Mặc dù lò rèn đã tiến vào quá trình xây dựng, nhưng vẫn còn cần thời gian rất lâu mới hoàn thành được nó. Theo kế hoạch của Cao Văn, ngôi nhà gỗ này thực ra không giống với “lò rèn” mà mọi người quen thuộc trên thế giới này. Chỉ là hắn muốn cho mọi người dễ hiểu nên mới tạm thời gọi nơi này là lò rèn.
Theo ý Cao Văn, hắn định đặt tên cho nơi này là “Xưởng sắt thép Cecil”…
Là thợ rèn duy nhất trong lãnh thổ, ông Hummel già cũng khá bối rối về “lò rèn” mà Đại công tước đã ra lệnh xây dựng, ông cho rằng công trình kiến trúc này đang chiếm quá nhiều diện tích không cần thiết. Bên cạnh diện tích rộng lớn bất thường, nó còn bao gồm một khoảng đất trống với chiều dài cả trăm mét và một nhà kho bằng gỗ hiện đang được tạo thành thanh khung. Có vẻ không thích hợp khi gọi một công trình lớn như vậy là “lò rèn”, nhưng ông không dám nói vị Đại công tước khai quốc uy danh hiển hách là người chỉ huy ngoài nghề lại cứ ra vẻ hiểu biết, mặc dù đó thực sự là cách ông ấy nghĩ về ngài, nhưng ông tuyệt đối không dám nói ra.
Suy cho cùng, ông cũng chỉ là một thường dân, còn Cao Văn là một quý tộc có thể ngồi ngang hàng với quốc vương bệ hạ.
Mà vì “lò rèn” này chiếm diện tích đáng kinh ngạc, nên nó chỉ có thể nằm ở rìa phía Đông của doanh trại, và “khoảng sân rộng” của nó kéo dài đến tận vùng đất hoang bên ngoài. Nó như thể một cục u nhô ra khỏi hàng rào gỗ chỉnh tế, trông rất buồn cười. Những người đến từ thị trấn Tanzania thậm chí có hơi đáng thương khi đứng trong lò rèn khổng lồ này: Họ chỉ chiếm một góc của ngôi nhà gỗ, mà chiếc lò luyện sắt duy nhất được đặt bên ngoài phần đất trống, một chiếc lều đơn giản được dựng lên để che nắng che mưa.
Lý do mà Cao Văn làm khu đất dành riêng cho lò rèn trở nên rộng lớn và gần với rìa lãnh địa chỉ là vì hắn đang tính đến nhu cầu sản lượng và thuận tiện mở rộng thêm trong tương lai. Những lò rèn truyền thống trong thời đại này, chỉ là một người thợ rèn và vài người học việc mày mò luyện sắt ầm ầm trong một gian phòng nhỏ, hoàn toàn khác xa so với những gì hắn cần.
Nhưng bây giờ hắn không có cách để giải thích rõ hết thảy với người thợ rèn già và những người học việc ngu dốt của ông ấy.
Ngoài sự cân nhắc về sản lượng trong tương lai và khả năng dễ dàng mở rộng lãnh địa, Cao Văn không có ý định xây dựng một loạt các lò rèn bằng đất trong lãnh địa này như một người xuyên không mà hắn đã từng đọc trong tiểu thuyết. Mặc dù hắn cũng đã nghĩ đến việc làm điều đó, nhưng sau khi thấy Hetty sử dụng sức mạnh ma thuật của mình để giúp bè gỗ vào bờ vài ngày trước và giúp doanh trại củng cố nền tảng của nó, hắn tạm thời từ bỏ ý định này và để Hummel, thợ rèn duy nhất trong lãnh địa, xây dựng một lò nung truyền thống trong sân.
Hắn đến lò rèn, nơi Rebecca đã đợi sẵn cùng với người thợ rèn Hummel già, râu tóc bạc phơ và một số người học việc của ông ấy. Ngoài ra còn có một số người khác đứng trong sân và dưới chân họ là một cái giỏ lớn chứa những khoáng thạch đầu tiên.
Cao Văn đi thẳng đến lò luyện truyền thống.
Nó có vẻ là một cái lò khá thô sơ, cao khoảng một thước, và nó được chia thành hai bộ phận. Phần dưới là một cấu trúc hình bán cầu mở rộng, trong khi phần trên nhanh chóng thu nhỏ lại thành hình trụ. Mà trên cấu trúc hình bán cầu phần dưới có hai lỗ mở, một cái nằm ở phía dưới, rõ ràng là nơi để thêm nhiên liệu, và cái kia gần cấu trúc hình trụ, nơi có thể sẽ đưa khoáng thạch vào.
Không có gì bất thường với những bộ phận này, nó chỉ là một cái lò bình thường mà thôi, nhưng phần đặc biệt nằm ở mặt bên.
Có ba hàng phù văn ở đó.
Ba phù văn được chạm khắc trên một phiến đá đen, và ba phiến đá hiển nhiên đã được đánh bóng và điều chỉnh cẩn thận trước khi khảm lên thân lò để đảm bảo rằng chúng cách đều nhau và các cạnh song song. Phiến đá thấp nhất được khắc một biểu tượng hình tam giác và có một đường lượn sóng bên trong biểu tượng, theo các cuốn sách ma thuật thì đó là kí tự khởi đầu đại diện cho nguyên tố lửa. Phiến đá ở giữa là một hình vuông nằm trong hình thoi, là ký tự khởi đầu của nguyên tố đất. Phiến đá trên cùng có một biểu tượng vòng xoáy, có liên quan đến nguyên tố gió nhưng không phải là ký tự khởi đầu.
Ngoài ba phiến đá này, còn có một số bụi mịn được rắc lên, lấp lánh tạo nên thân lò. Cao Văn biết nó là gì, nó là cát thạch anh “của thế giới này”.
Cát thạch anh là một vật liệu có thể dẫn truyền ma thuật, mặc dù tác dụng của nó cực kỳ yếu, nhưng nó được sử dụng rộng rãi vì nó rẻ đến mức dân thường cũng có thể sử dụng.
Cao Văn ngẩng đầu nhìn người thợ rèn già:
- Ông đã tạo ra cái lò này sao?
- Vâng, vâng thưa ngài!
Nghe thấy lãnh chúa hỏi, người thợ rèn già ngay lập tức siết chặt cái mũ trong tay và vội vàng cúi xuống trả lời:
- À, một nửa là tôi làm, còn một nửa là tôi hướng dẫn những người học việc của mình làm.
Cao Văn gật đầu, hắn không hỏi câu nào nữa.
Ma thuật là một sức mạnh phi thường, nó không phải thứ mà những người “dân đen” có thể tiếp xúc, nhưng trong thế giới đầy ma thuật này, ngay cả những thường dân không thể sử dụng ma thuật, thì thực chất họ vẫn bị ảnh hưởng từ cái bóng của ma thuật trong sinh hoạt.
Một số cách sử dụng cơ bản của ma thuật cũng không cần phải nắm vững kiến thức và kỹ năng thi pháp. Mọi người đều có ma thuật trong cơ thể, bằng cách khắc một biểu tượng đơn giản lên một vật liệu có hình dạng đặc biệt, bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được sức mạnh kỳ diệu ở khắp mọi nơi.
Đây hoàn toàn không phải là thi pháp, hiệu quả của nó yếu ớt đến buồn cười trong mắt những người “phi thường” thật sự. Loại mượn sức mạnh này giống như việc lấy một cây gậy trên mặt đất để làm nạng, hoặc lấy một viên đá từ bất cứ đâu để đập quả óc chó, không có kỹ thuật gì liên quan. Ngay cả những thường dân mù chữ cũng có thể nhớ cách vẽ một vài biểu tượng với hiệu quả yếu ớt, nhưng chính sức mạnh yếu ớt này đã tạo nên sự khác biệt hoàn toàn giữa thế giới này và quê hương quen thuộc của Cao Văn.
Nó giống như khoảng cách nhiệt độ để tạo ra sự chênh lệch giữa nước sôi và không sôi.
Với ba phù văn đó, “lò luyện truyền thống” chỉ cần dùng củi làm chất đốt là sẽ có thể tạo ra sắt nóng chảy mà không cần sử dụng đến quạt gió hay cấu trúc của buồng đốt không cần tối ưu hóa.
Nếu phù văn nguyên tố lửa được khắc trên một khối bí ngân thì cái lò này thậm chí có thể sử dụng rơm làm nhiên liệu!
Tuy nhiên, chính vì sự tồn tại của những phù văn cổ đại mà con người trên thế giới này thậm chí còn không cân nhắc đến cách cải thiện hiệu suất của lò luyện bằng cách cải thiện hiệu quả đốt cháy nhiên liệu. Họ chỉ liên tục cải tiến vật liệu mà các phù văn sẽ được khắc trên đó và cấu tạo của phù văn mà thôi.
Cho nên Cao Văn không xây một lò đất cao nào, mà trước hết chỉ đến nơi để tận mắt quan sát loại lò truyền thống thô sơ và lạc hậu này.
Người thợ rèn Hummel già ngày càng trở nên căng thẳng khi nhìn vị quý tộc trước mặt, ông không hiểu Cao Văn đột nhiên hỏi ông một câu và sau đó chuyển sang kiểm tra lò luyện để làm gì, cũng không biết liệu mình có làm sai cái gì hay không? Ông chỉ biết rằng những quý tộc có quyền lực và tính khí thất thường. Mặc dù cô lãnh chúa Rebecca và các lãnh chúa trước cô đều được cho là tốt bụng và hào phóng, nhưng người trước mặt ông lại là anh hùng tiên phong trong truyền thuyết, người vừa là một chiến binh triệt để, vừa là một Đại công tước, đại quý tộc như vậy sẽ có tính cách gì đây?
Ngay khi người thợ rèn già đang cảm thấy lo lắng, Cao Văn cuối cùng đã đứng dậy và hỏi ông câu thứ hai:
- Ông có thể sản xuất bao nhiêu khoáng thạch mỗi ngày với một lò nung như vậy và trong tình huống nguồn cung cấp quặng được đảm bảo đầy đủ?
Hummel ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng ngài ta cũng hỏi một câu bình thường.
- Nếu sử dụng những loại khoáng thạch đó, tôi có thể tạo ra năm mươi cân sắt mỗi ngày.
Người thợ rèn già có chút tự hào nói.
Nhưng Cao Văn không nhịn được mà cau mày khi nghe câu trả lời đó.
- Ít như vậy sao?
Trong tình huống được những phù văn đó hỗ trợ, mà sản lượng chỉ có bấy nhiêu?
- Như vậy là ít sao?
Hummel nhịn không được mà thốt lên, ngay sau đó ông phải khẩn trương giải thích:
- Tôi không chất vấn phán đoán của ngài, nhưng…
- Không sao đâu, ông không cần phải cảm thấy lo lắng khi nói chuyện với ta.
Cao Văn trấn an người thợ rèn già.
- Ta là lãnh chúa bảo vệ các ông, chứ không phải là một tên thổ phỉ đến cướp giết các ông.
- Vâng… Vâng, thưa ngài!
Hummel lo lắng lau mồ hôi và giải thích:
- Nhưng đây thực sự là số lượng sắt tối đa có thể sản xuất, cái lò nhìn bề ngoài trông có vẻ rất to, nhưng không gian bên trong thật ra khá hạn chế, cứ sau khi nấu xong một mẻ, chúng tôi phải cho lò nghỉ một tiếng để phù văn bên ngoài lò nguội bớt. Cho nên lò phải được làm mát hoàn toàn, sau đó nhóm lửa lại từ đầu, với điều này, việc tạo ra năm mươi cân sắt mỗi ngày đã là giới hạn tối đa!
- Phải để các phù văn nguội đi sao?
Cao Văn cau mày.
- Đúng vậy.
Hummel giải thích:
- Đây chỉ là một mẹo nhỏ mà người dân chúng tôi đã khắc trên đá đen, nó không giống như những phù văn ma thuật mà các pháp sư vĩ đại chân chính sử dụng. Nó rất dễ hỏng, đặc biệt là phù văn lửa, nếu nó tiếp xúc với nguyên tố lửa trong một thời gian dài, nó sẽ trực tiếp nứt ra. Ngay cả khi nó được thay thế bằng một vật liệu cứng cáp hơn, nó vẫn sẽ không hữu dụng, và một khi phù văn bị nứt, toàn bộ cái lò cũng sẽ trở nên vô dụng, cho nên lúc luyện sắt nhất định không được nung liên tục…
- Điều gì sẽ xảy ra nếu làm cho cái lò lớn hơn?
Cao Văn hỏi lại.
- Điều đó cũng không có tác dụng.
Hummel phát sầu nói, tự hỏi làm thế nào mà ngài Đại công tước cứ liên tục hỏi những câu hỏi khó này:
- Phù văn chỉ có thể cung cấp sức mạnh lửa đến thế, nếu lò trở nên lớn hơn, lửa sẽ không đủ mạnh, cũng sẽ không thể nấu chảy các khoáng thạch thành sắt, và phù văn đất cũng theo đó mà mất hiệu lực, thậm chí còn xuất hiện nhiều tạp chất hơn trong các thỏi sắt tinh luyện, khiến chúng hoàn toàn không thể sử dụng được.
Cao Văn xoa cằm:
- Vậy là do những phù văn này đang hạn chế số lượng sản xuất sao?
Người thợ rèn già chớp mắt mấy cái, trên thực tế, ông không hoàn toàn hiểu việc hạn chế sản xuất có nghĩa là gì, nhưng ông vẫn nhanh chóng gật đầu:
- Vâng, vâng, là do những phù văn này.
Cao Văn nhìn về phía Rebecca:
- Cháu có nghĩ rằng nếu thay đổi phù văn thành… Ừm, ta nghĩ hay là kêu Hetty đến đi…
Mặt Rebecca đỏ bừng ngay lập tức.
- Ngài tổ tiên, cháu cũng biết lý thuyết về ma thuật! Cháu chỉ không thể tạo ra mô hình pháp thuật thôi.
- Kiến thức lý thuyết của cháu vẫn ổn sao?
Cao Văn nhướng mày.
- Vậy cháu nghĩ vấn đề này nên được giải quyết như thế nào?
Rebecca cố gắng suy nghĩ trong một lúc:
- Vì ngài vừa nói các phù văn này là điểm yếu, vậy chúng ta cứ đổi chúng đi?
- Đổi bằng cái gì?
Rebecca tiếp tục sử dụng bộ não của mình:
- Thực ra chức năng của những phù văn này rất đơn giản, chúng chỉ là làm tăng nhiệt độ, kiểm soát luồng không khí, kiểm soát lượng tạp chất,... Đây là những loại ma thuật có hiệu quả rất yếu, nếu sử dụng trận pháp ma thuật thực sự để thay thế, hiệu quả có thể tăng lên nhiều lần. Mà mỗi trận pháp ma thuật đều có thể tự bổ sung năng lượng, liên tục vận chuyển nên sẽ không phát sinh loại chuyện tự hủy này.
Cao Văn nhướn mày:
- Khắc một trận pháp ma thuật trên mỗi lò luyện sắt sao?
- Nhưng nó sẽ không hiệu quả trong thực tế.
Rebecca lè lưỡi:
- Cô Hetty và cháu có thể hỗ trợ khắc một vài trận pháp ma thuật, nhưng… thợ rèn và những người học việc của ông ấy lại không thể sử dụng chúng!