Kho báu xưa được chôn giấu dưới những ngọn núi, phế tích không người biết đến bị phủ đầy bởi dây leo, những tảng đá lớn và kim loại trên những bức tường chằng chịt vết tích, mà mỗi vết tích chính là những ký tự đã có từ xa xưa, những gì con người có thể đọc hiểu tử chúng chỉ là hai chữ “thăng trầm”.
Lịch sử của di tích cổ đại này có lẽ được bắt nguồn từ thời kỳ của đế chế Gondor, bởi phong cách trang trọng và uy nghiêm của nó khác xa với những gì mà người Anso ngày nay quen thuộc. Trong trí nhớ của Cao Văn, khi đội quân tiên phong của phương Bắc tìm thấy nơi này, nó đã trở nên hoang tàn đổ nát, và cấu trúc cũng không có vẻ gì gọi là “mới” hơn so với hiện tại.
Cao Văn, Rebecca, Amber và kỵ sĩ Byron tiến vào ngọn núi từ cổng vòm lớn nhất, ánh sáng leo lắt từ những bó đuốc chiếu sáng nhập nhòe hai bên hành lang, giống như “hành lang linh hồn” dẫn người chết về nơi an nghỉ vĩnh hằng trong truyền thuyết. Amber bất mãn oán trách:
- Sớm biết đã để dì Hetty của cô đi cùng, mang cô theo chẳng làm được gì. Ngay cả thuật chiếu sáng cũng không biết, còn được coi là pháp sư sao?
Rebecca đỏ bừng cả mặt:
- Cầu lửa… Cầu lửa cũng có thể được sử dụng để chiếu sáng…
Tiếc là giọng điệu của cô nàng nghe không có sức thuyết phục tí nào.
Kỵ sĩ Byron đi phía sau, cách Cao Văn không xa, anh ta nhìn những bức tường đá cổ với những vết khắc ở trên mà ý nghĩa đã không còn xác định được, anh ta không khỏi nhớ lại quãng thời gian nhiều năm về trước thời làm lính đánh thuê.
- Tòa phế tích này có niên đại khoảng bao lâu rồi?
- Ta không rõ.
Cao Văn lắc đầu:
- Lần đầu tiên chúng ta phát hiện ra nó, nơi này đã bị tàn phá nghiêm trọng rồi. Hồi đó, những người tương đối có kiến thức trong đội ngũ nói rằng đây là phần còn lại của “kỷ nguyên lửa và sao”.
- Đó là giai đoạn từ giữa đến sau sự phát triển vượt bậc của ma pháp ở đế chế Gondor. Giếng phép thuật vĩ đại, “giếng Thâm Lam”, đã được kích hoạt thành công, và nó đã khơi dậy một làn sóng lan rộng khắp đế chế, khi một số lượng lớn pháo đài và công trình nghiên cứu được xây dựng ở các vùng biên giới khác nhau để tìm ra các tụ điểm ma thuật cực đại như “Thâm Lam”, nhưng rồi tất cả những công trình đó lần lượt bị bỏ hoang.
Rebecca cảm giác rất không thể tưởng tượng nổi:
- Chẳng lẽ một tụ điểm ma thuật cũng không tìm được?
- Không, là tìm không thấy một tụ điểm ma thuật nào giống như Thâm Lam.
Cao Văn nhớ lại lịch sử trong đầu mình, nói tiếp:
- Sức mạnh của giếng Thâm Lam cháu không tưởng tượng được đâu, đó chính là nguồn suối ma lực cực lớn nằm giữa trung tâm lục địa. Năng lượng mà nó tạo ra hàng ngày thậm chí có thể cung cấp đủ cho hoạt động của tất cả tháp pháp sư hiện tại của Anso trong vòng một tháng. Cho nên các học giả ở thế hệ sau đã tin rằng vụ nổ giếng Thâm Lam ở thời kỳ Gondor năm 1739 thực chất chính là nguyên nhân gây ra thủy triều đen.
- Mặc dù vụ nổ không làm nổ tung toàn bộ đế chế lúc đó, nhưng nó đã xé toạc một lỗ hổng lớn trên mặt phẳng nguyên tố. Sự mất cân bằng của sức mạnh nguyên tố tích lũy dần cho đến năm thứ hai, mới dẫn đến thủy triều đen bùng nổ. Nhưng cũng không có cách nào chứng thực suy đoán này, toàn bộ giếng Thâm Lam và tụ điểm ma thuật Thâm Lam đều đã bị phá hủy hoàn toàn, ai cũng không điều tra được nữa.
- Lợi hại quá…
Là một pháp sư, Rebecca tự nhiên có thể nghe hiểu sức mạnh ma thuật cổ đại của giếng khủng khiếp thế nào, cô nàng thậm chí còn bất ngờ hơn khi con người đã từng có thể kiểm soát thứ sức mạnh đó.
- Đế chế Gondor năm đó quả thực hùng mạnh…
- Nói tóm lại, tất cả tụ điểm ma thuật trong lục địa năm đó đều không hấp dẫn người dân Gondor, cho nên sau khi miễn cưỡng phát hiện vài tụ điểm ma thuật tầm trung, Gondor đã đình chỉ việc thăm dò các khu vực xa xôi hơn. Một lượng lớn cứ điểm và công trình nghiên cứu cứ vậy bị bỏ hoang, đây cũng chắc hẳn là một trong những công trình đã bị bỏ hoang vào thời gian đó, mà có lẽ đây còn là một công trình kết hợp.
Amber đột nhiên trở nên căng thẳng:
- Thế thì… Trong này sẽ không có quái vật ma thuật cổ đại hay bẫy ma thuật hay gì đó tương tự đúng không?!
Cao Văn liếc nhìn cô nàng bán yêu đang lo lắng:
- Ngay cả mộ tổ tiên nhà người ta cô cũng dám đào, còn sợ một công trình cổ đại đã bỏ hoang hơn ngàn năm sao?
- Đâu có giống! Lúc đào mộ dù xác chết trong quan tài có vùng dậy thì người ta cũng là người, còn nếu đụng phải thứ gì đó trong công trình cổ đại này, chúng ta thậm chí còn không biết nó là cái gì! Tôi nghe nói trong mấy công trình cổ đại còn phong ấn ma thú và tượng ma thuật khổng lồ do mấy tên pháp sư điên tạo ra nữa cơ…
Gân xanh nổi trên trán Cao Văn:
- Xin lỗi đã làm mấy người thất vọng khi tôi chính là cái “người ta” vùng dậy từ quan tài nhé, còn nữa, cô lấy đâu ra mấy thông tin hoang đường về dãy núi Hắc Ám và chuyện lạ ở những công trình cổ đại thế?
Amber suy nghĩ một lúc, và cô nàng đột nhiên nói một cách bí hiểm:
- Tôi sẽ nói cho ngài điều này, thực ra, tôi chính là người được nữ thần Bóng Tối ưu ái, mỗi khi tôi cầu nguyện, nữ thần sẽ tiết lộ điều gì đó cho tôi, tất cả đều là bà ấy dạy tôi…
Rebecca thuận tay ném một quả cầu lửa nhỏ bằng ngón tay cái về phía Amber, cô nàng không cảnh giác, bị chảy đen cả mặt, lập tức hét lên:
- Chết tiệt, cô bị điên à! Tự dưng ném quả cầu lửa như vậy có biết là nguy hiểm lắm không!
Rebecca nhún vai.
- …Có vẻ như cô không phải người được Thần ưu ái.
Cao Văn không thèm để ý đến hai cô nàng cứ như nước với lửa này.
Bởi vì cánh cửa cổ đại đã xuất hiện ngay trước mắt họ.
Đi đến cuối hành lang là một cánh cổng khổng lồ nặng nề làm bằng kim loại màu tím đen đứng sừng sững, cánh cổng khổng lồ này mang phong cách đặc trưng của “kỷ nguyên lửa và sao” thời kỳ Gondor. Nó toát lên vẻ cực kỳ trang trọng và uy nghiêm, bề mặt được chạm khắc những bức phù điêu trừu tượng về những chiến binh và đồ án tường thành.
Amber dùng sức lau sạch bụi đen trên mặt, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cánh cổng trước mặt:
- Thứ này... Có phải được làm hoàn toàn từ kim loại tím không?!
- Đúng. Nhưng đối với mỗi miếng kim loại mà gọt xuống, tôi sẽ bảo Rebecca chuyển nó thành quả cầu lửa và ném vào mặt cô.
Cao Văn dùng chuôi kiếm Tiên Phong gõ gõ đầu Amber:
- Cho nên, hãy bỏ mấy ý tưởng to gan của cô đi, sẽ khôn ngoan hơn nếu cô chịu thành thật ở yên chờ tôi phát lương.
Amber quay đầu và nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ông già keo kiệt…
Cao Văn nghe được tiếng lầm bầm của cô nàng, nhưng hắn không quan tâm, chỉ lùi về sau nửa bước và lấy chiếc “chìa khóa” quan trọng ra.
Đó là chiếc đĩa bạch kim từ bảy trăm năm trước.
Rebecca hơi lo lắng:
- Đã qua rất nhiều năm rồi, thứ này liệu còn hoạt động được không?
Cao Văn nhìn cô nàng, lộ ra vẻ mỉm cười:
- Đây là kỹ thuật của đế chế Gondor, chỉ cần cấu trúc chính của công trình không bị sụp đổ, thì cổng chính của nó sẽ không trục trặc gì đâu.
Như để chứng minh những gì Cao Văn nói là đúng, những hoa văn phức tạp trên đĩa bạch kim sáng lên từng cái một ngay khi hắn dứt lời, mà bức phù điêu bên trên cánh cửa kim loại nặng nề cũng theo đó sáng lên từng tia.
Khi ánh sáng phủ kín toàn bộ cánh cổng, âm thanh kẽo kẹt phát ra từ cửa chính và những bức tường đá hai bên, mọi người đều cảm thấy mặt đất dưới chân khẽ run lên, mà theo chấn động này, cánh cửa cũng từ từ mở ra.
Cao Văn, Rebecca và những người khác sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, khi cánh cửa được mở ra, họ bịt mũi miệng và bước sang hai bên. Cùng lúc đó, Cao Văn kích hoạt một trong những kỹ năng cơ bản của kỵ sĩ “Khiên khí phòng vệ”, một màng chắn vô hình hiện ra bảo vệ tất cả mọi người. Kỹ năng này có tác dụng tương tự như ma pháp “khiên gió” hay được pháp sư sử dụng, tuy chỉ có thể cung cấp lực khả năng phòng thủ hạn chế, nhưng lại hữu hiệu trong hoàn cảnh cần duy trì luồng không khí sạch, khi tiến vào những nơi như di tích cổ đại, năng lực này có thể để người sử dụng tránh khí độc.
Trong tòa di tích cổ đại không có bẫy khí độc gì, nhưng trong một không gian chật hẹp đã bị phong bế suốt bảy trăm năm, có lẽ sẽ có sự tích tụ của các loại khí, có một lớp bảo vệ vẫn an toàn hơn.
Mấy phút sau, Cao Văn mới dỡ bỏ lớp bảo vệ và gật đầu với những người khác, hắn bước qua cánh cổng trước, kỵ sĩ Byron theo sát phía sau.
Amber do dự một chút, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định nhân lúc không ai chú ý mà gọt một miếng kim loại trên cửa, bởi kim loại tím quá cứng, và con dao găm của cô nàng không gọt nổi.
Bên trong cửa là một sảnh lớn hình chữ nhật, bốn hướng của sảnh lớn đều nhìn thấy những cánh cửa bị phong kín, mà những của cải xưa kia đều được chất thành đống ngay trong sảnh.
Không gian bị bịt kín và các phù văn được thiết lập ở nhiều vị trí trong sảnh để đảm bảo rằng những vật tư ở đây sẽ bị oxi hóa ăn mòn với tốc độ chậm nhất, nhiều thứ bên trong số đó vẫn được bảo quản rất tốt cho đến ngày nay.
Những thỏi kim loại, pha lê đủ sắc màu, đao kiếm, áo giáp và vài cái rương lớn cao bằng nửa người được xếp ở trung tâm.
Cao Văn bước tới và cắm kiếm Tiên Phong vào khe hở của cái rương, dùng sức cạy thật mạnh, cái rương sau đó được mở ra.
Một cái rương trong số chúng chứa đầy vàng bạc, còn những cái rương khác đựng đầy mấy viên pha lê màu tím nhạt được sắp xếp gọn gàng, những pha lê quân dụng đã được nạp đầy năng lượng.
Số vàng bạc đó không phải thứ đáng giá nhất, mà là những viên pha lê.
Đế chế Gondor cổ đại đã thống trị lục địa bằng ma pháp tiên tiến, sức mạnh ma thuật từ giếng Thâm Lam đã cung cấp cho các pháp sư của đế chế nguồn năng lượng gần như vô tận để sử dụng. Ngay cả một tay pháp sư tệ hại cũng có thể tạo ra thành quả kỹ thuật trong điều kiện như thế, cho nên, đế chế Gondor đã làm được một chuyện mà bốn vương quốc lớn ngày nay không dám tưởng tượng đến:
Đó là sản xuất ra hàng loạt "siêu vũ trang".
Đao kiếm và áo giáp thông thường không đi kèm ma thuật, dù cứng rắn và sắc bén đến đâu, chúng cũng chỉ là những trang bị bình thường, chỉ những trang bị được yểm qua, có chứa sức mạnh siêu nhiên mới có thể được gọi là “siêu vũ trang”. Ở Anso ngày nay, vũ khí và trang bị yểm bùa chỉ có tướng lĩnh quân đội mới được phát, hoặc cũng có thể là không. Nhưng ở thời kỳ Gondor, mỗi người lính được trang bị một thanh trường kiếm sắc bén có ma thuật và một viên pha lê là tiêu chuẩn thấp nhất.
Viên pha lê có kích thước bằng ngón tay cái đã được thiết lập sẵn lá chắn sơ cấp và thuật nổ theo phạm vi, cơ chế tự vận hành, có thể phân biệt địch ta. Ngay cả những binh lính không biết chút gì về ma pháp cũng có thể sử dụng, lá chắn sẽ được kích hoạt khi bị tấn công, lúc cạn năng lượng thì chiếc khiên sẽ nóng lên và phát sáng như một lời cảnh báo. Sau đó, khi bị ném mạnh ra xa, nó sẽ phát nổ khi cách xa người đeo và đồng đội xung quanh một khoảng cách an toàn. Theo Cao Văn, đây là một vũ trang cực kỳ tối tân.
Nếu không phải vì tình thế cấp bách năm đó khiến bọn họ không thể mang theo những thứ này, những người khai hoang chắc chắn sẽ không bỏ lại chúng. Họ đã mang theo tất cả những thứ có giá trị hơn mà họ có thể mang, và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ lại những viên pha lê này.
Cao Văn cầm lấy một viên pha lê và vuốt nhẹ nó.
Đây có thể là một cách để người thường sử dụng ma thuật, nhưng đây sẽ không phải là một giải pháp lâu dài.
Chỉ khi kích hoạt giếng Thâm Lam, viên pha lê này mới có thể được sử dụng hết công suất, bây giờ khi giếng Thâm Lam đã bị phá hủy, những viên pha lê cổ đại này sẽ không thể phát huy hết công dụng của chúng nữa.
Nhưng ít nhất hiện tại, những viên pha lê này sẽ trở thành nền tảng cho sự ổn định của lãnh thổ.