơ thể mình. Trên thực tế thì ngoài khả năng thị giác ra, hắn đã mất hết khả năng cảm nhận môi trường bên ngoài. Vì thế nên hắn cũng không chắc liệu mình là một mẩu tàn dư của linh hồn, hay một cái xác trôi nổi trong không gian vũ trụ. Nhưng có một điều mà hắn chắc chắn - hắn không lửng lơ trên này như một con người bình thường.

Hắn chắc chắn về điều này, vì hắn không nghĩ rằng sau hàng trăm ngàn năm lơ lửng trên bầu trời, một nhân loại với kết cấu tinh thần bình thường lại có thể tư duy rõ ràng và có ký ức hoàn chỉnh giống như hắn bây giờ. Thậm chí hắn còn dư sức suy ngẫm về nhân sinh.

Người bình thường sẽ phát điên từ lâu rồi.

Nhưng, hắn không điên. Không chỉ như vậy, trí nhớ của hắn còn rất xuất sắc.

Thời gian như những hạt cát, tuy đã chảy hàng trăm ngàn năm, nhưng chúng chẳng thể mài mòn ký ức của Cao Văn chút nào. Ngay cả bây giờ, hắn vẫn có thể nhớ rõ những gì đã xảy ra với mình trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời - tiếng la hét thất thanh, tiếng chuông báo động, cái cách cabin máy bay rung chuyển dữ dội, thế giới quay cuồng bên ngoài ô cửa sổ, hành khách ngồi kế hắn cố đeo mặt nạ dưỡng khí nhưng không được, và tiếng nổ chói tai của chiếc máy bay khi nó vụn vỡ giữa không trung.

Những hình ảnh này rõ ràng như thể chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Hắn còn nhớ rõ mình đã cảm thấy choáng váng như thế nào khi mở mắt lại sau tiếng động khủng khiếp đó, và thấy mình đang trôi nổi quanh hành tinh kỳ lạ này.

Ngay giây phút mở mắt ra, hắn đã biết rằng lục địa và đại dương mà mình đang nhìn thấy này không thuộc về Trái Đất. Vì thế, hắn chỉ mất một chút thời gian để suy luận và chấp nhận sự thật rằng hắn đang ở một thế giới xa lạ, và mất thời gian dài hơn chút nữa để tìm cách mình có thể ngừng lửng lơ.

Nhưng thật đáng tiếc, chuyện thứ hai đã thất bại.

Cao Văn phát hiện bản thân đang bị “mắc kẹt”, hay nói đúng hơn là hình thù hiện tại của hắn căn bản không có năng lực di chuyển. Hắn đã trở thành một cái “thị giác cố định” nhìn xuống mặt đất với phạm vi hạn chế là hướng đối diện nhìn thẳng. Hắn có thể nhìn ngắm đại địa, và cũng chỉ có thể nhìn nó mà thôi. Thậm chí hắn còn chỉ có thể nhìn một khu vực bị hạn chế trên đại địa này – khu vực đó là một mảnh lục địa bất quy tắc, xung quanh nó là hải dương, nhưng tầm mắt hắn không thể thấy được những địa phương khác xa hơn, rộng hơn nữa.

Cao Văn không thể chuyển động ánh mắt sang trái phải, vì thế hắn chẳng thể xác định được bên ngoài đại dương kia có còn lục địa nào khác nữa không – cũng vì điều này nên cho đến tận ngày hôm nay, hắn vẫn chẳng thể biết bầu trời sao của thế giới này có hình dạng như thế nào.

Liệu thế giới này còn có thiên thể nào khác hay không? Cao Văn không thể chắc chắn – có lẽ nếu hắn quay đầu lại nhìn phía sau, sẽ thấy cảnh một ông thần râu trắng nào đó đang chiếu rọi tia sáng lên vạn vật.

Ôi khốn thật! Hắn muốn xoay người lắm…

Cho dù sau khi xoay người lại, hắn chỉ có thể nhìn mãi cảnh ông thần râu trắng đang cầm tia sáng ban phép cho muôn loài cũng được.

Nhưng tất cả đều chỉ là hy vọng xa vời. Hắn không thể đổi cái hướng nhìn xuống mặt đất này được.

Nhưng sau khi nỗ lực một thời gian rất dài, Cao Văn đã tìm được một điểm có thể thao tác được của thị giác này – mặc dù không thể xoay trái xoay phải, nhưng hắn lại có thể phóng to và thu nhỏ mọi thứ trong tầm mắt, nói đúng hơn là kéo và đẩy góc nhìn của mình.

Sau khi khám phá ra điều này, Cao Văn đã vui vẻ trong một thời gian rất dài. Hắn đã thử thu phóng tầm nhìn của bản thân. Mặc dù tầm mắt có kéo xa tới cực hạn đi chăng nữa, hắn cũng không thể quan sát được những thứ bên ngoài hải dương kia, nhưng ít nhất hắn có thể lựa chọn phóng to để chiêm ngưỡng xem có những gì trên phiến lục địa ấy.

Trên mảnh đất kia tươi tốt rậm rạp, dạt dào sức sống, rõ ràng nó có sự sống tồn tại.

Chà, nếu có thể xem cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của dân dị giới thì tốt nhỉ. Mặc dù hắn chỉ có thể trôi nổi trên đây, nhưng nếu được xem văn hoá và phong tục của người dị giới thì ít nhất cũng đỡ chán mà, phải không?

Sau đó, Cao Văn đã cố phóng to tầm nhìn hết mức có thể, đến khi hắn có thể soi rõ từng ngọn cỏ cành cây trên mặt đất mới thôi.

Và cũng vào ngày đó, hắn tuyệt vọng phát hiện ra rằng, động vật có vú trên hành tinh này…

…chưa học được cách đi đứng bằng hai chân.

Nhưng chẳng sao cả, Cao Văn có thừa sự kiên nhẫn — dù có lẽ trước kia khi làm người, sự nhẫn nại của hắn có giới hạn, nhưng từ khi xuyên thành một cái góc nhìn xuống đất, hắn phát hiện mình thật sự rất chi là kiên nhẫn.

Hắn cứ chờ mãi cho đến khi bầy khỉ đó học được cách đi đứng bằng hai chân.

Và rồi, sau nhiều năm, Cao Văn tận mắt chứng kiến ánh lửa đầu tiên của tinh cầu bén lên.

Nó được tạo ra bởi những viên đá đánh lửa.

Ngọn lửa đã trở thành chất xúc tác cho nhiều sự thay đổi về sau.

Cao Văn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi ngọn lửa đầu tiên được sinh ra, hắn cảm thấy được mọi thứ đang dần “tăng tốc”.

Hay nói đúng hơn, nhận thức của hắn về thời gian đã xuất hiện vấn đề — các sự kiện trên mặt đất đang nhanh chóng diễn biến, như thể hắn đang xem một cuộn băng được tua nhanh hàng triệu lần.

Hắn chứng kiến cảnh những người nguyên thuỷ nhanh chóng xây dựng nên thị tộc đầu tiên, rồi dần trở mình thành bộ máy nhà nước sơ khai.

Những sinh vật hình người đang dần làm chủ được một loại sức mạnh đáng kinh ngạc, và sử dụng thứ (có vẻ là) ma pháp để mở rộng bờ cõi.

Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp nhìn rõ những điều đang xảy ra trên phiến lục địa này, thì những vương quốc ấy lại nối tiếp nhau trở thành phế tích, và những sinh vật hình người mới từ các ngóc ngách của đống đổ nát ấy lại một lần nữa sinh sôi.

Nhân loại và các chủng tộc khác bắt đầu công cuộc tranh giành không gian sinh tồn trên mặt đất. Bọn họ thành lập đủ loại vương quốc, đủ loại tín ngưỡng. Họ dùng danh nghĩa các vị thần để chinh chiến rồi lại nhanh chóng dừng lại.

Mọi việc diễn ra ngày càng nhanh, Cao Văn dần không thể xử lý nổi biển thông tin khổng lồ mà hắn nhìn thấy.

Hắn thấy những sinh vật có vẻ giống rồng lao vào trong tầm mắt, nhưng lại không biết những con “rồng” kia tiến hóa từ trên lục địa hay đến từ bên ngoài hải dương.

Hắn thấy đao binh giáo mác và ngọn lửa chiến tranh suýt nữa thì thiêu rụi lục địa. Nhưng sau một nháy mắt, lại có nền văn minh mới được tạo dựng lên.

Trải qua rất lâu sau giây phút đó, Cao Văn mới nhận ra rằng, thế giới vốn dĩ chưa từng tăng tốc, mà là bản thân hắn đã “nhảy qua” một lượng lớn tin tức.

Sự “quan sát” của hắn trở nên đứt quãng, từ sự theo dõi liên tục lúc đầu biến thành cách mấy năm, thậm chí vài chục năm mới có thể ghi chép được vài cảnh tượng. Mà do những cảnh tượng với khoảng cách thời gian quá to lớn này diễn ra liên tục, khiến hắn sinh ra ảo giác rằng tiến trình đang tăng tốc.

Trước đây hắn không có cách nào nhận ra điều này, vì vào những lúc mà góc nhìn quan sát bị gián đoạn, dòng suy nghĩ của hắn cũng đứng yên.

Khi góc nhìn quan sát lại khởi động một lần nữa, suy nghĩ của hắn lại tiếp tục tiến hành, trôi chảy như thể không có kẽ hở.

Nên hắn căn bản không ý thức được vấn đề phát sinh trên người mình.

Chuyện này nghiêm trọng đây.

Những chữ này lướt qua tâm trí Cao Văn như một tia chớp, nhưng chắc phải mất đến vài thập kỷ, suy nghĩ này mới đến được với hắn.

Bởi vì hắn thấy rõ vẻ bãi bể nương dâu trên lục địa này — và trong lúc những lời này lướt qua tâm trí Cao Văn, một vương quốc khác đã rơi từ đỉnh cao thịnh vượng xuống thành một đống hoang tàn.

Cao Văn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn biết nó không bình thường.

Từ những cảnh tượng không ngừng xoẹt qua với khoảng cách thời gian lấy năm làm đơn vị ấy, hắn ý thức được tư duy của mình đang trên đà biến mất.

Mỗi trăm năm qua đi, thời gian suy nghĩ của hắn chắc chưa đến một giây.

Kỳ gián đoạn tư duy của hắn còn đang kéo dài ra.

Bởi hắn ý thức được những sự vật trên lục địa đang thay đổi với tốc độ chóng mặt, những hình ảnh phản chiếu đang dần chuyển hình, những “cảnh phim chiếu đèn” phát triển nhanh chóng đến mức gần như không thể hiểu được.

Cứ theo cái đà này, có lẽ trong một nháy mắt nào đó, tâm trí của cái người gọi là “Cao Văn” sẽ triệt để tiêu tán tại cái địa phương kỳ lạ không thể lý giải này. Mà hắn cũng sẽ vĩnh viễn ngủ quên trong thời khắc đó, mãi mãi không có cơ hội tái sinh.

Sau không biết bao nhiêu triệu năm, cảm giác cấp bách một lần nữa trở lại trong tâm trí hắn, Cao Văn bắt đầu điên cuồng động não, muốn thoát khỏi kết cục này. Hắn cảm thấy đầu óc nhanh chóng xoay chuyển (nếu hắn còn có bộ phận này), vô số suy nghĩ ồ ạt tuôn trào như giếng phun. Thế nhưng, “cảnh phim” thay đổi nhanh chóng trên đất liền cho hắn biết rằng tốc độ tư duy hiện tại của hắn đã chậm tới mức một ngàn năm một cảnh.

Tất nhiên, nói theo cách này thì hơi cường điệu hoá, nhưng tình huống hiện tại của hắn thật sự không khác lắm.

Thoát khỏi điều này. Thoát khỏi kết cục này. Thoát khỏi nó. Thoát khỏi nó…

Bất kể là dùng cách nào, hắn cũng phải thoát ra, thậm chí quay về trong chiếc máy bay đang rơi đó cũng được, hắn không thể để bản thân chết bằng cái phương thức quái quỷ ở một nơi quỷ quái như thế này được!

Cao Văn cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu trở nên lộn xộn, ý thức dần dần mơ hồ đi, dòng suy nghĩ từng “liền mạch” của hắn đang dần tan rã. Hắn phẫn nộ và cố dốc toàn lực để suy nghĩ, nhưng với thân phận hiện giờ của hắn - một cái góc nhìn - thì có tức giận suy nghĩ tới bao nhiêu cũng chẳng thể thay đổi tình trạng hiện tại.

Nhưng ngay lúc hắn tưởng chừng như tư duy mình sắp tiêu tán triệt để hoặc dừng lại trong nháy mắt ấy, một âm thanh không biết từ nơi nào truyền đến:

“Sự cố năng lượng, khởi động lại máy chủ thất bại. Khởi động chương trình thoát.”

Trong nháy mắt, cái góc nhìn cố định của Cao Văn biến mất — trước mắt hắn là một mảng tối tăm.

Nhưng tư duy của hắn không hề dừng lại.

Lần đầu tiên trong hàng vạn năm qua, hắn vẫn suy nghĩ khi đang ‘nhắm mắt’.

Hắn không biết bóng tối đã bao trùm bản thân trong bao lâu, hắn chỉ cảm thấy thân thể như đang lăn lộn và sau đó rơi vào một nơi chật hẹp lạnh lẽo. Những tri giác xa lạ từ toàn thân truyền tới, khiến đầu óc hắn rối bời. Và trong mớ hỗn loạn này, hắn loáng thoáng nghe được giọng của một cô gái trẻ, cô ta nghe có vẻ khá luống cuống:

- Khoan! Khoan đừng giết tôi! So với giết tôi, chẳng phải đè nắp quan tài của tổ tiên nhà các người quan trọng hơn hay sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang