• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rồng.

Loài sinh vật này đã rất lâu không xuất hiện trong thế giới loài người. Trên thực tế, đối với đa phần những sinh vật có trí tuệ sống trên lục địa Loren, rồng được xem là một giống loài tồn tại giữa truyền thuyết và hiện thực. Rõ ràng họ biết loài sinh vật mạnh mẽ này có tồn tại, nhưng chưa một ai thực sự nhìn thấy nó trong cuộc đời mình.

Ngoại trừ những yêu tinh thích lải nhải (và đặc biệt sống dai) ở phía Nam. Tuổi thọ lâu dài của yêu tinh khiến họ trở thành những nhân chứng lịch sử vĩ đại, và trong lịch sử dài dằng dặc tưởng như vĩnh hằng của Đế quốc Yêu tinh, biên niên sử của họ đã ghi lại một hoặc hai cuộc chạm trán với rồng.

Sinh vật tao nhã mà hùng mạnh kia có những chiếc vảy màu xanh đậm cùng đôi cánh khổng lồ. Nó cứ thế vừa bay qua bầu trời vừa phun lửa xuống dưới mặt đất. Ngọn lửa trắng của nó nóng đến mức có thể thiêu đốt hết mọi thứ, chúng thấm nhuần ma thuật của rồng cổ đại - uy lực của chúng không hề đơn giản như những ngọn lửa bình thường.

Những nơi cột lửa quét qua, mặt đất lại dấy lên lửa lớn hừng hực, chúng bùng cháy không ngừng nghỉ và lan rộng mà không cần bất kì nhiên liệu nào. Sau vài hơi thở nóng bỏng mà rồng khè ra, toàn bộ đất Cecil đã bị nhấn chìm trong biển lửa.

Sau khi làm xong hết thảy mọi việc, con rồng khổng lồ lượn quanh vài vòng như đang kiểm tra thành quả của mình trước khi đập cánh bay lên và biến mất sau những đám mây đang dần ló lên những tia sáng.

Cao Văn nghe thấy tiếng thở dốc bên cạnh mình. Bao gồm cả Hetty, tới bây giờ mọi người mới dám hít một hơi thật sâu — nếu con rồng đó còn lượn thêm vài vòng nữa, sợ rằng trong số họ sẽ có ai đó ngất đi vì nín thở.

- Rồng... là rồng đó... - Rebecca nắm chặt quyền trượng của mình, miệng cô nàng không ngừng lẩm bẩm. - Cha mạ tổ tiên ơi, con vừa thấy rồng đó…

Cao Văn ho nhẹ:

- Khụ khụ, không cần cháu nói, ta cũng vừa nhìn thấy.

Lúc này Rebecca mới hoàn hồn trở lại. Cô nhóc lúng túng nhìn Cao Văn, sau đó đưa ánh mắt phức tạp về phía vùng đất Cecil.

Bị thủy triều đen tàn phá, bây giờ lại bị thiêu rụi bởi một con rồng, vùng đất này xem ra đã hoàn toàn chết đi.

Còn những con quái vật kia, dù đối với những binh lính có sức chiến đấu vụng về, chúng có phần khó giải quyết, nhưng dù sao chúng cũng chỉ là thể biến dị cấp độ thấp nhất mà thôi. Dưới ngọn lửa thiêu đốt của rồng, chúng hầu như đã bốc hơi thành tro bụi, và cho dù còn có một số ít may mắn sống sót thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ tự giải thể dưới sự thay đổi đột ngột của hoàn cảnh xung quanh thôi.

- Tôi còn tưởng rồng chỉ có trong truyền thuyết.

Ngay cả người ít nói như kỵ sĩ Byron cũng không nhịn được mà lên tiếng. Ba binh sĩ bên cạnh anh ta vẫn còn đang rùng mình chưa đứng dậy nổi, thế mà người kỵ sĩ bình thường vốn nghiêm khắc nay lại không trừng phạt bọn họ mà chỉ nhíu mày:

- Thưa ngài, trước đây ngài đã từng thấy rồng chưa?

- Chưa. - Cao Văn lắc đầu. - Rồng là một sinh vật rất bí ẩn. Ngay cả bảy trăm năm trước, khi nửa lục địa Loren trời long đất lở, chúng cũng chưa tham gia can thiệp vào chuyện thế tục.

Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng Cao Văn cũng không quá ngạc nhiên. Hắn đã từng nhìn thấy sinh vật to lớn này trước đó, dù là ở một góc độ khác. Khi còn lơ lửng trên bầu trời, hắn đã thấy những sinh vật này xuất hiện trên lục địa không chỉ một lần. Tuy nhiên, rồng thực sự rất bí ẩn, ngay cả Cao Văn đã trôi nổi trên bầu trời hàng trăm nghìn năm thì số lần thấy những con rồng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngoài những hình ảnh lộn xộn vụn vặt, hắn hầu như không thể tổng kết lại những đặc điểm của loài rồng.

