• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Văn cảm thấy trạng thái của mình đang cải thiện nhanh chóng. Đầu óc hắn trở nên minh mẫn hơn, và hắn đã có thể khống chế cơ thể này hành động một cách tự nhiên. Cuối cùng hắn cũng có sức để chuyển sự chú ý của mình sang cô gái đang bị bắt giữ:

- Thế… Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Cô gái bán yêu đã cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình, hy vọng nhờ cú sốc “gặp được tổ tiên” mà những thành viên của gia tộc Cecil sẽ quên đi sự thật rằng cô ta đã đào bới mộ tổ của bọn họ. Tuy nhiên, trước khi cô ta có thể tìm thấy cơ hội để chuồn đi, Cao Văn lại hướng sự chú ý về phía cô ta. Cô nàng kẻ trộm xui xẻo không còn cách nào khác ngoài việc rụt cổ lại và tỏ vẻ đáng thương:

- Tôi chỉ muốn tiến vào đây trốn một lúc thôi…

- Nếu cô chỉ muốn trốn, thì có cần phải trốn vào sâu như vậy trong mộ thất không!

Hetty vừa trừng mắt nhìn cô ta vừa nói với Cao Văn:

- Thưa tiên tổ, đây là tên trộm mộ hèn hạ đã xúc phạm nơi an nghỉ của ngài và quấy rầy giấc ngủ của ngài!

Cao Văn ngẩn ngơ trong giây lát rồi nhìn cô gái bán yêu bằng một ánh nhìn quái lạ:

- Nói cách khác… cô là người đã “đánh thức” tôi sao?

Nếu không phải do kết cấu hạn chế của cơ thể, hẳn là cô gái đạo chích đã rụt đầu vào ngay trong khoang chậu của mình. Cô ta run giọng đáp:

- Tôi thực sự không làm gì cả! Ban đầu tôi chỉ muốn tìm một nơi an toàn để trốn thôi. Nhưng sau khi vào đây, tôi lỡ phạm vào bệnh nghề nghiệp nên đã chui vào sâu trong mộ thất. Nhưng tôi thề là sau khi vào tới đây tôi chưa hề—

Cao Văn suy nghĩ một lúc rồi nói một cách rất chân thành:

- Dù sao đi nữa cũng cảm ơn cô.

- Hả? - Cô nàng đạo chích ngớ ra.

- Ể? – Rebecca, Hetty và những người khác cũng ngẩn người.

- Khụ khụ, thả cô ấy ra đi. Bốn người đàn ông to lớn như các anh tóm lấy một cô gái nhỏ như thế này trông không ổn chút nào.

Sau khi nói lời cảm ơn, Cao Văn nhận ra câu đó không đúng lắm, nhưng hắn không thể rút lại lời nói của mình, vì vậy hắn đành tiếp tục:

- Chuyện đó không hợp với tôn chỉ của kỵ sĩ… ờ, đúng vậy, không hợp với tôn chỉ kỵ sĩ tẹo nào.

Khuôn mặt của Hetty hiện lên vẻ do dự:

- Nhưng thưa tiên tổ, cô ta…

- Ta muốn cảm ơn cô ấy vì đã đánh thức ta khỏi giấc ngủ. - Cao Văn xua tay và nói:

- Thả cô ấy ra đi. Ta còn không để ý thì cháu ý kiến ý cò cái gì?

Kỵ sĩ Byron mặt mày ba chấm nhìn vị “tổ tiên Cecil” này. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn rút thanh trường kiếm của mình lại khi thấy ánh mắt ra hiệu của Hetty. Ba người lính bên cạnh anh ta cũng làm theo và lùi lại.

Cô gái bán yêu nhìn quanh, sau khi xác nhận rằng tình huống trước mặt mình không phải là một trò đùa ác ý, cô ta mới thận trọng đứng lên và tìm kiếm sự xác nhận từ Cao Văn:

- Ờm, ngài là bậc trưởng bối, ngài phải nói chuyện giữ lời đấy! Đừng có đổi ý nha!

Khóe mắt Hetty co giật. Cô phải dùng sự tu dưỡng quý tộc nhiều năm qua của mình và mất hẳn một lúc lâu mới có thể kiềm chế được sự xúc động muốn đập cho tên trộm này một trận tơi bời.

