Sau hàng loạt nỗ lực, cuối cùng Cao Văn cũng bước vào lâu đài Bạc một cách khoa trương dưới ánh nhìn của mọi người.
Dân nghèo không rảnh để quan tâm đến nơi này, dân thường thì lại không mấy hứng thú, những tiểu thương và thị dân lúc nhàn rỗi mới hóng hớt chuyện này. Nhưng hầu như tất cả các quý tộc biết tin đều theo dõi sự kiện này một cách sát sao ngay từ đầu.
Nhưng tường thành bằng bạc cao chót vót của tòa lâu đài đã ngăn chặn gần như toàn bộ ánh nhìn từ bên ngoài. Các quý tộc thuộc tầng lớp thấp và trung lưu không được phép bước vào lâu đài Bạc. Từ rạng sáng, quốc vương đã ra lệnh ngăn chặn hết các nguồn tin từ giới thượng lưu của họ. Vậy nên, họ không còn cách nào khác ngoài trơ mắt nhìn đội ngũ long trọng tiến vào lâu đài, sau đó thảo luận những tin tức đã sớm được công khai, không còn là bí mật.
Nữ Đại công tước phương Bắc, Victoria Wilder đã đến lâu đài Bạc từ ba ngày trước.
Đại công tước phương Tây, Berdwin Franklin và Đại công tước phương Đông, Sellars Laurent cũng đều đã đến vào một giờ trước.
Một vài cố vấn cùng với cựu thủ tướng tiến vào lâu đài.
Cửa lớn đóng chặt, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì trong đó.
Là một buổi tiệc? Một buổi trò chuyện bí mật? Một cuộc tranh luận? Hay thậm chí là một vụ mưu sát?
Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào tòa lâu đài, cái mũi thì lo lắng giật giật, đánh hơi tìm mùi của âm mưu hoặc cơ hội, miệng thì mở ra khép lại, cố tuôn ra ý tưởng hay tin đồn mới. Nhưng người nghe cũng sẽ sáng suốt không xem những tin đó là thật, bởi vì không ai biết được người đến từ bảy trăm năm trước sẽ thảo luận những gì với đương kim bệ hạ.
Francis Đệ nhị không chủ trì bữa tiệc linh đình, cũng không dùng phương thức “Triệu kiến” như trên triều để gặp Cao Văn. Thay vào đó, ông ta chỉ quyết định sẽ gặp mặt ở “đại sảnh gỗ sồi” bên cạnh phòng nghị sự như Cao Văn đã đề nghị.
Đại sảnh gỗ sồi là một nơi lâu đời. Sự tồn tại của nó phải kể đến từ bảy trăm năm trước khi vừa bắt đầu xây dựng lâu đài Bạc. Lâu đài trước kia không được phủ bởi lớp bạc như bây giờ. Gọi là “bạc” chỉ là do Charles Đệ nhất không nghĩ ra được cái tên nào tốt hơn.
Đây là căn phòng lâu đời nhất trong lâu đài đã được đổi mới và tu bổ vô số lần, đại sảnh gỗ sồi bốn trăm năm trước đã được một vị druid hùng mạnh thực hiện ma pháp, để cam đoan chất liệu chính làm từ gỗ của nó có thể được bảo toàn mãi mãi (trên thực tế thì mỗi một trăm năm, ma pháp này sẽ được bổ sung năng lượng một lần).
Mặc dù diện tích của đại sảnh gỗ sồi chỉ bằng một phần ba so với diện tích của phòng nghị sự, nhưng đại sảnh vừa nhỏ lại lâu đời này thật ra lại là nơi đặc biệt nhất trong lâu đài. Chỉ những quý tộc có địa vị hoặc cấp bậc cao hơn mới có thể có mặt trong đại sảnh này, đồng thời cũng chỉ những vấn đề liên quan đến vận mệnh vương quốc mới được bí mật thảo luận tại đây.
Một chiếc bàn tròn làm từ gỗ sồi được đặt chính giữa đại sảnh. Quốc vương ngồi ở vị trí có hình ngôi sao đại biểu cho “mũ miện”. Ngồi bên tay phải ông ta là cựu thủ tướng Eden, một người đàn ông trung niên có mái tóc thưa thớt, ánh mắt thâm trầm. Phía bên trái là đại công tước phương Bắc, Victoria Wilder. Ở vị trí xa hơn phía trái và phải lần lượt là đại công tước phương Tây Berdwin Franklin và đại công tước phương Đông Sellars Laurent. Cũng có những người khác nhưng Cao Văn chẳng buồn nhớ tên. Và những cố vấn hoàng gia thì ngồi trên hàng ghế sau lưng quốc vương.
Rebecca là người duy nhất bên cạnh Cao Văn.
Amber và kỵ sĩ Byron chắc chắn không đủ tư cách để có mặt ở đây. Vậy nên Cao Văn dứt khoát để họ ở lại dinh thự số 4 phố Vương Miện. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đưa Amber đến lâu đài Bạc. Lấy tính cách tận tâm với nghề của quý cô đạo tặc, chắc chắn cô nàng sẽ cạo cho bằng hết số lá bạc trên tường thành lâu đài.
Ngoài cựu thủ tướng và nhóm cố vấn có vẻ đến cho đủ nhân số ra, thì những người khác đều là hậu duệ của những người tiên phong từ khi Anso được thành lập (trong đó có cả kẻ tiên phong là Cao Văn). Trước khi bắt đầu thì cuộc gặp gỡ này cũng đã mang ý nghĩa rất đặc biệt rồi.
Với tư cách là tổ tiên khai quốc thì Cao Văn không cần phải lên tiếng chào hỏi bất kỳ ai trong đại sảnh, hắn chỉ đơn giản đến chỗ ngồi của mình. Trong khi đó Rebecca lại rõ ràng có chút khẩn trương. Cô nàng siết chặt nắm tay, hít thở sâu vài lần mới ngồi xuống, kết quả quên mất chuyện phải hành lễ với quốc vương.
Nhưng trong tình huống này cũng sẽ không ai bắt chẹt cô nàng. Đây chính là lợi ích của việc đi theo tổ tiên có quyền có thế.
Cao Văn mặc trang phục của đại công tước, đeo kiếm của kẻ Tiên Phong bên thắt lưng, trong nháy mắt hắn bước vào phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn. Cho đến khi sinh vật sống hóa thạch ngồi xuống ghế thì những con mắt đó vẫn tiếp tục nhìn qua. Đây là phép xã giao không chút phù hợp với giới quý tộc nhưng họ khó lòng mà nhịn được. Một người đã chết từ bảy trăm năm trước đã nhảy từ quan tài ra, đi tới trước mặt họ. Thế này bảo họ không nhìn sao được?
Khi nhìn hắn, nhiều người vẫn thầm tự hỏi liệu Cao Văn có đúng như những gì được đồn thổi không. Hay có lẽ họ đang tự hỏi thái độ của Francis đệ nhị như thế nào khi trông thấy hắn.
Chỉ là lúc này, vị quốc vương đứng đối diện bàn. Ông ta có mái tóc xám và trông đã lớn tuổi. Nhưng ông ta vẫn mang trong mình phong thái uy nghiêm, mạnh mẽ. Ông ta ra hiệu cho ba đại công tước và những người tham dự khác cũng đứng dậy.
Cao Văn nhìn vào ông ta, nghe ông ta long trọng nói:
- Anso được các vị thần phù hộ, sau bảy trăm năm, hôm nay có thể vinh hạnh được tận mắt nhìn thấy vị anh hùng tiên phong. Chúng tôi đều thấy biết ơn ngài và thế hệ của ngài về những sự hy sinh và đóng góp của mọi người. Mảnh đất này và người dân trên mảnh đất đều sẽ không bao giờ quên những người khai phá vĩ đại. Với tư cách người thừa kế của gia tộc Moen, cùng với hậu duệ của những người khai thác trước kia, cho phép chúng tôi được chào mừng ngài - vị anh hùng cổ xưa.
Quốc vương khom người xuống, mỗi hậu duệ của người tiên phong (bao gồm ba vị đại công tước) đều làm tương tự.
Hiện giờ, quốc vương đã tỏ thái độ, chuyện Gawain Cecil hồi sinh có thể là thật.
Còn vấn đề liệu quốc vương cúi người với đại công tước có thích hợp hay không, thì đương nhiên là không vấn đề gì cả. Dù sao thì Gawain, người đã chết từ bảy trăm năm trước, không chỉ đơn giản là một đại công tước, hắn chính là biểu tượng. Mọi người tại đây hàng năm lúc tảo mộ đều sẽ cúi đầu trước tượng của Gawain Cecil và những người tiên phong khác. Giờ thì có một người tiên phong bằng xương bằng thịt đứng trước mặt, họ cúi đầu có vấn đề gì chứ?
Nhưng Cao Văn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, một giây sau hắn mới kịp phản ứng, sắc mặt kì cục:
- Lần cuối cùng ta được nhiều người cúi chào như vậy là lúc nằm trong quan tài...
Mọi người: “…”
Bầu không khí trở nên hết sức khó xử.
May mắn thay, mọi người ở đây đều đã trải qua những tình huống sóng to gió lớn trong đời (mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp sóng to kiểu này). Họ nhanh chóng phản ứng lại rồi đứng dậy. Quốc vương cười nói:
- Thế hệ sau bái kiến thế hệ trước cũng là lẽ thường tình thôi mà.
Cao Văn cũng cười. Mặc dù bên ngoài hắn trông trẻ hơn Francis Đệ nhị nhưng giọng điệu thì chẳng khác gì một bậc trưởng bối:
- Dù chúng ta có khoảng cách tuổi tác khá xa nhưng biểu cảm của ngươi khi kiếm cớ giống y đúc Charles năm đó.
Gawin Cecil cũng công khai cho rằng Francis Đệ nhị thật sự mang dòng dõi huyết thống gia tộc Moen.
Với câu nói đó, Cao Văn và lão quốc vương nhìn nhau cười một tiếng. Quốc vương thở phào nhẹ nhõm, thậm chí trông như khá hài lòng.
Mọi người tại hiện trường đều rất nhạy bén (có lẽ ngoài trừ một hậu duệ đần độn nào đó?), họ am hiểu tường tận đến nỗi chỉ từ một cái rắm, cũng có thể phân tích ra mười tám đời tổ tiên người đối diện. Vậy nên cuộc trao đổi đơn giản giữa Cao Văn và Francis Đệ nhị đủ để cho họ biết quan điểm cuộc gặp mặt này, hơn nữa còn có thể suy luận ra được đại công tước cổ đại và quốc vương có lẽ đã đạt được nhận thức chung từ trước rồi.
Quý cô ngồi bên trái quốc vương dường như hơi cau mày, nhưng nhìn kỹ lại biểu cảm vẫn giống như chưa từng thay đổi. Là một trong ba vị đại công tước, bản thân cô ta đã thu hút sự chú ý của Cao Văn từ trước.
Cô là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, trưởng thành và xinh đẹp như Hetty nhưng lại có chút lạnh lùng và xa cách hơn. Cô ta mặc một chiếc váy trắng, trên vai quàng một áo choàng làm từ lông cáo bạc, găng tay lụa trắng dài và mái tóc xoăn trắng bạc. Cô dường như bị bao phủ bởi băng tuyết. Vẻ đẹp như nữ hoàng băng giá của cô rất bắt mắt trong đại sảnh gỗ sồi, một ví dụ hay cho việc nói màu trắng quả thật rất lóa mắt.
Toàn bộ nửa người của Francis Đệ nhị đều sáng hơn so với bên phải…
Đại công tước phương Bắc hiện tại, Victoria Wilder. Cao Văn so sánh thông tin vừa rút ra được từ ký ức của người trước hắn. Cùng lúc, hắn nhớ lại thuở thành lập vương triều đệ nhị. Gia tộc bồi dưỡng đứa con riêng đẩy lên sàn chính trị, chính là gia tộc Wilder phương Bắc này.
Nhưng hiện tại xem ra, hậu duệ của người con riêng đã không còn bị kiểm soát bởi gia tộc Wilder nữa rồi.
Chú ý đến ánh nhìn của Cao Văn, “quý cô băng tuyết” nghiêm mặt khẽ gật đầu, có lẽ là đang chào hỏi, Cao Văn vẫy tay:
- Cô có chứng mặt đơ giống tổ tiên cô quá. Ta lúc trước đã bảo Wilder kết hôn với một cô gái hoạt bát phía Nam để trung hòa với gương mặt của ông ta, mà ông ta không chịu nghe. Giờ thì nhìn xem ông ta đã gây họa cho con cháu mình rồi…
Khuôn mặt nữ công tước phương Bắc giật nhẹ. Rồi Cao Văn nhìn về đại công tước phương Tây và đại công tước phương Đông. Bằng thông tin thu nhận được từ ký ức, hắn hàn huyên vài thứ về tổ tiên của họ năm đó. Cuối cùng quay sang nhìn vào khoảng trống giữa cựu thủ tướng và đại công tước phương Bắc. Không có ghế ở đó.
Nơi đó vốn là vị trí của gia tộc Cecil, nhưng cái ghế đã bị bỏ đi từ một trăm năm trước. Kể từ đó, bốn đại công tước đã giảm xuống còn ba, và không còn đại công tước từ phía nam Anso nữa. Các quý tộc dưới quyền của hoàng thất trực tiếp trở thành nhóm quý tộc cai trị phương Nam, còn gia tộc Cecil thì bị đẩy đến nơi xa xôi hẻo lánh nhất.
Nhận ra ánh mắt của Cao Văn đang hướng vào chỗ nào, mọi người, bao gồm cả Francis Đệ nhị không nhịn được nín thở. Bầu không khí dường như trở nên căng thẳng hơn trong nháy mắt. Cuộc gặp đi từ chào hỏi thân thiện dần tiến vào giai đoạn chính thức, cũng chính là giai đoạn cãi cọ đập bàn chửi nhau.
Nhưng Cao Văn chỉ nhìn liếc qua nơi đó một chút, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, thậm chí có chút khinh khỉnh. Hắn nhìn vào quốc vương phía đối diện bàn:
- Bắt đầu vấn đề chính thôi nào. Hậu duệ của ta, Rebecca Cecil, giờ sẽ nói cho mọi người nghe về thảm họa xảy ra ở phía Nam vương quốc. Các vị, đây mới thực sự là vấn đề phiền phức.