Khi Cao Văn nắm chặt thanh kiếm và lao về phía con quái vật dữ tợn và kỳ quái kia, hắn không hề cảm thấy lo lắng, chần chừ hay sợ hãi. Nếu phải nói là cảm giác gì thì hẳn đó chỉ là chút xíu hoảng hốt và không chân thật.
Hắn vẫn nhớ rõ khoảnh khắc chiếc máy bay chở mình gặp tai nạn.
Hắn cũng nhớ rõ hàng trăm nghìn năm treo lơ lửng trên không trung thế giới này.
Hắn còn chưa kịp thích ứng với thân phận tên Gawain Cecil từ trên trời giáng xuống này.
Nhưng giờ khắc này, hắn lại nắm chặt lấy một thanh kiếm cũ, lao mình vào một con quái vật dị thường mà hắn không rõ nó là ác ma hay một sinh vật bất tử nào đó.
Bùm!
Lực xung kích truyền đến từ lưỡi kiếm khiến toàn bộ những suy nghĩ linh tinh của Cao Văn lập tức bay biến.
Hắn vô thức uốn người tránh thoát khỏi móng vuốt quét quang của con quái vật, rồi thuận thế mà xoay nửa vòng. Lưỡi kiếm vung lên, vẽ ra trong không trung một đường ánh sáng nhắm thẳng đến bả vai con quái thú. Đồng thời khi lưỡi kiếm chém xuống, hắn cố truyền năng lượng chứa đựng trong cơ thể vào thanh kiếm trên tay mình.
Được dòng năng lượng cuộn trào kích thích, tia đỏ mờ nhạt trên lưỡi kiếm gần chuôi cầm đột nhiên phát ra ánh sáng. Ánh sáng ấy như ngọn lửa, nhanh chóng lan ra khắp lưỡi kiếm, bùng cháy với sức nóng dữ dội đến nỗi khiến cho không khí xung quanh gần như bị bóp méo.
Con quái vật cao ba mét dường như cảm nhận được mối đe dọa từ sức nóng mạnh mẽ của lưỡi kiếm. Nó bất ngờ ngả về phía sau, nhanh đến mức không phù hợp với kích cỡ to lớn của mình khiến nhát chém của Cao Văn hẫng vào không trung.
Đây là lần đầu tiên Cao Văn tự tay phóng thích nguồn ma pháp gần như là năng lực siêu nhiên này, nên hắn khó lòng kiềm chế được sự hưng phấn và kích động. Vì thế hắn đã không thể nắm chắc tiết tấu trong lần công kích đầu tiên. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục truyền sức mạnh vào thanh kiếm.
Quả nhiên hắn có thể sử dụng được nguồn sức mạnh và tri thức trong ký ức mà hắn thừa hưởng từ Gawain Cecil. Cơ thể này vẫn chưa suy yếu đến mức hoàn toàn không phát huy được năng lực vốn có. Mặc dù không biết bản thân có thể phát huy được bao nhiêu phần sức mạnh, nhưng Cao Văn cảm thấy tự tin hơn nhiều.
Hắn bắt đầu đắm mình vào cuộc chiến và cố gắng biến kinh nghiệm chiến đấu không thuộc về mình thành sức mạnh có thể sử dụng một cách nhanh nhất có thể.
Mà bên kia, Byron cũng đã lâm vào cuộc khổ chiến.
Tay kỵ sĩ bậc trung này là một trong những chiến binh hàng đầu lãnh địa Cecil. Kiếp sống trước khi tuyên thệ trung thành với gia tộc Cecil đã giúp anh ta tích lũy được những kinh nghiệm chiến đấu dày dặn. Nhưng anh ta đã mất quá nhiều sức khi chiến đấu với lũ quái vật lúc chúng tấn công vào lâu đài, lại thêm việc bị loại ma thuật kỳ lạ của chúng ăn mòn sức mạnh và cơ thể mang đầy nội thương khiến sức chiến đấu của Byron giảm xuống. Giờ này anh ta chỉ có thể phát huy được bốn, năm phần sức chiến đấu vốn có mà thôi.
Những con quái vật cứ liên tục tấn công, Byron chỉ có thể nắm thật chặt thanh kiếm và cố gắng chống chọi, anh ta vừa tiết kiệm sức lực nhiều nhất có thể, vừa nỗ lực tìm ra điểm yếu của con quái vật.
Rebecca tập trung ma lực và tạo nên một quả cầu lửa với sức nóng kinh người. Quả cầu lửa bắn ra từ pháp trượng va chạm với mũi tên hắc ám của con quái vật, nổ bùm một tiếng kinh thiên động địa. Cô nàng thở dốc, sau khi chú ý đến Byron đang gặp nguy hiểm, cô nàng hét to với những binh sĩ bên cạnh:
- Ba người các anh, đến giúp Byron đi!
Một trong những binh sĩ chần chừ:
- Nhưng thưa ngài Lãnh chúa…
Rebecca vừa thét lên vừa tạo ra một quả cầu lửa mới:
- Hiện tại chỗ chúng ta không sao, nhưng nếu Byron bị hạ gục thì mọi chuyện sẽ kết thúc! Ta lấy tư cách Lãnh chúa ra lệnh cho các ngươi! Đi mau!
Ba binh sĩ đành phải tuân lệnh và cùng Byron đối kháng con quái vật đáng sợ đó.
Cao Văn dần dần bị cuốn vào trận chiến, những ký ức và kinh nghiệm không thuộc về mình nhanh chóng trở thành của riêng hắn, giúp hắn sử dụng cơ thể mới này càng lúc càng thuần thục. Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng vui mừng và thành tựu. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, hắn mới nhận ra quái vật đã bị mình đè xuống đánh.
Cơ thể làm từ “bùn nhầy” của con quái vật này không phải là không thể đánh bại, chúng vẫn sẽ bị thương khi bị chém trúng và cũng sẽ chết nếu vết thương quá nặng. Những con quái vật này mạnh thì có mạnh đấy, chúng có lợi thế về kích thước, nhưng nếu biết cách đánh thì người phàm vẫn có thể kết liễu được chúng.
Đấy là kinh nghiệm của bảy trăm năm trước.
Cao Văn cúi người né tránh móng vuốt của con quái vật vừa sượt qua đầu rồi trở tay đâm thanh trường kiếm vào đùi nó. Con quái vật tru lên một tiếng đục ngầu, cả cơ thể loạng choạng ngã sang một bên.
- Cố gắng tấn công vào phần bụng và chi dưới của chúng, không cần đánh vào phần ngực đâu, những thứ này làm gì có trái tim!
Nhân cơ hội con quái vật mất thăng bằng ngã xuống, Cao Văn nhanh chóng di chuyển tới phía sau lưng con quái vật và nâng kiếm lên đâm nó một nhát.
- Ngoài phần bụng thì chúng còn một điểm yếu ở phía sau, là phần lưng eo đó!
Nghe được lời nhắc của tổ tiên gia tộc Cecil, Byron mừng hẳn. Với sự phối hợp của ba binh sĩ, anh ta nhanh chóng kìm hãm chuyển động của con quái vật. Byron chấp nhận bị móng vuốt của con quái vật đâm xuyên qua phần giáp vai để mình có thể chui qua dưới chân con quái vật và quay người cắm thanh kiếm vào điểm yếu của nó.
Một giây trước khi Byron đánh bại đối thủ, con quái vật trước mặt Cao Văn cũng nặng nề ngã xuống.
Sau khi giải quyết hết kẻ địch, Cao Văn lập tức ngước nhìn con quái vật ở phía xa đang dùng mũi tên hắc ám bắn những quả cầu lửa của Rebecca. Hắn vừa định lao đến xử lý thì nó bỗng nhiên gầm lên một tiếng thảm thiết rồi co giật mà ngã xuống.
Amber xuất hiện phía sau con quái vật, cô nàng xoay con dao găm tẩm độc từ tay này sang tay khác.
- Tui là chuyên gia thông ass đó.
Rebecca hạ pháp trượng xuống, gò má cô nàng đỏ ửng lên vì phải liên tục làm phép. Sau khi ổn định hơi thở, cô nàng nghiêm túc sửa lời Amber:
- Ngài tiên tổ nói là phần lưng eo chứ không phải chỗ đó.
Amber xoay nhanh con dao găm hai vòng rồi giấu biến đi. Cô ta bĩu môi bước qua xác con quái vật:
- Chậc, cô chẳng có khiếu hài hước gì cả.
Xác những con quái vật nhanh chóng phân hủy sau khi chết đi. Chất bùn nhầy cứ chảy trên cơ thể cũng ngừng gợn sóng. Phần “máu thịt” này dần khô đi rồi cứng lại, hiện lên vô số vết nứt, sau đó tróc ra khỏi cơ thể con quái vật, biến chúng thành một bộ xương màu máu khổng lồ và méo mó.
Cao Văn đứng bên cạnh theo dõi quá trình phân hủy của con quái vật hắn đã giết được, hắn lẩm bẩm như tự nói với chính mình:
- Thì ra đây chính là những thứ đã tấn công đất Cecil…
Hetty tò mò nhìn hắn:
- Ngài tiên tổ, ngài biết những con quái vật này đến từ đâu ạ?
Trận chiến vừa nãy đã cho thấy sự am hiểu của Cao Văn với những con quái vật này, thậm chí hắn còn nhắc Byron nên đấu với chúng như thế nào. Vậy nên hắn không thể che giấu và cũng không định che giấu sự thật.
- Nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây thì sẽ lại phải đụng mặt với chúng. Trước tiên vào đường hầm cái đã, trong đó có những thứ ngăn được mấy con quái vật này. Chúng sẽ không tùy tiện đi vào đâu.
Cao Văn vừa đi về phía trước vừa nói:
- Ta sẽ giải thích thêm cho mọi người trên đường đi.
Sau khi đi một đoạn trong đường hầm cổ xưa dưới lòng đất, Cao Văn mới phá vỡ sự im lặng:
- Trước kia ta đã từng chiến đấu với những thứ như vậy. Thật ra thì năm đó chúng ta đối phó với chúng là chủ yếu. Chắc mọi người đều đã biết về sự sụp đổ của Đế quốc Gondor và Lần định cứ thứ hai rồi nhỉ?
- Tất nhiên là cháu biết ạ.
Rebecca gật đầu. Lịch sử là môn học bắt buộc đối với dân quý tộc.
- Hơn bảy trăm năm trước, lục địa Loren chỉ có một quốc gia loài người, chính là Đế quốc Gondor nằm ở trung tâm lục địa. Đế quốc Gondor là đế chế hùng mạnh nhất lục địa thời bấy giờ, thậm chí dù là đế quốc Bạch Ngân được các yêu tinh thành lập ở phía nam của lục địa cũng không dám đối đầu với họ.
- Nhưng sau đó, biển Ether bao quanh thế giới này xảy ra xáo động, một thảm họa được gọi với cái tên “Thủy triều đen” đã khiến lục địa Loren chìm trong tai ương. Mà trung tâm của thảm họa lại nổ ra trên lãnh thổ Gondor. Gần như chỉ sau một đêm, thủ đô Đế quốc Gondor và một phần ba lãnh thổ đã bị thủy triều đen nuốt chửng rồi tan rã bởi sức mạnh nguyên tố gia tăng mãnh liệt…
- Thật ra không phải chỉ một đêm, quá trình này kéo dài gần một tháng. Các pháp sư trong cung điện Gondor cũng chẳng ngồi không trước thủy triều đen đâu.
Cao Văn ngắt lời, rồi ra hiệu cho cô nàng tiếp tục nói:
- Nhưng nói chung kết quả cũng chẳng khác mấy. Cháu nói tiếp đi.
- A… dạ… - Rebecca đỏ mặt, cô nàng thận trọng nói tiếp như đang bị phụ huynh kiểm tra bài tập vậy.
- Sau đó, thủy triều đen tiếp tục lan rộng về bốn phía và hoàn toàn phá hủy toàn bộ vương quốc. Đó chính là cách mà Đế chế Gondor sụp đổ. Sau sự kiện đó, biển Ether dần dần lắng xuống, Thủy triều đen trở nên yếu hơn và những người Gondor còn sống sót cũng bắt đầu tái xây dựng nền văn minh.
- Khu vực trung tâm của lục địa đã trở thành vùng đất hoang nên không còn phù hợp cho con người sinh sống. Vậy dưới sự dẫn dắt của nhóm người khai phá, họ đã quyết định rời bỏ đế phế tích tàn lụi của đế quốc, và đi khai hoang khắp bốn phương đông tây nam bắc. Sự kiện này được gọi là Lần định cư thứ hai. Ngài tiên tổ, ngài chính là một trong những kỵ sĩ khai hoang nổi tiếng nhất lúc bấy giờ á.
- Chà, kiến thức lịch sử của cháu cũng khá tốt đấy chứ. - Cao Văn khen ngợi cô nhóc. – Vậy có lẽ cháu cũng biết tuy Thủy triều đen đã chấm dứt nhưng trong đống đổ nát của đế quốc Gondor vẫn còn đầy rẫy những con quái vật sinh ra từ thủy triều đen. Chúng chính là một trong những mối đe dọa lớn nhất mà con người đã phải đối mặt trong Lần định cư thứ hai.
Hetty mở to mắt:
- Ý ngài là…
Cao Văn thở dài:
- Đúng vậy. Thứ mà bọn ta phải chiến đấu năm đó là bọn chúng đấy.
- Chúng được sinh ra từ Thủy triều đen, mang hình hài của con người nhưng chắc chắn không phải là con người. Khi đế quốc Gondor sụp đổ, chúng xuất hiện với số lượng lớn từ đống hoang tàn của đế quốc, rồi ùa tới mọi hướng và đuổi giết những người còn sống. Vậy nên, thay vì gọi Lần định cư thứ hai là hành trình khai phá thì nó giống một cuộc trốn chạy hơn.
- Mặc dù bọn ta đã rời khỏi phế tích của đế quốc và xây dựng nên một quốc gia mới ở biên giới lục địa nhưng những thứ đó vẫn không dừng lại. Chúng vẫn kéo đến từ đất chết, và thường xuyên tấn công vào phòng tuyến của thế giới văn minh… Mười năm sau khi Vương quốc Anso được thành lập, hầu như ngày nào ta cũng phải đối phó với chúng.
Rebecca mở to mắt. Dường như cô nàng đã bị câu chuyện huyền thoại cổ xưa này hớp hồn mất rồi:
- Ôi, vậy mười năm sau nữa thì sao? Bọn quái vật đó có ngừng xuất hiện không ạ?
Cao Văn cười tủm tỉm. Hắn đưa tay vò đầu Rebecca, mỉm cười nhìn cô nhóc như nhìn một chú hươu bào ngờ nghệch:
- Nhóc ngốc này, khi đó ngài tiên tổ của con đã chết rồi.
Rebecca: “…”