Cao Văn tò mò nhìn cô gái đạo chích. Từ ký ức mà hắn vừa được thừa hưởng, hắn có thể xác định rằng cô ta là một bán yêu.

- Tên của cô là gì?

Cô gái bán yêu nháy mắt:

- Tên tôi là Amber.

Cao Văn xoa cằm:

- Amber hả? Đúng là có hơi giống phong cách của yêu tinh rừng rậm…

Ngay lúc này, Hetty đột nhiên xen vào cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Cao Văn và bán yêu tinh tự xưng là Amber.

- Ngài tiên tổ, cháu xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng giờ không phải lúc để trò chuyện. Chúng ta vẫn đang trong nguy hiểm!

Cao Văn cố gắng nhập vai vào thân phận mới của mình, hắn nhìn Hetty một cách nghiêm túc:

- Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

- Những con quái vật ạ!

Rebecca, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bỗng bật thốt lên:

- Những con quái vật tuôn ra từ Ngã tư Sellin và khu mỏ! Quân đội và đội trị an trên lãnh địa đều không phải đối thủ của chúng. Cháu e rằng những con quái vật đó đã hoàn toàn chiếm đóng khu vực bên ngoài…

- Chúng cháu đã cố gắng hết sức để tổ chức chống cự. Trước khi tình hình trở nên tồi tệ nhất, cháu đã nhờ Kỵ sĩ Philip và một bộ phận binh sĩ dẫn bình dân đi tị nạn. Tuy nhiên, trước khi đội tị nạn thứ hai xuất phát, những con quái vật đã phá hủy cây cầu. - Hetty bổ sung.

- Rebecca và cháu đã không làm bẽ mặt danh dự của gia tộc Cecil. Những chiến sĩ dũng cảm này cũng như vậy. Chúng cháu đã chiến đấu trong lâu đài cho đến giây phút cuối cùng – tới khi cánh cổng dẫn vào sảnh chính bị phá vỡ, không còn cách nào khác, chúng cháu mới rút lui đến đây.

Cao Văn hỏi thêm một số câu và cuối cùng hắn cũng chắp nối được các sự kiện đã xảy ra.

Nơi đây là lãnh địa gia truyền của gia tộc Cecil, mảnh đất này được truyền lại từ tổ tiên đời thứ nhất cho đến thế hệ hiện tại. Rebecca, cô nhóc cầm cây trượng sắt trông nữ sinh trung học kia hóa ra lại là lãnh chúa của lãnh địa này.

Khi những con quái vật tấn công, nữ lãnh chúa trẻ tuổi này đã tận lực tổ chức chống cự, nhưng rõ ràng là đã thất bại. Những con quái vật đã tiêu diệt tất cả lực lượng phòng thủ và tàn sát tất cả nhân loại dọc theo con đường chúng đi.

Sau khi nhóm những người sống sót đầu tiên được sơ tán, Rebecca - người luôn nghiêm túc tuân thủ nghĩa vụ của lãnh chúa - đã bị mắc kẹt trong lâu đài cùng với những người lính còn lại. Họ đã kiên trì chiến đấu một thời gian rất dài, nhưng cuối cùng lâu đài vẫn bị công phá, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui về phần mộ của tổ tiên bên dưới lâu đài.

Sau đó, họ đúng lúc bắt gặp mình đang xác chết vùng dậy… à, nói đúng hơn là nhập xác…

Và người phụ nữ quý tộc xinh đẹp được gọi là Hetty đó thực ra là cô của Rebecca.

Nhưng đối với Cao Văn, mối quan hệ vai vế này chẳng quan trọng lắm. Dù sao hai người đó đều là cháu gái chắt chắt chút chít mấy đời, cách thêm một thế hệ cũng không tạo ra bất kỳ sự khác biệt gì.

Còn bán yêu tên là Amber đó, cô ta đúng là một tên đạo chích thật, nhưng lần này quả thật cô ta chỉ đến đây để tị nạn thôi. Chỉ có điều kỹ năng nghề nghiệp của cô nàng đạo chích này quá đỉnh, thế nên cô ta mới chui được vào tầng sâu nhất bên trong mộ thất của tổ tiên gia tộc Cecil.

“Mình vừa tỉnh dậy mà đã phải đối mặt với một mớ hỗn loạn…”

Cao Văn xoa trán. Hắn vừa suy nghĩ cách giải quyết nguy cơ ở hiện tại, vừa cố gắng rút ra những thông tin có ích từ bộ nhớ ký ức của Gawain.

- Những con quái vật đó đã hoàn toàn chiếm lấy lãnh địa bên ngoài hả? Nói vậy thì giờ ra ngoài chỉ có một con đường chết nhỉ. Nhắc mới nhớ, chính xác thì những con quái vật kia là thứ gì vậy?

- Cháu đoán chúng là một loại á chủng ác ma nào đó. – Hetty nói – Nhưng ác ma đã không xuất hiện trong thế giới chủ vật chất nhiều năm rồi, chứ đừng nói đến quy mô lớn như vậy. Cháu cũng không chắc nữa.

Rebecca thì nắm chặt cây pháp trượng, cô nàng nhìn Cao Văn với ánh mắt tràn đầy hy vọng:

- Ngài tiên tổ, chẳng lẽ ngài không thể giải quyết lũ quái vật ngoài kia bằng sức mạnh của mình sao?

Cao Văn bối rối trong giây lát.

- Ta ư?

- Vâng! Không phải theo truyền thuyết thì ngài là Kỵ sĩ mạnh nhất ở Vương quốc Anso và toàn bộ lục địa phía Bắc sao? – Đôi mắt của Rebecca gần như bắt đầu tỏa sáng lấp lánh:

- Nghe nói năm đó ngài đã chặt đầu đại đốc quân man tộc Coorg chỉ bằng một nhát kiếm!

Cao Văn nhanh chóng lục lại trí nhớ của chính mình. Hắn kinh ngạc phát hiện Gawain Cecil là một vị anh hùng cấp bậc Truyền kỳ!

Ông ta là nhân vật anh hùng vĩ đại nhất trong thời đại khai phá của Vương quốc Anso, và là một trong những người tiên phong sớm nhất trong thời kỳ “Lần định cư thứ hai”.

Sau khi Đế quốc Gondor cổ đại sụp đổ, những người sống sót của đế quốc lâm vào hỗn loạn. Ánh sáng của nền văn minh nhân loại dần dần bị làn sóng hắc ám lan ra từ bên trong đại lục nhấn chìm. Nhân loại rơi vào kỷ nguyên đen tối. Gawain Cecil và một nhóm người dũng cảm đã dẫn dắt những người sống sót thoát khỏi đống đổ nát của đế quốc đã sụp đổ. Họ tiến về phía trước theo bốn hướng. Nhóm đi về phía bắc chính là những người sáng lập Vương quốc Anso, và Gawain Cecil nằm trong số đó.

Cuộc đời của ông ta cực kỳ ngắn ngủi nhưng lại vô cùng rực rỡ và huy hoàng. Ông ta bắt đầu cuộc hành trình khi còn là một cậu bé mười lăm tuổi và trở thành kỵ sĩ tiên phong trẻ nhất năm đó. Ông ta đã cùng với các kỵ sĩ tiên phong khác (trong đó bao gồm vị vua đầu tiên của Anso) vượt qua mọi chông gai. Họ dành thời gian một thập kỷ để lập nên một quốc gia mới ở phần phía bắc của lục địa và đưa nhân loại trở lại với văn minh và trật tự. Sau khi khai quốc, ông ta trở thành một trong bảy vị tướng của vương quốc. Ông ta đóng giữ biên giới phía nam, chống lại vài chục cuộc tấn công của làn sóng hắc ám, và chưa bao giờ thất bại một lần nào.

Tuy nhiên, cuộc đời rực rỡ của ông ta cũng giống như ngọn nến bùng cháy quá mạnh. Nhân vật huyền thoại này chỉ sống đến ba mươi lăm tuổi. Trong trận chiến cuối cùng chống lại làn sóng hắc ám, Gawain Cecil đã hy sinh.

Kí ức mà hắn thừa hưởng đã kết thúc ở đó.

Đó là cuộc đời của nhân vật anh hùng này.

Cao Văn cảm thấy trán mình co giật.

Hắn nhập vào xác một người ghê gớm rồi!

Hắn không thấy tự mãn, nhưng cũng không run sợ. Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, phản ứng lớn nhất của hắn thực ra là…hơi thiếu tự tin.

Rebecca đang nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng, Amber cũng như thế. Ngay cả quý cô Hetty, người có vẻ trưởng thành và điềm đạm nhất, cũng đang nhìn hắn với ánh mắt đầy mong đợi và tin tưởng.

Nhưng người họ đang nhìn là Gawain Cecil, không phải Cao Văn.

Cao Văn nhìn xuống bàn tay của chính mình. Đó là bàn tay của một chiến binh. Nó rộng và cứng cáp, với những vết chai dày, nhưng hắn không biết mình có thể khống chế thân xác này phát huy được bao nhiêu sức mạnh.

Tuy nhiên, trạng thái tâm trí này không tiếp tục quá lâu, vì ký ức của chính Cao Văn đã trở nên sống động. Đó là ký ức kéo dài qua hàng chục nghìn năm, thậm chí có thể là hàng trăm nghìn năm. Mặc dù nội dung thực chất của những ký ức này không nhiều lắm, nhưng thế cũng đã đủ để hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm lý của mình và trở nên tràn ngập tin tưởng về bản thân.

Phải thừa nhận rằng hắn đã hơi sốc trước cuộc đời huyền thoại của Gawain Cecil. Nhưng điều hắn cần bây giờ không phải là ngạc nhiên hay dao động, mà là sự vững vàng kiên định.

Nguồn gốc của sự tự tin này rất đơn giản——

Hắn đã đang quan sát thế giới này ngay trước cả khi nhóm sinh vật có trí khôn trên lục địa này bắt đầu đi đứng bằng hai chân!

Hắn biết rằng những ký ức này cũng không giúp ích được gì đáng kể, nhưng vào lúc này, hắn chỉ cần tự động viên tinh thần cho bản thân.

Sau đó, với sức mạnh tự tin này, hắn sẽ tìm ra cách để sống sót.

Một khi bình tĩnh lại, giải pháp sẽ tự nhiên đến với hắn.

Hắn nhanh chóng tìm thấy một thứ hữu ích trong trí nhớ của Gawain Cecil.

- Chúng ta không thể xông thẳng ra ngoài được. – Cao Văn nói.

Hắn xoa cằm và nói một cách nghiêm túc:

- Ta đã ngủ quá lâu. Ta không chắc mình có thể phát huy được bao nhiêu sức mạnh. Vả lại chúng ta cũng không thể xác định được chắc chắn những con quái vật bên ngoài mạnh đến mức nào. Vì vậy, biện pháp tốt nhất của chúng ta là tìm cách đi vòng qua những con quái vật này và chạy đến một nơi an toàn.

Rebecca nói:

- Nhưng cây cầu đã bị phá hủy, những con đường khác cũng bị chặn hết rồi...

Cao Văn khoát tay ngắt lời đứa cháu gái không rõ đời thứ mấy của hắn.

- Dưới lòng đất. Lãnh địa Cecil từng là một phần của tuyến phòng thủ phía nam của vương quốc. Có một hệ thống đường hầm bí mật dưới lòng đất. Phần lớn nó đã được ban phước bởi nguyên tố Đất, vì vậy cho dù cả nghìn năm qua nó cũng sẽ không sụp đổ. Mà lối vào đường hầm bí mật này nằm ngay bên dưới lâu đài.

- Còn có thứ như như vậy sao?! – Vẻ mặt Rebecca trở nên vui mừng ngay lập tức. - Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Hãy đi tìm đường hầm thôi! Ngài tiên tổ, xin hãy dẫn đường!

- Nhưng có một vấn đề. – Cao Văn xòe tay ra. - Ta chỉ biết cách đến đó từ lâu đài, nhưng ta không biết đường đến đó từ mộ thất.

Rebecca ngạc nhiên:

- Ngài ở đây lâu vậy mà không biết đường sao?

Cao Văn: “…”

Kỵ sĩ Byron và những người lính: “…”

Mặt Hetty tái mét. Cô có cảm giác rằng nhóc hậu duệ đáng thất vọng này sẽ khiến tổ tiên tức chết mất thôi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK