Sau khi nhận lời mời ăn tối từ Tử tước Andrew, Cao Văn và nhóm người được sắp xếp tạm thời ở trong phòng khách của lâu đài. Theo yêu cầu đặc biệt của Cao Văn, cô nhóc người hầu Bette, Amber và hai người lính cũng sẽ được chuẩn bị những căn phòng sạch sẽ.
Dù sao thì lâu đài của Tử tước Andrew cũng rất lớn.
Sau khi cho người hầu lui ra, Hetty không nhịn được mà hỏi:
- Ngài tổ tiên, ngài nghĩ Tử tước Andrew có thể tin tưởng được sao?
Mặc dù là “hàng xóm” của nhau, nhưng Hetty am hiểu rõ văn hóa của cái giới quý tộc này, thiếu liêm chính và không cần danh dự. Mặc dù họ thường nhấn mạnh đến hai giá trị này, nhưng đây lại đúng là hai cái mà họ thiếu. Đặc biệt là ở vùng biên giới phía nam hoang vu và thiếu văn minh, cách xa trung tâm chính trị, nơi giới quý tộc thậm chí còn sống theo cách suy đồi hơn. Gia tộc Cecil bây giờ đã rơi xuống đáy vực, ngoại trừ việc một lão tổ tiên bất ngờ sống dậy làm cho họ có thêm ánh sáng, Hetty không có một chút tự tin nào với việc họ sẽ đạt được lợi thế khi đàm phán với những quý tộc khác.
- Anh ta có thể tin được không? Ta không quan tâm đến điều đó chút nào.
Câu trả lời của Cao Văn khiến Hetty bất ngờ.
- Cách đây vài giờ ta còn chẳng biết Tử tước Andrew trông như thế nào mà.
Rebecca giật mình:
- Hả? Vậy sao ngài lại nói nhiều lời với anh ta như vậy…
- Bởi vì nó cần thiết.
Cao Văn nhìn Rebecca.
- Hiện tại chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, không tính tới chuyện những người dân tị nạn đang cần được chăm sóc và cứu đói, hãy nhìn vào túi của mình đi, có còn đủ cho bữa ăn tiếp theo hay không? Vì vậy, chúng ta cần sự trợ giúp. Tử tước Andrew đó chính là sự chọn duy nhất của chúng ta. Cháu có biết ai khác ở biên giới phía nam ngoài anh ta không? Về vấn đề chúng ta có thể tin tưởng Andrew hay không. Ta không biết anh ta, cũng không biết gia tộc đứng sau lưng anh ta, ta chỉ mới biết về phạm vi lãnh thổ của anh ta từ cháu cách đây hai ngày. Vậy làm sao mà ta biết anh ta có tin tưởng được hay không ?
Rebecca không hiểu rõ lắm, cảm giác đầu có chút quá tải:
- Vậy tại sao ngài lại chắc chắn anh ta sẽ giúp đỡ?
Lần này không phải Cao Văn trả lời mà là Amber, người đang nằm cạnh bàn và nhét nho vào miệng. Cô nàng bán yêu lau miệng và cho Rebecca một cái trợn mắt.
- Đồ ngốc, bởi vì anh ta không muốn mất tiền.
- Anh ta không muốn mất tiền?
- Tử tước Andrew đã thật sự đưa ra quyết định khi kỵ sĩ Philip đưa những người tị nạn đến thị trấn Tanzania. – Amber trả lời một cách thiếu kiên nhẫn.
- Tên ấy có thể đóng cổng thành, bỏ mặc những người tị nạn để họ tự rút lui hoặc chết đói bên ngoài. Không cần phải bàn về luật hỗ trợ lẫn nhau, ở những vùng đất xa xôi như thế này, tiền tài của thương nhân còn hữu ích hơn luật pháp của vương quốc. Nhưng anh ta đã chấp nhận những người tị nạn, điều đó có nghĩa là anh ta sẽ yêu cầu gia tộc Cecil bồi thường. Anh ta đã có ý định này từ sớm và cũng tin rằng gia tộc Cecil có khả năng trả nợ. Cô thấy đấy, giao dịch đã được thiết lập ngay sau đó. Còn hôm nay… Chỉ là cuộc đàm phán để bổ sung và làm rõ các điều khoản trước đó mà thôi.
Rebecca sững sờ há hốc mồm nhìn Amber:
- Làm… Làm thế nào mà cô hiểu những chuyện này? Dạo gần đây muốn làm đạo tặc thì phải có tầm hiểu biết cao vậy sao?
Amber cười toe toét:
- Điều này khó hiểu lắm sao? Tôi có thể không hiểu logic và quy tắc làm việc của giới quý tộc các người, nhưng ít nhất tôi biết rằng, những tên trộm sẽ không ra về tay không. Khi bàn đến lợi ích, có gì khác nhau giữa quý tộc các người và bọn tôi sao ?
Rebecca ngay lập tức nổi giận. Cô nhóc rút cây gậy phép ra và triệu hồi một quả cầu lửa to bằng đầu người.
- Cô còn không quản tốt cái miệng mình, có tin tôi đập quả cầu này vào bản mặt cô không!
Amber dường như cho rằng cô nàng lãnh chúa trẻ tuổi và non nớt này sẽ không thật sự làm điều đó, cho nên cô nàng vẫn mỉm cười tinh nghịch để khiêu khích:
- Nếu cô giỏi như vậy, tại sao không bắn ra một mũi tên băng…
Ngay khi vừa dứt lời, cô nàng liền cảm thấy một trận ớn lạnh khi một mũi tên băng sượt qua mang tai, gần như là muốn đâm thủng vành tai, găm thẳng vào bức tường phía sau. Từ xa, Hetty duy trì tư thế nâng một ngón tay, vẻ mặt lạnh lùng:
- Mũi tên băng mà cô muốn.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trên khuôn mặt của Amber, mũi tên băng vừa mới sượt qua tai cô thật đáng sợ, cô nàng tự hỏi rằng ma thuật phải cao đến mức nào mới có thể điều khiển được đến mức độ chính xác này.
Khóe miệng Rebecca co giật và nghĩ: “Phép thuật tấn công của cô Hetty vẫn như mọi lần, không hề trúng mục tiêu”.
Cao Văn vỗ tay, kết thúc trò đùa ngắn ngủi này:
- Được rồi, giờ đều là người cùng hội cùng thuyền cả, mọi người nhường nhịn nhau một chút.
Sự can thiệp của lão tổ tiên vẫn có tác dụng khi cả Hetty và Rebecca, dù muốn hay không, đều cất gậy phép để thể hiện sự kính trọng của mình. Amber tuy rằng đã thoát khỏi một trận phong ba, nhưng cô nàng cũng đã biết điểm dừng của mình là ở đâu (chủ yếu là mũi tên băng kia quá đáng sợ). Cô nàng mím miệng và giữ im lặng ngay sau đó.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Sau khi được sự cho phép từ Cao Văn, cô nhóc người hầu Bette đẩy cửa bước vào.
- Thưa ngài, thưa cô Hetty và tiểu thư Rebecca.
Bette chào tất cả mọi người ngoại trừ Amber.
- Kỵ sĩ Philip đến rồi ạ.
- Ồ, chúng ta đang đợi anh ta đấy.
Cao Văn gật đầu, sau đó nhận ra cái chảo trên tay Bette.
- Khoan đã, tại sao nhóc vẫn còn giữ nó vậy?
Bette rũ mắt và suy nghĩ một lúc lâu:
- Bởi vì… Chúng ta vẫn chưa về nhà. Nếu tôi để lung tung sợ rằng sẽ làm mất nó.
Cao Văn ôm đầu:
- Cô… Thôi được rồi, cứ làm những gì mình muốn đi.
Một lát sau, kỵ sĩ Philip, người dẫn đầu đoàn tị nạn Cecil bước vào phòng.
Cao Văn khá ngạc nhiên khi đây lại là một chiến binh khá trẻ. Anh ta dường như mới ngoài hai mươi tuổi, với mái tóc màu vàng nhạt, hốc mắt sâu cùng chiếc mũi cao. Mặc dù các đường nét trên khuôn mặt không quá nổi bật, nhưng khí chất anh hùng của một chiến binh, cùng thân hình cao lớn đã khiến anh ta nổi bật giữa những người bình thường. Vì lúc này không phải chiến đấu, nên anh ta không mặc áo giáp mà mặc một bộ quần áo thường ngày, trên eo đeo một thanh kiếm dài, trên cổ và cánh tay lộ ra những vết băng bó.
Chắc anh ta đã bị thương khi phá vòng vây đưa người dân ra ngoài.
- Thưa phu nhân, thưa lãnh chúa. Tôi rất vui khi thấy hai người vẫn an toàn.
Philip cúi chào Hetty và Rebecca khi vừa bước vào phòng.
- Kỵ sĩ Philip, đứng dậy đi.
Rebecca nhanh chóng đỡ anh ta dậy.
- Nhờ có anh, những người lính và người dân mới được cứu.
Cô nàng chú ý tới những vết băng bó trên người đối phương.
- Những vết thương này…
- Tôi bị thương trong lúc phá vòng vây, nhưng giờ đã tốt hơn nhiều.
Philip đáp.
- Tử tước Andrew đã mời một linh mục và một nhà bào chế thuốc cho tôi, nhưng…
Chàng kỵ sĩ trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt lúng túng, trông có vẻ xấu hổ và khó xử.
- Cậu đang nói đến số vàng bạc mà chúng ta bảo cậu mang ra khỏi thành?
Hetty chủ động nói:
- Không cần bận tâm đâu, cậu đã sử dụng nó lúc cần thiết. Chúng ta cũng đã nói điều đó khi giao số vàng cho cậu. Cứ tùy theo tình huống mà sử dụng.
Biểu cảm của Philip có vẻ khá hơn một chút. Sau đó, anh ta hạ giọng nói:
- Phu nhân đừng lo lắng, Tử tước Andrew chỉ lấy một phần thôi.
- Trước khi vào thành phố, tôi đã đưa một ít cho vài người lính đáng tin cậy, còn một ít thì đem chôn bên ngoài thành phố. Tôi lo rằng nếu Tử tước Andrew quá tham lam, ít nhất vẫn còn một phần tiền để mọi người sử dụng, hoặc chúng ta có thể để những người lính tìm cách kiếm sống.
Cao Văn khẽ gật đầu, đây là một chàng trai trẻ vừa can đảm lại thông minh. Anh ta chỉ dẫn một đội binh đã có thể bảo vệ một nhóm nhiều người dân không có khả năng chiến đấu phá vòng vây vượt ra ngoài. Điều này đã thể hiện bản lĩnh của anh ta. Bước vào lãnh thổ của quý tộc khác, anh ta biết rằng bản thân không thể cạnh tranh với tầng lớp quý tộc, nên đã tìm cách bảo tồn tài sản của chủ nhân mình càng nhiều càng tốt, thậm chí còn nghĩ đến việc để những binh lính tự kiếm sống. Đây không phải là điều người bình thường dễ dàng làm được.
Vì vậy, hắn lộ vẻ tán thưởng:
- Làm không tệ, tổng cộng có bao nhiêu người sống sót?
Thật ra ngay từ đầu Philip đã chú ý đến Cao Văn, dù sao hình dáng to lớn của hắn khá nổi bật. Sau khi nghe câu hỏi của hắn, cuối cùng anh ta đã có cơ hội để hỏi:
- Chẳng lẽ ngài là…
- Xem ra tử tước Andrew đã nói với cậu.
Hetty gật đầu.
- Đây chính là tổ tiên của gia tộc Cecil, người khai phá và sáng lập vương quốc Anso, ánh sáng…
Còn chưa kịp nói xong, Cao Văn đã nhanh chóng ngắt lời:
- Được rồi, không cần phải giới thiệu cái tên do lão già trẻ trâu đó nghĩ ra. Nghe muốn nổi da gà…
Còn chưa hết lời, Philip đã quỳ xuống trước mặt Cao Văn:
- Đại công tước Gawain! Tôi… Tôi đã nghe tin này, nhưng tôi không nghĩ nó là sự thật! Ngài chính là hình mẫu của tất cả các kỵ sĩ, ngay từ khi còn nhỏ…
- Đủ rồi, đủ rồi! – Cao Văn nhanh chóng kéo Philip lên.
Là một kẻ ngoại lai đang chiếm giữ thể xác của người khác, hắn cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết.
- Nói cho ta biết còn bao nhiêu người sống sót?
Philip kiềm chế cảm xúc phấn khích lại, vẻ mặt nghiêm túc trở lại chủ đề.
- Có khoảng một nghìn người đã phá vòng vây ra ngoài. Sau đó, có những người đã chết do bị quái vật tấn công, hay bị tụt lại phía sau do bị thương nặng, còn có những người bị bệnh mà chết. Sau khi đếm lại thì chưa đến 900 người còn sống đến được thị trấn Tanzania.
- Chính xác là bao nhiêu?
- 873 người, bao gồm tôi, 16 binh sĩ chính thức, 30 dân quân, những người còn lại đều là dân thường.
Cơ thể Rebecca run lên.
- Đó là những người dân còn lại của lãnh thổ Cecil sao…
Hetty lẩm bẩm:
- Tôi chưa bao giờ nghĩ…
Cao Văn vỗ vai Hetty:
- Cháu có biết vào 700 năm trước, bọn ta có bao nhiêu người khi chạy khỏi Gondor không?
Hetty nhìn Cao Văn:
- Khi đó…
- Hàng trăm nghìn người đấy.
Cao Văn thở dài:
- Vì vậy tình hình này thật sự rất đau đầu.
Hetty: “…”
Cùng lúc đó, trong phòng của Tử tước Andrew, anh ta đang viết một phong thư bí mật.
Phong thư này được gửi trực tiếp cho nhà vua.
Do sự tồn tại của vùng đất chết Gondor, Anso đã coi biên giới phía nam là khu vực phòng thủ quan trọng nhất của vương quốc. Mặc dù phía nam đã bình yên trong nhiều năm qua, nhưng một số quy định xuyên suốt hàng trăm năm vẫn còn tồn tại. Ví dụ ở biên giới phía nam, mỗi nhà quý tộc là một chư hầu trực tiếp của hoàng tộc Anso. Họ có quyền liên lạc trực tiếp với Quốc vương, và cũng có nghĩa vụ phải báo cáo các vấn đề trực tiếp với quốc vương.
“Kính chào Quốc vương, chư hầu trung thành của ngài đây.
Như đã nói đến trong bức thư trước, thành Cecil ở phía nam đã hứng chịu một thảm họa lớn. Đến hiện tại, một sự việc nữa đã xảy ra, việc này khá kỳ lạ và chưa từng xảy trước đó, nhưng chính bản thân tôi đã xác minh, nó là sự thật.
Tổ tiên của gia tộc Cecil, người đứng đầu trong bảy anh hùng tiên phong khai phá và sáng lập vương quốc Anso, Gawain Cecil đã thật sự sống lại.
Tôi đã tận mắt nhìn thấy ánh sáng chiếu xuống vùng đất hoang của thành Cecil. Những con quái vật đều bị ánh sáng đó tiêu diệt. Sau đó, một con rồng lớn xuất hiện trên bầu trời lãnh thổ và biến mất (chuyện về con rồng tôi sẽ giải thích chi tiết sau). Tôi đã đích thân đi điều tra, sau khi gặp Tử tước Cecil, tôi đã gặp người anh hùng phục sinh này…”