Đúng lúc này, cái bóng bên cạnh Cao Văn đột nhiên run rẩy hai lần, hắn quay đầu nhìn, quả nhiên trông thấy Amber đang đứng sau lưng mình, khuôn mặt của cô nàng bán yêu vẫn đang sững sờ chưa tỉnh.

- Tôi nhìn thấy một con rồng! – Amber hét lên ồn ào. - Ôi mẹ ơi tôi không thể tin được mình đã nhìn thấy một con rồng! Nó quá là to luôn!

- Được rồi, được rồi. Mọi người ở đây ai cũng đều thấy hết. – Cao Văn trừng mắt nhìn tên trộm nhát gan nhưng ồn ào này. - Khi nãy cô trốn đi đâu thế?

- Tôi chui vào khe đá ở phụ cận á. – Cô nàng vừa ưỡn ngực đầy tự hào vừa nói. - Kỹ năng đào tẩu của tôi rất đỉnh đó!

Cao Văn ôm trán thở dài:

- Năng lực bóng tối cấp đại sư, nhưng kỹ năng chiến đấu chính diện lại chỉ bằng một con ngỗng, cô lại tự hào quá cơ.

Sau đó hắn lắc đầu:

- Không nên ở lại đây lâu. Chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.

Hắn cất bước xuống sườn đồi. Mặc dù con rồng đã rời đi, nhưng có trời mới biết còn có cái quỷ gì kỳ quái gì khác sẽ xuất hiện, điều ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Nhưng Hetty lại đưa ánh mắt phức tạp nhìn về vùng đất của gia tộc lần cuối.

- Ngài tổ tiên, con rồng đó đã thiêu rụi lãnh địa của chúng ta.

- Những gì nó thiêu rụi chỉ là đống đổ nát. Nói thẳng ra, nó chỉ thiêu rụi những con quái vật. – Cao Văn liếc nhìn Hetty. Ban nãy, khi con rồng khổng lồ phun lửa, hắn đã cẩn thận quan sát và thấy rằng nó chỉ làm vậy ở những nơi quái vật dày đặc nhất. Mặc dù có vài ngọn lửa lan ra sai hướng, nhưng rõ ràng lửa được phun ra theo ý định của con rồng. - Đất Cecil đã bị hủy diệt ngay trước cả khi con rồng xuất hiện rồi.

- Nhưng mà…

- Cháu muốn đòi công bằng với một con rồng? – Cao Văn nhún vai. - Cháu hãy thực tế chút đi nào. Nếu cháu thực sự muốn làm một điều gì đó thì hãy nhanh chóng quay trở lại xã hội văn minh và báo cáo tất cả thông tin về những con quái vật và cả rồng.

Hetty không thể phản bác lại, cô chỉ có thể gật đầu:

- Vâng ạ.

Thật ra, Cao Văn hiểu tâm trạng lúc này của Hetty. Đất Cecil là nhà của cô, là nơi cô sinh ra và lớn lên. Dù cho quê hương của cô đã bị chôn vùi, nhưng lòng cô vẫn còn lưu luyến chưa chấp nhận được. Dù biết con rồng chỉ thiêu rụi những tàn tích, nó phun lửa để đốt cháy những con quái vật, nhưng ít nhiều gì cô vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Dù sao, đây cũng coi như tiêu hủy thi thể trước mặt người nhà vậy.

Nhưng dù hắn hiểu được cảm xúc của Hetty, hắn vẫn không thể hiểu đầu nhập mình vào trong đó. Dù sao hắn cũng không phải tổ tiên của gia tộc Cecil - Gawain Cecil thật sự. Hắn chỉ mới nhập vào xác của ông ta được một lúc thôi mà.

Mang theo đủ mọi tâm trạng, nhóm người rời khỏi khu vực này. Thứ tiếp theo xuất hiện, ngăn trước mặt họ là một khu rừng rậm rạp.

Hetty một tay cầm quyền trượng, một tay phác hoạ một loại phù văn nào đó trên không trung, sau đó cô nhìn về phía khu rừng rậm và nói:

- Chúng ta phải băng qua khu rừng này mới đến được đường chính. Nó là con đường duy nhất từ đây đến thị trấn Tanzania.

Cao Văn nhìn phù văn phát sáng trên lòng bàn tay của Hetty với vẻ hiếu kì và hâm mộ (dù hắn đã cố gắng che dấu).

- Phép thuật có vẻ tiện lợi hay ho quá…

- Ngài tổ tiên? – Hetty có vẻ hơi bối rối, và rồi khuôn mặt cô bỗng có chút hoảng hốt. - Ngài không hài lòng với phép thuật của cháu ạ?

Cao Văn ngạc nhiên:

- Hả? Tại sao ta lại không hài lòng?

- Gia tộc Cecil luôn dựa vào sức mạnh của các kỵ sĩ. Con đường chính thống của các thành viên trong gia tộc luôn là võ thuật và cưỡi ngựa. Pháp sư giống cháu và Rebecca, ở một trăm năm trước thì ngay cả chỗ đứng trong gia tộc đều chẳng có, chứ đừng nói gì đến quyền thừa kế.

Hetty khẩn trương giải thích:

- Chỉ là… kể từ sự việc xảy ra 100 năm trước, danh tiếng của gia tộc đã tụt dốc, nhân khẩu cũng dần ít đi, người mang sức mạnh phi thường trở nên khan hiếm, cho nên pháp sư và những con đường phi phàm khác mới được công nhận. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, điều này cũng đã quy phạm với quy tắc gia tộc.

Cao Văn thuận mồm hỏi lại:

- Ai đã đặt ra cái quy tắc ngu ngốc này vậy?

Là một người có tư tưởng cởi mở, hắn luôn căm thù những quy tắc quý tộc cổ hủ như thế này.

Tuy nhiên, ngay khi hắn thốt ra những lời này, bầu không khí đột nhiên trở nên kì lạ. Kỵ sĩ Byron ngay lập tức cúi đầu xuống, giả vờ buộc dây giày (mặc dù anh ta đang đi một đôi giày sắt). Hetty thì sững sờ ngay tại chỗ, còn Rebecca, hai giây sau cô nhóc rụt rè giơ ngón tay chỉ vào Cao Văn.

Cao Văn: “…”

Hắn kiểm tra ký ức một cái, hình như năm đó có sự kiện như vậy thật.

Sau một lần khải hoàn, người anh hùng trẻ tuổi và kiêu hãnh Gawain Cecil đã nâng ly chúc mừng với Charles đệ nhất (vị vua khai quốc của vương quốc Anso). Hai tay bạn thân bắt đầu khoe khoang thổi phồng chuyện đại nghiệp sắp thành, rồi năm đó vất vả dẫn các thành viên gia tộc chạy nạn đến phía bắc ra sao, giờ ai cũng thành công thần tiên phong sáng lập nên vương quốc blah blah. Hai người chắc đét tương lai sẽ thành dòng dõi quý tộc đầu tiên, mà miễn là còn sống còn sinh có hậu duệ thì cái tầng lớp quý tộc đệ nhất éo có tí nội hàm nào như họ sẽ được truyền đời, và rồi trở thành những gia tộc cổ xưa lâu đời với nhiều mầm mống tốt.

Vì vậy, khi quá chén, hai anh em công thần tiên phong của vương quốc này bắt đầu túm tụm lại với nhau để suy nghĩ xem mình có nên sớm đặt ra một bộ quy tắc, luật lệ và mấy thứ tương tự không, để phòng ngừa đám con cháu mai sau lỡ mà quên tinh thần của bậc tổ tiên đi trước. Và vì là kẻ khai phá của kẻ khai phá, tiên phong của tiên phong, Gawain Cecil và Charles đệ nhất phải đi trước làm gương chứ.

Vì vậy, Gawain Cecil của 700 năm trước, sau khi nốc xong một cốc rượu mạnh, lại nhìn vào bao kiếm kỵ sĩ bên hông mình, đã hào hùng giơ tay viết một dòng chữ:

"Kỵ sĩ trâu bò hơn pháp sư."

Charles đệ nhất rất hài lòng khi thấy dòng chữ này, nên ngài ta cũng mạnh tay viết một câu:

"Gawain nói đúng."

Câu đầu tiên đã trở thành phương châm luật lệ của gia tộc Cecil, còn câu sau… câu sau thì bị nhóm tùy tùng và cố vấn của Charles đệ nhất liều chết phản đối tới mức vô hiệu hóa.

Đương nhiên các đại thần suy sâu nghĩ xa vì đại cục và Quốc vương bệ hạ (nay đã tỉnh rượu) sẽ không tự nhiên đi biến một câu nói lúc say xỉn thành chính sách của một vương quốc. Tuy nhiên, Gawain Cecil lại nghiêm túc bỏ câu chốt này vào luật lệ của gia tộc.

Sau khi thoát khỏi mớ ký ức, Cao Văn lúng túng liếc nhìn hai người Hetty và Rebecca.

Hắn thở dài:

- Lúc đó ta uống say, hai người cứ coi như chưa từng có quy tắc này nhé.

Hetty và Rebecca: “…”

Đúng lúc này, bụng Amber sôi ục ục, giải vây cho sự lúng túng của Cao Văn.

- Tôi biết lúc tổ tôn ba người đang tận hưởng niềm vui gia đình mà nói câu này thì không thích hợp lắm… – Cô nàng bán yêu lúng túng xoa bụng. - Nhưng mà tôi đói quá.

Có vẻ như tiếng kêu từ bụng của Amber là tín hiệu mở đầu, ngay sau khi cô ta nói xong thì dạ dày của tất cả mọi người ở hiện trường đều kêu lên ầm ầm.

Ngay cả Cao Văn cũng không ngoại lệ.

Tới lúc này Cao Văn mới sực nhớ rằng ai nấy đều đã rất lâu không bỏ gì vào bụng kể từ khi họ thoát ra khỏi cái lăng mộ tối tăm đó.

Và hắn mới chính là người không ăn uống gì lâu nhất ở đây. Lần cuối cùng mà hắn được tận hưởng niềm vui được nhai nuốt thức ăn là khi những con khỉ trên lục địa Loren này còn khuya mới biết đứng thẳng mà đi đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK